Chương 13: Vật hy sinh

Mạc Khanh đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy người tới là một tiểu mỹ nhân dáng người nhỏ nhắn, bộ váy thuần trắng dài đến đầu gối cộng thêm mái tóc nâu gợn sóng đến ngang lưng càng tăng thêm vẻ thanh khiết cho gương mặt búp bê, dễ thương cực kỳ.


Thế nhưng thật đáng tiếc, cô gái xinh đẹp thế này lại là vật hy sinh.
Từ Cẩn Noãn bước chân đến gần chỗ Mạc Khanh và Phó Kiệt đang đứng, sau đó nhẹ giọng nói như tiếng oanh vàng:


"Nhìn từ xa Cẩn Noãn đã nhận ra ngay tiền bối rồi. Chúc mừng album 11 của tiền bối đạt đĩa đơn hay nhất tháng vừa rồi. Cẩn Noãn vô cùng khâm phục" Cô gái búp bê vừa nói cười vui vẻ vừa dùng cử chỉ e lệ thẹn thùng, trong khi Phó Kiệt hắn chỉ gật đầu ậm ừ vài câu ấy thế mà cô ta cho là hắn ta thực sự đáp lại, liền tự độc thoại hăng say quên trời quên đất.


Vai diễn của cô ta hẳn vẫn không sai biệt đi.
"Tôi là Từ Cẩn Noãn không biết vị tiểu thư này là ai để tiện xưng hô"
Đấy, nói có sai đâu.


Cái giọng sặc mùi dò xét thậm chí là khinh thường kiểu "ngươi nghĩ ngươi là ai mà được đứng cạnh minh tinh tiền bối của ta hả" thế kia không phải vật hy sinh mới là lạ.


Cái ánh mắt cô gái này nhìn sang cô tuy chỉ xẹt thoáng qua nhưng mà cô ta không thèm dấu sự chán ghét có được không. Cũng không cần ra vẻ đắc ý với cô khi Phó Kiệt trả lời lại mấy câu hưng phấn điên khùng của mình nữa a....


available on google playdownload on app store


Đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu, thỉnh giữ tiết tháo vai diễn. Cám ơn.
Lúc nhìn cô thì ánh mắt sắc lẻm, khi quay sang nhìn nam chính thì lại đầy vẻ trìu mến như kẻ đánh bom liều ch.ết tìm được quảng trường đông người á. (¬_¬;)


Mẹ nó, mẫu nhân vật điển hình thế này ai cũng biết nếu không ch.ết ngay từ đầu chap thì về sau sống rất dai, không chỉ dai mà còn gây nhức nhối cho người đối diện.


Giống như hòn đá cản đường mỗi khi người chơi chuẩn bị làm chuyện quan trọng gì đó, chắc chắn sẽ có thêm 10 tập phim giải quyết rắc rối do vật hy sinh gây ra. Ok.


Mạc Khanh nổi hứng thú thử chọc xem cô gái này sẽ biến hoá thế nào nên dùng dáng vẻ vô tội nói: "Tôi là Tiểu Khanh. Ngài giám đốc và anh ấy dẫn tôi đến tham quan, tình cờ đi đến đây" Vừa nói cô vừa đánh mắt thay cho bàn tay chỉ người.


Sau đó có vẻ như hận tình tiết chưa đủ loạn nên bồi thêm một câu: "Tôi không hiểu sao mọi người mới hát được một đoạn đã ra khỏi phòng thu âm nên Phó Kiệt đang giảng giải cho tôi. Từ tiểu thư hẳn là đã hát xong rồi đi"


Vừa dứt câu, sắc mặt của Từ Cẩn Noãn lập tức sa sầm thoáng co rút khó chịu, tuy trở lại bình thường rất nhanh nhưng cô dám chắc Phó Kiệt đã nhìn thấy rồi. Có vẻ như level vật hy sinh này còn thấp nên chưa luyện được mặt thép vạn biến không chuyển.


Mới khích được một câu đã lộ nguyên hình thì chắc đây là hàng vỉa hè bày dài cả phố đi bộ, cô cũng không cần nhọc lòng nghĩ cách để vào phòng thu âm nữa.


Từ Cẩn Noãn nghe kiểu gì cũng thấy lời vừa rồi đang châm chọc cô ta, liền điều chỉnh sắc mặt xong tiếp tục dùng giọng nói ngọt ngào như rót mật:
"Nếu vậy thì Khanh tiểu thư là khách quý ở đây rồi. Nghe giọng nói của tiểu thư điều chỉnh âm sắc tốt như vậy hẳn cũng có biết đôi chút về thanh nhạc.


Chi bằng hát một đoạn để Cẩn Noãn mở rộng tầm mắt. Tin chắc rằng Phó Kiệt tiền bối sẽ đồng ý thôi, phải không ạ?"
Được rồi, cô đang nói với tôi đó sao cứ nhìn về phía hắn hoài vậy??


