Chương 27: Tử Thành
“Em định đi đâu tiếp theo?” Lâm Đăng ném một miếng chocolate vào miệng, quay đầu lại nhìn Cảnh Mặc hỏi.
Cảnh Mặc không lên tiếng, đầu thậm chí còn không có một cử động nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chắn gió bên ngoài cửa kính, chỉ là mí mắt nhẹ rung một chút.
Lâm Đăng chăm chú quan sát biểu tình trên khuôn mặt cậu, thử thăm dò suy đoán, “Không có nơi nào để đi? Thật ra thì anh cũng không có nơi muốn đi.”
Chiếc xe lao quá nhanh, gần như là bay sát mặt đất, dọc đường đều rất im ắng, cây cối hai bên đường mọc rất cao, chất chồng lên san sát, nếu không phải phía trước mắt thật sự là đường nhựa, Lâm Đăng đã nhầm tưởng rằng bọn họ đã lái xe vào rừng.
Tự nói quả thật cũng rất mệt moi, hiện tại Lâm Đăng cũng chẳng còn chuyện gì phiền lòng, nghiêng người nhắm mắt dựa vào trên ghế mềm nghỉ ngơi, hắn không nói nữa, sẽ không còn ai nói chuyện với cậu, trong chiếc xe chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ của hai người.
Ngẫu nhiên Lâm Đăng sẽ đem ánh mắt chú ý ra ngoài cửa sổ, quan sát động tĩnh xung quanh, đó là một loại thói quen, Lâm Đăng đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Tại sao con đường này hắn chưa bao giờ nhìn thấy? Kiếp trước sống mười năm trong mạt thế, tất cả các thành phố lớn nhỏ trên khắp Hoa quốc, gần như hắn đều đã đi qua, cho dù thời gian đã lâu không nhớ rõ nữa, nhưng không thể không có một chút ấn tượng được!
Lâm Đăng không khỏi cau mày, nghiêng người cẩn thận nhìn bản đồ điện tử bên trong xe, nhưng phát hiện bản đồ điện tử không có đánh dấu vị trí của bọn họ, nhấn nhấn cái nút tự động định vị bên phải, không có phản ứng.
“Mặc, bản đồ điện tử này có phải bị hỏng rồi không?” Lâm Đăng ngồi thẳng dậy, vẫy tay ra hiệu cho cậu ta nhìn xuống.
Ánh mắt Cảnh Mặc cuối cùng cũng di chuyển qua, nhìn một lúc, đột nhiên dừng xe lại, đưa tay bấm một danh sách dài đầy chữ cái tiếng Anh, sau đó trên màn hình xuất hiện một thanh loading,
Đăng ca cảm thấy áp lực thật là lớn, tóm lại hắn xem không hiểu gì.
Thanh loading rất nhanh kết thúc, một dấu chấm than màu đỏ lớn nháy mắt chiếm toàn màn hình.
“Là… Có vấn đề?” Ngay cả một dân thường như Lâm Đăng cũng nhìn ra có gì không đúng.
“Tín hiệu, rối loạn.” Sau khi Cảnh Mặc nhìn một lúc, trực tiếp không để ý nó nữa, tay bấm một cái nút, màn hình điện tử đen thui, xem ra là tắt luôn bản đồ vệ tinh.
“Là nơi này có cái gì đó quấy nhiễu tín hiệu sao?” Lâm Đăng cau mày nhìn quanh, đừng nói là tang thi, ngay cả một con chim cũng không nhìn thấy, quả thực rất quái dị.
Cảnh Mặc cũng không có xác định lắm lắc đầu, sau đó khởi động xe điều khiển thay đổi phương hướng,
“Đổi đường sao?” Lâm Đăng nhìn nhìn phía trước, một mảnh sương mù, căn bản không thể nhìn rõ đường, càng không biết cuối con đường sẽ có cái gì chờ đợi bọn họ.
Cảnh Mặc gật đầu, đạp mạnh ga, đôi mắt đen gắt gao nhìn con đường bọn họ vừa mới đi.
“Phía sau như thế nào cũng có sương mù?” Lâm Đăng nhìn mặt trước, lại xem mặt sau, hiện tại hoàn toàn không rõ đến cùng là chuyện gì.
