Chương 4: Chiến đấu kịch liệt [ 3 ]
Không phải trong lòng Lâm Đăng không có sợ hãi, chẳng qua hắn đem loại kinh hoảng này chôn thật sâu dưới đáy lòng, không lộ ra để cho người ta nhìn thấy được, tại mạt thế, yếu ớt là đại biểu cho cầu ch.ết. Mỗi người trong mạt thế đều mạnh mẽ, ít nhất là mặt ngoài như vậy, nhưng căn bản ai cũng tuyệt vọng yếu ớt, bọn họ không biết bản thân còn một giây nào tồn tại trên thế giới này hay không.
Một giọt mồ hôi không tự chủ thấm ra làn da, theo hai gò má chậm rãi bò, thực ngứa, Lâm Đăng hận không thể quơ tay chùi qua. Thế nhưng tình hình hiện tại bức bách hắn khắc chế loại xúc động này, hắn giống như bàn thạch không thể phá vỡ, không nhúc nhích nằm sấp ở đó. Đôi mắt sắc bén lợi hại mở to ra, không dám lơi lỏng một giây quan sát bên ngoài, cho dù có mồ hôi rớt mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
Ôi ____ Ôi ______ Ôi _____
Xa xa truyển tới âm thanh tang thi thở dồn dập, trong đó còn hỗn độn tiếng bước chân lê lết kéo dài thong thả.
Có tang thi sơ cấp xâm nhập vào khu vực này! Lâm Đăng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mục tiêu của hắn là tang thi cấp ba, nếu nổ súng sẽ hấp dẫn rất nhiều tang thi sơ cấp vây công khu vực này, khi đó hắn phiền toái to. Tuy tang thi sơ cấp đối với hắn tạo thành uy hϊế͙p͙ không lớn, nhưng nếu ngay sau đó bị con tang thi cấp ba biết vị trí của hắn, hắn lại bị mấy con tang thi sơ cấp quấn thân thì đừng nói là nổ súng, ngay cả muốn chạy cũng không trốn thoát nổi tang thi cấp ba.
Hắn không thể đối đầu trực diện với tang thi cấp ba, lần trước là may mắn, lần này sẽ không may mắn như vậy. Vũ khí trên tay hắn đối với tang thi cấp ba mà nói, vẫn là không đủ nhìn. Có lẽ căn cứ có người nghiên cứu thêm năng lượng đề cao vũ khí, có lẽ có vài nhân loại của những căn cứ này đã có được vũ khí này, thế nhưng với Lâm Đăng không có thuộc về một căn cứ nào mà nói, hắn chỉ có thể cầm một ít vũ khí thấp kém bắn lén tang thi cao cấp, hoặc là cầm mã tấu chém giết tang thi.
Bằng vào tố chất thân thể của hắn, không có tang thi cao cấp uy hϊế͙p͙ thì chỉ cần cây mã tấu đã đủ bảo mệnh, dĩ nhiên, tiền đề là không đụng trúng tang thi triều.
Trong mười năm virus tang thi lan truyền bừa bãi, cái loại dị năng được viết trong tiểu thuyết không có giá lâm đến trên người nhân loại, ngược lại tang thi thì ngày càng lợi hại, nhân loại phải là cường giả mới có thể sinh tồn, cho đến bây giờ chẳng có người nào ngoại lệ tiến hoá dị thường. Vì thế mới nói thực tế chính là thực tế, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, thực tế vĩnh viễn so với tiểu thuyết hư ảo thì tàn khốc hơn nhiều.
Lại nói đến con tang thi đang lắc lơ ở khu vực của Lâm Đăng, nó đúng là không có phát hiện vị trí của hắn, càng không nhận thấy được có người tồn tại chung quanh. Nó chỉ là ngơ ra đi tới đi lui, lê lết bước lên phía trước.