Hơn nữa để câu chuyện thêm tự nhiên không phải sẽ bồi vài thứ abc gì đó làm nền tảng trước khi tiêu diệt người chướng mắt sao. Chưa gì đã mời người ta vào chung kết rồi catxe của cô sẽ rất thấp vì số phút xuất hiện hơi ít a...
"Thứ Nguyên, chỉ số thông minh của vật hy sinh đều thấp như vậy sao??"


[Chủ nhân, chỉ số hảo cảm mở ra rất dễ khiến vật hy sinh lạc mất phương hướng khi nam chính thân cận với ngài]
Mạc Khanh nghe vậy gật gù, càng tốt, số phút tiếp cận nam chính đã lên đến 2 tiếng rưỡi, cô cũng không ngại mấy người qua đường đáng yêu này giúp cô hoàn thành nhiệm vụ sớm.
Chậc chậc!!


Tiểu Noãn Nhi yên tâm, sau này khi tận thế đến bổn gia sẽ giúp cô là một nữ tang thi xinh đẹp có năng lực ít bị người chọc phá để làm quà an ủi nha.


Mạc Khanh không đợi Phó Kiệt lên tiếng, cô quay sang hắn ánh mắt chớp động giảo hoạt: "Phó Kiệt, phòng thu nghe vẻ âm thanh còn tốt hơn cả ở Lâu Dương. Tôi được vào đó hát thử sao??"


Nhìn cô gái nhỏ ánh mắt đầy mong chờ nhìn mình, hắn có chút bất đắc dĩ trả lời: "Không sao cô cứ vào thử một chút. Hát bất cứ bài gì cô thích" Huống hồ đây cũng là dự định ban đầu của hắn và chú khi nghe thấy giọng hát của cô ở nhà hàng Lâu Dương.


Từ Cẩn Noãn bị câu nói vừa nãy của Mạc Khanh chọc cho có chút thẹn, giờ thấy vẻ bất đắc dĩ nhìn kiểu gì cũng giống sủng nịnh của vị tiền bối mà cô ta tôn thờ đến phát cuồng khiến cô ta có chút ghen tị không chịu nổi. Đành nén giận cười cười muốn nhanh chóng làm Mạc Khanh mất mặt:


"Khanh tiểu thư, mời cô vào đây, nếu cô hát được bài gì dễ nghe có thể báo với phụ trách âm thanh ở đằng kia.
Toàn bộ thiết bị ở đây đều là loại tốt nhất hy vọng cô không bỡ ngỡ"
"Được, Tiểu Noãn Nhi mỹ nhân yên tâm tôi sẽ không để coi thất vọng đâu nha"


Mạc Khanh bông đùa xong thoải mái đẩy cửa bước vào, bỏ lại đằng sau Từ Cẩn Noãn bị trêu chọc đã bực mình đến độ suýt nữa mất hình tượng cô ta vất vả giữ gìn, nhưng vẻ mặt không tránh khỏi chút vặn vẹo.


Cô ta nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với tiền bối Phó Kiệt, dám vô lễ gọi hẳn họ tên của anh ấy ra lại còn thái độ không đứng đắn.


Tiền bối nổi danh khắp Châu Á, người hèn mọn bình thường như cô ta nhìn còn không đủ tư cách nữa là, tại sao tiền bối nổi danh thích giữ khoảng cách lại cho phép cô ta huênh hoang như vậy. Đến bản thân cô đã trụ ở công ty hơn 7 năm rồi còn chưa được tiền bối cho sắc mặt tốt như thế.


Cô không cam lòng. Thực không cam lòng.
Cô ta dựa vào cái gì....


Phó Kiệt hơi cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Từ Cẩn Noãn, nhếch khoé môi vòng cung rất nhỏ rồi ngẩng đầu nhìn về phía phòng thu âm, không thèm quan tâm đến cô ta đang cố tình xích lại gần mình mà đi đến chỗ Chiêu Huy đang giải quyết chút công việc cách đó vài bước chân.


Bản nhạc Mạc Khanh định thể hiện là khúc ca giàu nội lực của Adele, không những âm vực gần giống Chiêu Tịnh Hân mà theo như cô dò xét thì các bài hát ở ngoài hiện thực trong này không hề có.


Với sự giúp sức của hệ thống Mạc Khanh thoải mái đứng trước micro, bắt đầu thả lỏng hát mà không có nhạc. Cô hít sâu một hơi:
"There"s a fire starting in my heart~~
Reaching a fever pitch, and it"s bringing me out the dark~~
Finally, I can see you crystal clear~~~
Go ahead and sell me out, and I"ll lay your ship [shit] bare"


Ngay khi tiếng hát vừa cất lên, Chiêu Huy lập tức buông bỏ văn kiện trên tay xuống ánh mắt khó có thể tin được nhìn cô gái họ vừa mới quen cách đây vài giờ đồng hồ, đang khoe âm vực và kỹ năng hát còn tốt hơn cả khi ở Nhà hàng Lâu Dương.


Nhưng khó tin nhất, là khi ở Lâu Dương giọng hát đã giống với người họ cần đến 70%, thì lúc này đã lên đến 95%, có khác thì là do tuổi trẻ nên nốt nhạc thanh thoát hơn mà thôi.


