Chương 28: 3 năm tu luyện
[...]
Trong không gian hoang vắng, dưới chân thác nước có một thân hình nhỏ bé ngồi khoanh chân như đài sen, hai mắt nhắm nghiền tuỳ ý để tốc độ kim đâm của thác nước từ trên dội xuống mà thân hình nửa cái cũng không hề dịch chuyển.
Đám mây trắng bông xù ngoan ngoãn nằm im bên bờ ao nước nhỏ, bỗng nhiên qua một lúc liền hưng phấn nhỏm dậy nhìn chòng chọc vào chân thác nước.
Mạc Khanh chậm rãi hấp thu linh khí từ thác nước đang thấm sâu vào da thịt, vận chuyển nó theo các đường kinh mạch nhuần nhuyễn tụ họp ở nội thể, sau đó lớp khí bao quanh đan điền quen thuộc lần mò vào một đường kinh mạch quan trọng dẫn đến trái tim. Dòng linh khí vừa di chuyển vừa gia cố thành mạch thêm vững chãi, Mạc Khanh nhíu mày cẩn cẩn thận thận áp chế nó thực nhu hòa cho đến khi đã tiếp cận được tấm bình chướng cần đả thông thứ chín.
3 năm qua cắm rễ tại không gian Mạc Khanh đã mất rất nhiều thời gian để đọc hiểu bí kíp võ công nhập môn, sau đó mới dám sờ đến "Phá Âm Thuần Chi Cốt" để bắt đầu tu luyện.
Phá Âm Thuần Chi Cốt là một môn võ công "tạp nham (theo cách gọi của cô)" chứ chẳng phải cái gì cao siêu cả, là trong lúc vui vui cái đám cấp trên của Thứ Nguyên sáng tạo ra khi biết hai mạch Nhâm Đốc của cô được đả thông.
Tạp nham là thế nào?
Chính là mấy lão già đó mỗi thế giới quan đọc một chút truyện Võ Hiệp rồi viết hết thứ mấy lão "nghĩ rằng nó là võ công" vào và oẳn tù tì chọn cái tên nào sáng tạo nhất in lên bìa.
Cái này Thứ Nguyên không hề giấu để báo cho cô vì cô có thể lựa chọn không cần học nó, nhưng mà đổi lại không gian này sẽ không thể dùng được. Ha ha, vậy cô có thể không học sao?
Nó giống như bạn bị lừa nộp một khoản tiền lớn vào tổ chức đa cấp, nếu không dấn thân vào thì tiền sẽ mất trắng.
Mà cô thì không phải người tốt đương nhiên sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Huống hồ Thứ Nguyên từng nói qua nếu cô đột phá đến mức nhất định của bí kíp sẽ có thể sử dụng Ngũ Hành Hệ, Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ đầy đủ. Không khác dị năng là mấy nên vẫn chấp nhận được.
2 năm đọc quyển bí kíp có đến 4 lần cô suýt bị Tẩu Hỏa Nhập Ma vì công pháp lộn xộn làm các đường kinh mạch bị toán loạn khí dẫn đến bạo trướng. Lúc đó Thứ Nguyên cấp tốc SOS đến một vị cấp trên của nó trực tiếp hướng dẫn cách sửa chữa và áp chế nên bây giờ may mắn cô mới vẫn còn sống.
Lũ chó má không có tâm đó, thực muốn nguyền rủa mỗi kẻ góp ý tưởng ra cái quyển sách bí kíp này khi chuẩn bị tán gái sẽ chỉ biết sủa tiếng chó.
Hừ!! Răng chó mãi mãi không thể mọc ngà voi, tán gái thì đừng tưởng chỉ cần có tiền thì cô nào cũng nguyện sà vào lòng.
Thử tưởng tượng lúc làʍ ȶìиɦ nếu cô ta liên tục rên "Anh ơi em sắp raaa", mà thằng kia lại chỉ có thể "gâu gâu gâu" xem.
(」 ̄ロ ̄)」
Have sex with animal! No no, we don"t need it.
Vì công pháp tạp nham mà cô mất những 3 năm lận để có thể đủ chân khí đả thông kinh mạch, nhất là 9 đường dẫn đến trái tim. 8 đường đã mất nửa năm để giải quyết xong giờ chỉ còn một, đây chính là lúc quyết định quan trọng nếu cô muốn sử dụng Thể thuật thành thạo.