Lâm Đăng nhìn con tang thi đang tiến gần về phía hắn, nắm chặt cán súng trên tay nhận ra con tang thi này chỉ là ngơ ngơ đi tới, tám phần sẽ đạp lên hắn. Thế nhưng hắn không thể nổ súng vào lúc này, vạn nhất đem cả đàn tang thi hấp dẫn chạy qua đây, dưới tình huống không có đủ đạn thì hắn mọc cánh cũng khó trốn.
Ôi _____ Ôi_____
Mùi xác ch.ết thối rửa xông thẳng vào xoang mũi Lâm Đăng, nhìn đôi dày ra rách nát lê lết ngày càng gần, việc duy nhất Lâm Đăng có thể làm là ngừng thở, cắn chặt răng để cặp chân đạp lên lưng mình chậm rãi thong dong bước qua.
Thịt thối ch.ết tiệt! Nếu không phải chưa xác định được tang phi cấp ba có ở phụ cận hay không, hắn đã sớm nhảy dựng lên bắn một phát thủng đầu nó.
Ôi _____ Ôi _____
Rống_____ Rống ______
Kèm theo âm thanh dẫm đạp trên lá khô, càng ngày càng nhiều tang thi hướng bên này chạy qua. Hỗn độn trong tiếng gầm nhẹ, một đám bước ầm ầm chạy về phía Lâm Đăng.
Xuyên thấu nhìn qua khe hở lá lạc dại, biểu tình trên mặt Lâm Đăng nháy mắt âm trầm, trong lòng không khỏi mắng chửi. Thật không biết cái đám ngu ngốc kia thủ như thế nào, bảo hắn xử lý tang thi cấp ba thì phải nghĩ ra biện pháp dụ đám đang thi sơ cấp này di chuyển ngược hướng hắn chứ. Hiện tại cái loại tình huống này xem như là hắn đã bị bao vây, nếu tang thi cấp ba đến đây, mẹ, hắn căn bản là không dám bắn súng.
Những người đã sống sót qua mười năm mạt thế còn cái gì gọi là nhân tính nữa, đã vứt bỏ ở cái góc nào từ lâu lắm rồi. Thậm chí có vài người vì mạng sống của mình ăn luôn thân thể bạn thân…
Lâm Đăng không ăn thịt người, đại biểu cho hắn còn giữ lại điểm lương tri cuối cùng cho mình. Hắn giẫy dụa sống sót ở cái thế giới hỗn loạn này, từng thiện lương cho tới máu lạnh như hiện nay, từng bước một theo thế giới biến đổi, hắn vì thích ứng với thế giới này cũng biến cùng.
Đồng bọn hắn từng tín nhiệm, nay, hắn phòng bị chính đồng bọn của mình.
Hiện tại, hắn không thể không suy đoán động cơ của đám người Đao Ba Kiểm, gọi hắn đến đối phó con tang thi cấp ba này, bọn họ đối phó quần tang thi sơ cấp, nhưng mà nửa ngày lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì quá lớn, Lâm Đăng muốn không nghi ngờ bọn họ cũng khó.
Đừng có nói là lợi dụng hắn bị tang thi quần rồi tranh thủ trốn đi.
Vừa nghĩ đến điểm ấy, thần sắc trên mặt Lâm Đăng càng thêm khó coi, hừ, các người bất nhân, ta cũng không có đạo lý làm tường thịt cho các ngươi!
Chỉ cần hắn không nhúc nhích, lại có mùi lá lạc dại làm yểm hộ, hắn cũng không tin đám tang thi ngốc kia có thể phát hiện hắn.
Ha ha, tang thi cấp ba, cút mẹ nó đi tang thi cấp ba, ông đây mới không ngu đi chịu ch.ết.
Tròn hai giờ, Lâm Đăng nằm sấp ở đó không nhúc nhích, tuỳ ý cho đám tang thi dẫm đạp bước qua lưng hắn.