Lại còn dùng một bản lạ tai ông chưa nghe qua bao giờ, tuy lạ nhưng rất hay và cuốn hút. Cứ nhìn tất cả mọi người há hốc mồm trợn mắt không thể tin đứng xung quanh là biết.
Kỹ năng tốt, bài hát hay. Không nổi da gà mới là lạ.
"We could have had it all~~~
Rolling in the deep~
You had my heart inside of your hand~~~
And you played it to the beat~"


Phó Kiệt nghe giọng hát của Mạc Khanh, hắn chỉ trầm ngâm hoài niệm chứ không nói bất cứ một câu gì. Cho đến tận lúc Mạc Khanh hát xong nửa khúc đầu mặc kệ nhân viên phụ trách âm thanh năn nỉ hát cả bài, cô chạy đến chỗ Phó Kiệt đang đứng nở nụ cười chói loà, mắt sáng long lanh như cầu được khen.


Phó Kiệt và Chiêu Huy nhìn vẻ mặt của cô như vậy không khỏi thấy bất đắc dĩ thêm vài phần, cô nhóc này không thấy ánh mắt như muốn băm vằm mình từ những người xung quanh sao. Tuy vậy cũng không thể trách cô được, tuổi nhỏ chưa hiểu sự đời lại còn là tiểu thư được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, sao hiểu được âm mưu dương mưu đố kỵ thâm sâu của những người lăn lộn ngoài xã hội nhiều như tất cả bọn họ được.


Hệ thống:....
Xin lỗi nhá, người mà mấy ông cho là không hiểu sự đời đẻ ra toàn bộ các ông đấy =_=
Mấy ông không nhìn thấy nụ cười đắc ý của boss tôi khi đạt được mục đích à? Hừm.
...


Đúng y như dự đoán, Mạc Khanh được Chiêu Huy mở lời mời tham gia tour diễn ba ngày tới ở thành phố E, lúc cô đang hưng phấn thì có chuông điện thoại gọi tới. Nhìn thấy tên người gọi cô liền chạy ra hành lang:
"Alo ba"


"Tiểu Khanh, con đang ở đâu? Ba và mẹ đang trên đường từ sân bay về nhà. Để ba tới đón con"
Cô ngọt ngào trả lời: "Con đang ở giải trí Tinh Tế, lát nữa A Nhất sẽ đón ba mẹ ở nhà đợi con nha.
Được, con nhớ rồi"


Khi vừa cúp máy thì Mạc Khanh thấy tầm nhìn của cô bị mấy cái bóng bao phủ, ngẩng đầu lên nhìn cô vui mừng nhận ra Từ Cẩn Noãn và hai người nữa cũng tham gia casting vừa rồi.
Ánh mắt thù hận ghen tị như hận không thể một chưởng cào nát mặt cô ra vậy.
Aww, nhân vật hy sinh thật ngầu nha ~


Quả là không uổng công tác giả đại nhân cô đây dốc lòng bồi dưỡng mà.
Từ Cẩn Noãn thấy dáng vẻ này của Mạc Khanh kiểu gì cũng là hạng bạch liên hoa ưa giả vờ giả vịt, lợi dụng lòng tốt của tiền bối Phó Kiệt để mình được chọn làm ca sĩ song ca đến thành phố E.


Nghĩ đến công sức bản thân tân tân khổ khổ nếm mật nằm gai lăn lộn bao nhiêu năm ở giới giải trí, làm hậu phương vững chắc ủng hộ toàn bộ buổi biểu diễn, album, còn chưa được tiền bối cân nhắc cho hát bè. Con nhỏ mặt trắng ốm yếu này dựa vào giọng hát chắc chắn 9 phần là cố ý nhái theo cựu minh tinh Chiêu Tịnh Hân mẹ của tiền bối để giật lấy tấm vé lưu diễn rất nhiều người đỏ mắt.


Tâm cơ bẩn thỉu thủ đoạn như thế sao có thể xứng được tiền bối để mắt tới?
Càng nghĩ càng tức giận, Từ Cẩn Noãn phẫn nộ đẩy vai Mạc Khanh một cái thật mạnh khiến cô lùi lại đập vào tường. Cô ta gắt lên khác hẳn dáng vẻ thanh khiết oanh vàng như vừa rồi tiếp xúc với Phó Kiệt:


"Cô nghĩ cô là ai mà dám đánh chủ ý lên anh Phó Kiệt hả?? Mau biết điều mà cút đi"
...
A ~~ con mẹ nó ngầu quá. Cô xúc động sắp khóc lên rồi có được không ~~ o(≧▽≦)o
Hệ thống:....
--- ---------
Tiểu kịch trường:


Nhẫn Thứ Nguyên: Chủ nhân, ít nhiều ngài cũng nên có chút suy nghĩ bình thường của người bị bắt nạt đi.
Mạc Khanh: Ngu dốt. Bên trong là vậy nhưng ở ngoài lại khác. Điếc có chọn lọc, mặt không đổi màu. Đó là hai công phu siêu quần.
Nhẫn Thứ Nguyên:....






Truyện liên quan