Cảnh Mặc không nói gì, chỉ đạp ga hết mức, chiếc xe phá vỡ đâm toạt sương mù lao nhanh về phía trước.
Nhưng sương mù trước sau vẫn là sương mù, giống như rơi vào một cái hố không đáy màu trắng, phía trước căn bản nhìn như vô tận.
“Chậm lại, anh nhớ rõ chúng ta lúc nãy có rẽ một lần….” Lâm Đăng càng nói càng giật mình, cuối cùng thì bị chính mình làm cho sửng sốt.
Đúng vậy, lúc bọn họ đi con đường này có rẽ một lần, nhưng vì sao xe chạy từ nãy giờ vẫn là một đường thẳng?
“Cảnh Mặc, dừng xe!” Khuôn mặt Lâm Đăng đột nhiên ngưng trọng, có chút khẩn trương quát khẽ.
Thiếu niên ngay lập tức đạp phanh, con ngươi đen láy trong suốt lẳng lặng nhìn hắn.
“Không phát hiện có gì đó không đúng sao, con đường chúng ta quay lại, rõ ràng là đường thẳng.” Lâm Đăng trầm giọng, sắc mặt càng khó xem.
“Quỷ lộ thành, Tử Thành.” Cảnh Mặc nhìn về phía trước, nơi đó một mảnh trắng xoa, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, có lẽ chỉ phải đến gần mới nhìn thấy được.
“Một trong mười bí ẩn không có lời giải của thế giới, dựa vào, may mắn trở lại.” Lâm Đăng nhét vào miệng một miếng chocolate trắng, lại đưa một miếng đến môi Cảnh Mặc, lần này thiếu niên rất ngoan ngoãn hé miệng cắn vào.
“Mặc, em ngồi ghế phụ đi, để anh lái xe.” Lâm Đăng suy nghĩ một lúc, sau đó uốn cong cơ thể đứng lên, hướng qua ngồi xuống vị trí lái xe.
Cảnh Mặc không nói gì thêm, vô cùng nghe lời đổi vị trí với hắn.
“Anh nhớ ai đó đã nói.” Lâm Đăng khởi động xe, đạp chân ga điên cuồng đánh quay tay lái, bắt đầu từ khu vực nhỏ di lạn lách thành vòng tròn, “Ngồi trong xe nhớ vững, chuyển… Choáng, ách, quá ghê, xe này… Tính năng, thật… Rất được.”
Xoay mấy chục vòng, Lâm Đăng cơ bản là nằm sấp luôn lên tay lái, vẫn là Cảnh Mặc hỗ trợ đạp phanh lại, nếu không thì chiếc xe đã tiếp xúc thân mật với một gốc cây.
Nhưng mà đúng là sau một loạt động tác này, kết quả thu được vô cùng rõ ràng, sương mù giống như lúc vừa đến, thần kỳ tiêu tán đi, đường phía trước rộng rãi, gắn liền với lối vào toà thành cổ.
“Khoa học, chê cười.” Dĩ nhiên Cảnh Mặc cũng thấy được, khoé miệng của cậu thậm chí còn gợi lên mỉa mai.
Lâm Đăng nhún vai, khoát tay lên vai Cảnh Mặc vỗ vỗ, híp mắt hứng thú nhìn cổ thành trước mặt, “Cho nên mới nói là câu đố không giải được.”
Cảnh Mặc chớp mắt, bĩu môi không nói cái gì nữa.
“Đi?” Lâm Đăng nhướn mày hỏi.
Cảnh Mặc lắc đầu, đôi mắt đen di chuyển sang một bên, ngây người nhìn chằm chằm một cái cây nhỏ bên ngoài.
“Nhưng chúng ta không thể không đi ah, tiểu Mặc Mặc, anh trước kia nghe một ông già nói, đã bước lên quỷ thành lộ, trăm ngàn đừng quay đầu.” Tuy là có chút mê tín dị đoan, nhưng mà thế giới rất lớn, đầy sự kỳ diệu, ai biết có vài chuyện kỳ lạ nào đó sẽ thật sự xảy ra.