Rốt cuộc, ngay khi con tang thi cuối cùng đạp lên hắn, khoé miệng Lâm Đăng ức chế không được chảy ra một tia máu, mùi máu tươi thản nhiên bị đám tang thi còn chưa đi xa bắt được, chúng nó quay người hướng tới cái hố lá lạc dại Lâm Đăng đang ẩn thân.
Không hay!
Sắc mặt Lâm Đăng trắng nhợt, xoa xoa vết máu trên khoé miệng, cũng cấp chấp cái gì tang thi cấp ba, bật mạnh nhảy dựng lên khỏi cái hố lạc dại. Bảo trì tư thế một thời gian dài khiến cho cẳng chân Lâm Đăng có chút run lên, vừa chạm xuống mặt đất liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa trở lại.
May mà tố chất thân thể của hắn rất tốt, rất nhanh đã khôi phục, cầm cán súng quơ trái quơ phải, đánh nát đầu ba con tang thi sơ cấp đang ở gần nhất, dịch não trắng vàng từ trong óc bắn tung toé, thậm chí có một ít còn bắn lên quần áo với trên mặt Lâm Đăng.
Lâm Đăng bặm chặt môi đem chất lỏng đậm sệt trên mặt dùng ngón tay lau sạch, nhìn đám tang thi ở đằng xa nghe được động tĩnh trở về, nhíu nhíu mày ghét bỏ, không có thời gian mắng đám tang thi dơ bẩn làm cả người hắn bẩn thỉu, hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi cái nơi đầy ngập tang thi này. Hắn cần phải tận lực tiết kiệm từng viên đạn, không đến thời khắc nguy cấp tuyệt đối sẽ không nổ súng.
Nếu theo đường cũ trở về hắn không biết có gặp được con tang thi cấp ba kia không, cho nên hắn dự tính sẽ bò lên đỉnh núi chạy qua bên kia đi xuống núi. Về phần đám người Đao Ba Kiểm, nếu bọn họ từ bỏ hắn, hắn cũng không nhất thiết lại đi tìm làm gì.
Lúc trước Đao Ba Kiểm cứu hắn một mạng, mấy năm qua hắn cũng vô số lần cứu Đao Ba Kiểm dưới móng vuốt của tang thi, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Trong lòng hắn hiện không thẹn, từ trong cốt tuỷ hắn đã chẳng phải tốt đẹp gì, nếu không thì làm sao liên tiếp bị trường học đuổi học, ngay cả năm cuối cấp ba còn chưa học xong đã đi lính. Tính hắn tệ hại, chẳng qua là lúc còn trong bộ đội bị quân kỷ bào mòn đi một ít, trong mấy năm mạt thế này, một thời ngông nghênh tựa hồ như phát trở lại.
Chỉ là Lâm Đăng không ngờ, khi hắn vừa bò lên đỉnh núi đã nhìn thấy thằng bé tang thi đang đứng ở đó nhìn hắn.
Thịt nửa bên mặt của nó hư thối rớt lộ ra răng nanh nhọn hoắt, móng tay màu đen vừa dài vừa sắc bén, làn da màu xanh khô quắt bao trùm lấy xương cốt, cặp mắt xuất huyết đỏ thẫm nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Đăng mở to hai mắt nhìn, hô hấp nhất thời dồn dập hẳn, lòng bàn tay cầm súng tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đỉnh núi trụi lủi, lùm cây với cỏ mọc thưa thớt không có bất cứ vật gì che chắn, cơ hồ không thể trốn. Đây là lần đầu tiên Lâm Đăng cảm thấy tử vong đến gần như thế. Tang thi cấp ba, số lần đụng đến ít ỏi có thể đếm được, có thể nói đối với đặc tính của tang thi cấp ba hắn còn chưa lý giải hết. Hiện tại đối mặt với nó, Lâm Đăng căn bản khó mà bình tĩnh được.