Công sức cô bỏ ra mấy năm trời, nỗ lực gấp ba lần người bình thường khoẻ mạnh nên tốc độ mới chậm như vậy. Nếu rơi vào tay nam chính, chắc với độ phủ sóng của bàn tay vàng hắn chỉ mất vài tháng không biết chừng.
Khi đột phá được Tầng 1 của Phá Âm Thuần Chi Cốt không những cô đã có thể có nội lực hộ thể dồi dào, cơ bắp hữu lực tuỳ ý điều khiển thân thể, mà không gian cũng sẽ có thêm biến hoá.
Đương nhiên cô đang trong giai đoạn chờ đến ngày tang thi hoá hoàn toàn, vẻ ngoài ốm yếu vẫn sẽ không thay đổi. Chỉ cần đợi đến ngày biến hình uống lọ Hồi Dung Đan khôi phục vẻ đẹp thanh xuân, yeahhh, thế là xong.
Dòng chân khí được Mạc Khanh nén lại thành một sợi cước mỏng manh nhưng cứng cáp, sợi cước chậm rãi chạm vào tấm bình chướng tại đó tác dụng lực khoan liên tục không ngừng nghỉ.
Ngay khi sợi cước xuyên qua, Mạc Khanh cảm giác thân thể hư thoát vô lực đổ người về trước ngã ùm xuống ao rồi chìm sâu xuống tận dưới đáy.
[[ Ting Ting....
Chúc mừng người chơi đột phá thành công Tầng 1 Bí Tịch Phá Âm. Phần thưởng đạt được gồm:
Cải tạo Không Gian Thứ Nguyên sơ cấp.
Sử dụng Thể Thuật thành thạo.
Chỉ số Tài Năng + 200
Thỉnh cố gắng. Xin cảm ơn]]
Mạc Khanh cảm nhận sự thoải mái dòng nước mang lại căng tràn từng tế bào, thở ra một ngụm trọc khí nổi bong bóng lên mặt nước, chưa đầy 10 phút sau thân thể cũng theo đó tự động nổi lên Mạc Khanh nhanh chóng bơi vào bờ nơi đám mây trắng vẫn đợi cô.
[Chủ nhân, chúc mừng ngài đã đột phá Tầng 1 Phá Âm Thuần Chi Cốt nhaaa, mời chủ nhân xem qua sự thay đổi cảnh vật Không gian của bản hệ thống]
Mạc Khanh ngồi trên bờ vuốt vuốt mặt cho bớt nước, sau đó rất thành thạo vận chuyển chân khí làm khô người trong lúc đợi mới rảnh rỗi quét mắt một vòng.
Mặt đất trước đây chỉ toàn cát là cát thì bây giờ đã trải một thảm cỏ xanh rì mềm mại, xung quanh căn nhà gỗ trung tâm cũng có vài cây xanh cao từ 25 đến 40 mét toả bóng mát, cái ao nhỏ cũng vạch ra thêm một con suối uốn lượn dẫn đến một cái hồ thấp thoáng lá sen.
Quả thực không khí đã tăng thêm mấy phần không thực, chỉ thiếu thêm mấy con hạc là như thể cô đang lạc vào thể loại truyện Tu Tiên chứ chả phải Mạt Thế cái mẹ gì nữa.
Cô hừ một tiếng ghét bỏ.
Lũ lừa đảo!!!!
"A Kiệt, cậu lại đến phòng của cô gái đó à, ban sáng đã ghé qua rồi còn gì"
Sau khi Quý Viêm và Đường Vũ Hán rời đi, Khiêm Tấn Hạo định phân phó cho trợ lý thân tín làm mấy việc Phó Kiệt nhờ cậy thì bạn tốt tự nhiên lại nói cảm nhận được phòng của cô gái đỡ đạn thay hắn có chút bất thường.
Ở nơi an ninh đạt tốt nhất thủ đô như bệnh viện của gia tộc nhà hắn làm gì có gì bất thường? Nếu có thì y tá túc trực đã ngay lập tức báo hiệu cho hắn rồi.
Thế nhưng khi cửa vừa đẩy vào, cô gái rõ ràng lúc chiều y tá thay bình truyền báo cáo mọi thứ vẫn ở yên trạng thái như cũ lại đang ngồi ngay ngắn ở giữa giường, làm việc mà đáng ra người ốm dậy không thể làm, vệ sĩ thân tín của cô ta nghiêm chỉnh đứng bên cạnh chẳng buồn nhìn xem ai đến, tay cầm đĩa hoa quả tuỳ thời phục vụ.