Làm một tay súng bắn tỉa, chỉ có bắn từ xa mới là thế mạnh của hắn, chỉ có cự ly xa thì hắn mới có thể bình tĩnh bắn ch.ết bất cứ mục tiêu nào, hơn nữa có thể thề son sắt cam đoan chúng nó tuyệt đối không thoát khỏi họng súng của mình.
Lần trước có thể đào thoát dưới móng vuốt tang thi cấp ba đó là may mắn, như vậy lần này thì sao, nữ thần may mắn sẽ đáp xuống trên người hắn sao?
Rống _______
Thằng bé tang thi không có đợi cho Lâm Đăng chủ động công kích, rốt cuộc không kiên nhẫn nhúng mạnh chân vọt nhanh qua đó.
Móng vuốt đen xì lập tức đâm tới ngực hắn, Lâm Đăng phản xạ có điều kiện ngay tại chỗ lăn một vòng, một vòng này lăn muốn dừng cũng không dừng được cứ thế dựa theo lưng núi lăn thẳng xuống.
Lâm Đăng dưới tình huống trời đất đảo điên ngược lại càng thêm bình tĩnh, nhìn thằng bé tang thi chộp không được hắn, hắn thế nhưng tâm tình tốt lên còn nhếch nhếch môi cười.
Nhắm hai mắt lại, tiếp tục đợi cho thân mình không còn lăn nữa, toàn thân trên dưới đau đớn một trận truyền tới khu thần kinh trung ương, Lâm Đăng cắn chặt răng cố mở mắt, đập vào mắt hắn là móng vuốt màu đen được phóng lớn chụp đuổi theo, bộ móng hơi hơi đâm vào trong, dưới ánh mặt trời còn loé lên màu vàng nhạt giống như kim loại.
Phốc xuy _______
Móng vuốt sắc bén hung hăng chọc vào nhãn cầu bên phải của hắn, đất cát xộc thẳng thêm vào làm cho Lâm Đăng đau đớn nhịn không được thét lên.
Khát vọng cầu sinh lại một lần nữa bị kích thích, những người sống sót qua mười năm phần lớn trong cơ thể đều sinh ra một loại kháng thể chống virus, rất khó bị virus xâm chiếm khống chế biến thành tang thi. Điều này cũng là do vị giáo sư ch.ết sớm kia nói, những người sống sót trên thế giới này trong cơ thể đều có mầm móng virus, chính là vì có virus này bọn họ mới có thể yên tâm ăn thực vật và uống nước bị lây nhiễm. Bởi nếu mà có biến, thì đã sớm đó một năm trước những người sống sót gặp phải kiếp nạn lớn nên biến thành tang thi cả rồi.
Kiếp nạn lớn lần đó là chân chính sàng lọc người sống sót, thiên nhiên hẳn là có quy luật tồn tại của nó, tài nguyên trên địa cầu ngày càng ít, như vậy, dùng virus tang thi sàng lọc người sống sót chọn lựa ra nhân loại có thân thể mạnh mẽ. Cũng là vào kiếp nạn lần đó mà phụ nữ thân thể yếu kém đã hoàn toàn tuyệt chủng chỉ còn đám đàn ông da dày thịt béo sống sót được.
Nói cách khác, chỉ có cường giả kiên trì vượt qua được sự ăn mòn của mầm móng virus mới có thể sống tiếp.
Bởi vì cơ bản tài nguyên trên địa cầu đã trở thành vật dẫn của mầm móng virus, nếu thân thể của ngươi không phát ra được loại kháng thể này thì ngươi chỉ có thể biến thành tang thi, bằng không thì ngươi chỉ có thể ch.ết tươi, hoặc là ch.ết khát.
Lâm Đăng hung hăng cầm lấy móng vuốt tang thi, không để ý da trên ngón tay bị móng vuốt rạch ra, rống giận bứt khỏi hốc mắt của mình. Bởi vì đầu móng có móc câu, hắn chỉ có thể để nhãn cầu bị móng vuốt móc ra.