Nữ y tá phụ trách chăm sóc trực tiếp rớt hàm thiếu điều muốn ngất.
Bệnh nhân hệ miễn dịch gần như khô kiệt, trúng hai vết đạn, nội thương ngoại thương đầy đủ đang nhồm nhoàm bê nguyên một con gà nướng mật ong ăn ngon lành, một chân xếp bằng, một chân chống nách, đùi rung rung, thấy người vào cũng chỉ dừng động tác tầm 2 giây lại tiếp tục nhét đầy thịt vào miệng phồng mang trợn má lên nhai.
"Tư thái - Mọi sự trên đời ăn xong rồi mới ngủ tiếp được- hoá ra không phải truyền thuyết. Có khi ăn xong cô ấy lại tiếp tục nằm xuống hôn mê cũng nên" Khiêm Tấn Hạo không nén nổi buồn cười tiến đến bắt mạch theo kiểu Đông y phán đoán nhanh bệnh trạng của Mạc Khanh.
"Mạch đập bình thường ổn định, Mạc tiểu thư có thấy chỗ nào không ổn không?"
"Có, tôi đói" 3 năm không ăn một thứ gì chỉ nhập định tập võ công, thân thiếu nữ mềm yếu của cô thiếu điều sắp vắt khô cũng chẳng ra một giọt nước nào rồi.
Mạc Khanh ngẩng mặt lên ngọng ngịu nói, chợt thấy Phó Kiệt vẫn đứng nguyên ở cửa chưa chịu vào cô có chút nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
Bị cô chiếu tướng, Phó Kiệt có chút xúc động không biết nên phản ứng thế nào nên hô hấp hơi loạn một chút, thân thể rề rà mãi chưa có động tác tiếp theo.
Mạc Khanh thấy hắn là lạ, liền đặt con gà nướng xuống đĩa lấy khăn ướt A Nhất đưa lau sạch miệng và tay rồi xuống giường hai ba bước dài đến chỗ hắn.
Rất tự nhiên, cô nghiêm túc nhíu mày lại cầm tay hắn lên làm động tác y hệt như Khiêm Tấn Hạo đã bắt mạch cho mình, âm thầm truyền vào một tia nội lực dò xét thể trạng Phó Kiệt.
Đã hoàn toàn buông bỏ chấp niệm cho hắn lên bàn thờ ngồi ăn nhang nên cô rất tự nhiên coi hắn như một người bạn, lại còn là bạn trẻ nam chính vung tay là mây lật trở tay là mây mưa. Nếu không giết được thì phải ôm đùi nha ~
Những tưởng hắn cũng bị thương cho dù lúc đó cô "ôm" hắn đã che chắn gần hết, nhưng sự xa cách và lưỡng lự này không phải thái độ mà hắn nên có đối với ân nhân. Chưa kể cô còn đỡ cho hắn những hai phát đạn đau thấu xương.
Thở phào một hơi, Mạc Khanh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Phó Kiệt: "Không có bệnh sao lại đần mặt ra như vậy? Tôi tỉnh lại anh không vui hở"
Phó Kiệt bấy giờ mới lấy lại tinh thần, trong giọng nói có chút khàn khàn khó xác định:
"Có muốn ăn thêm gì nữa không?"
Mắt Mạc Khanh sáng rực: "Có, cá lăng hấp bia, cua đại xào me, mực ống hấp xì dầu, mắt mực xào cay, ốc xào hành răm, gỏi cá song, bánh flan chanh leo,... ờm, thêm hai cốc trà sữa một vị bạc hà một vị caramen trứng"
"Cô đang là người bệnh không thể ăn hải sản và thực phẩm chứa quá nhiều dầu mỡ". Khiêm Tấn Hạo nhíu mày không chút lưu tình đánh gãy.
Cảm xúc đã bình ổn lại, nhìn cô hưng trí bừng bừng kể một loạt các đồ ăn hải sản, bộ dáng thập phần thoải mái, Phó Kiệt ấy vậy mà lại gật đầu:
"Được, vài ngày nữa nếu bệnh và vết thương của cô có chuyển biến tốt muốn ăn gì cũng có. Giờ thì tôi có nhiều việc phải làm nhớ ngoan ngoãn chữa bệnh"
Mạc Khanh hơi bất ngờ hắn sẽ đáp ứng thế nhưng được ăn ngon là vui rồi đâu thèm để ý tới cái khác. Thế nên cô rất chi là ngoan ngoãn tiễn hắn đi, tiện thể áp bức "tiễn" cả Khiêm Tấn Hạo và cô nàng y tá, đóng cửa khoá trái lại, di chuyển về phía giường đạp tất cả đồ ăn rơi xuống đất, ngồi xếp bằng trên đó chống tay lên đầu gối bắt đầu suy tư.
Khi nội lực của mình từ đầu ngón tay chạm lên cổ tay Phó Kiệt, cô ấy vậy mà cảm nhận được ba dòng khí ẩn giấu sâu trong mạch đạo chảy dọc toàn thân của hắn. Đó không phải nội lực tụ ở đan điền giống như của cô mà đó chính là dị năng. Ba dòng khí mang ba màu sắc khác nhau trắng, đỏ nổi bật, hẳn là dị năng hệ Quang và hệ Hoả. Màu còn lại chỉ là màu ghi nhạt nhoà mà kiếp này hắn phải trải qua một lần đấu sinh tử với Tang Thi Vương mới được kích phát.
Được rồi, gác cái dòng khí màu ghi kia lại. Bây giờ chúng ta cần bàn luận đến hai màu sắc trắng đỏ mạnh mẽ xinh đẹp kia....
Nó rất đẹp.
Gì nữa nhỉ.... Mạnh mẽ...
Có dấu vết đã được sử dụng thành thạo...
Cái ánh mắt nam chính nhìn mình không thản nhiên vương ý cười như trước.
Ừm...
"..."
Hôm nay là 20/8... cách mạt thế còn gần 2 tuần.
..........
"..."
A Nhất đang lúi húi cầm chổi cẩn thật hốt đống thức ăn vương vãi trên sàn vào gầu rác, sau đó lấy gậy lau nhà rất ra dáng người đàn ông đa năng dùng tư thế tuyệt đẹp lau sạch các vết bẩn. Đôi khi còn kỳ kỳ vết mật ong bám dai như đỉa và vài vệt tương ớt Mạc Khanh đạp đổ tung toé trước đó.
Mạc Khanh đang im lặng ngồi trên giường đột nhiên hét ầm lên:
"DAMN IT!!!!!!!!!!!!!!! Hèn *** gì!!!!!"
Cô nhảy xuống giường rất sung sức quát tháo ầm ỹ, thậm chí cầm lấy cái gối nhồi lông ngỗng mềm mại A Nhất chuẩn bị riêng cho cô nằm đỡ mỏi cổ đạp loạn xạ lên giường vẻ mặt rất ư là khó chịu:
"FUCK!! FUCK!! FUCK!!!!!"
Mỗi một lần đập là một từ [bad word].
Đập cho đến khi cái gối bay toán loạn lông ngỗng khắp nơi mới thôi.
"FUCK!!! FUCK!!!!
HẮN XUYÊN RỒI!!!
FUCK YOUR GRANDMOTHER!!!
FUCK YOU!!!"
Mạc Khanh chửi bậy loạn xạ, có lúc lại hướng về phía A Nhất tìm đồng cảm.
"NGƯƠI CÓ TIN ĐƯỢC KHÔNG KHOẢNH KHẮC TA CHẠM VÀO TAY HẮN...
CON MẸ NÓ SUÝT NỮA THÌ MẤT MẸ CÁI CÁNH TAY RỒI!!!
FUCK FUCK!!!!"
A Nhất đánh mắt một vòng nhìn tiểu thư nhà mình phát tiết, rất thức thời đi đến tủ quần áo mang thêm mấy cái gối nữa cho Mạc Khanh đập, đương nhiên là cô sẽ đập, tội gì, sau đó chàng cận vệ lấy máy hút bụi ở góc phòng bắt đầu tỉ mỉ hút lông ngỗng.
Còn cô tiểu thư thì vẫn hét [bad word] [bad word] chưa thấy ngừng.
Người thì xả rác, người thì dọn, khung cảnh vô cùng hài hoà êm ấm.
--- ---------
Tiểu kịch trường:
Quản lý: Chào cậu Phong Tử Nhất, chào mừng cậu đến buổi phỏng vấn tuyển dụng Quản gia mới cho tứ tiểu thư nhà chúng tôi.
Vậy, điều gì khiến cậu tự tin ứng cử vị trí công việc này?
A Nhất: Tôi hack phần mềm hệ thống của các ông và tự mời bản thân đến phỏng vấn.
Quản lý:.......................