“Thà tin là có, chứ đừng không tin.” Lâm Đăng thở dài lại lải nhải nhắc một câu, đem miếng chocolate cuối cùng nhét vào miệng Cảnh Mặc, để trong túi một thời gian hơi lâu nên có chút mềm ra, cần phải giải quyết nó nhanh.
Cảnh Mặc lúc nhai lúc không, nhìn Lâm Đăng bắt đầu khởi đông xe, trong đôi mắt đen loé lên một thoáng chiêm niệm, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Quỷ thành, cha nói, người xấu.”
Lâm Đăng mỉm cười, đưa tam chạm vào đầu Cảnh Mặc, cọ xuống phía dưới mịn màng mềm mại khiến cho hắn nhịn không được lại chà nhẹ tiếp.
Tóc của Cảnh Mặc nhất thời bị cọ loạn rối bù lên, Lâm Đăng cười càng tươi hơn, thậm chí còn khen một câu, “Lộn xộn cũng rất đẹp.”
Rất may mắn là Cảnh Mặc không có phát giân, chỉ nghiêng người, quay lưng về phía Lâm Đăng tựa vào ghế mềm, đôi mắt lặng lẽ nhìn cây cối đơn điệu ngoài cửa sổ.
“Quá lộn xộn.” Lâm Đăng có chứng OCD nhẹ, lại đưa tay vuốt xuống từng cọng tóc của Cảnh Mặc, cho đến khi mỗi một cọng tóc đều phải rạp xuống mới dừng lại. [1]
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào thành phố, các toà nhà Châu Âu cao lớn, đường phố vắng lặng không một bóng người,không có bất kỳ sinh vật sống, thậm chí ngay cả một con tang thi cũng không thấy.
Ngoại trừ những vụn cát trên nền gạch xanh dưới đất bị gió thổi tới thổi đi, nơi này sạch sẽ đầy quỷ dị, mà còn im lặng đến khủng bố.
Vài cái cửa sổ trên gác cao có một số bị phá huỷ chỉ còn một góc, một số vẫn còn rất tốt, góc phố hẻo lánh, ngay cả những thùng rác đều sạch sẽ, chỉ có vài vết bẩn cứng đầu đã sử dụng nhiều năm và cát bụi màu xám.
Trên đường phố có vài tờ báo đã bỏ đi lăn lóc, lúc Lâm Đăng lái xe đi ngang qua, đột nhiên một tờ báo ố vàng bị gió thổi mạnh đập vào cửa kính xe.
Lâm Đăng dừng xe, tờ báo cũng chuyển chuyển trượt bay xuống dưới xe.
Hai người trong xe đưa mắt nhìn nhau, Lâm Đăng mở cửa, đi nhặt lên mảnh giấy.
Các dòng chữ đen nhỏ in trên báo đã mờ đi không rõ, nhưng trên mặt có một dòng chữ viết tay đỏ đậm lại khiến cho Lâm Đăng rợn người.
‘Đừng đi vào, nguy hiểm!’
Lâm Đăng nhìn xem bốn phía, không hề có dấu hiệu có người cư trú, thậm chí một con tang thi cũng không thấy, vậy nguy hiểm đến từ đâu?
Cát trên mặt đất bị gió thổi bay loạn xạ, có vài hạt vào mắt Lâm Đăng, hắn không thể không nhắm mắt lại xoa xoa, sau đó mở ra, mới phát hiện cách đó vài mét lại là một tờ báo, Lâm Đăng nhịn không được lại bước lên vài bước, nhặt lên nhìn, mặt trái vẫn là dòng chữ viết tay màu đỏ, nhưng khác là nét chữ mượt mà tinh tế hơn, so với dòng chữ đỏ như phượng múa rồng bay lúc nãy, rõ ràng không phải do một người viết.
‘Không, tôi phải cứu anh!’
Tiếp tục đi về phía trước, Lâm Đăng mới phát hiện cứ vài mét có một tờ báo nằm trên mặt đất, kéo dài đến một toà nhà cao tầng phong cách Châu Âu.
Sắc trời lúc này đã có chút hôn ám, đường phố vắng vẻ, từng trận gió cát thổi lên khiến Lâm Đăng không thể nhìn được, kiến trúc cao lớn lạnh lẽo này đột nhiên làm nổi bật sự hẻo lánh của toà quỳ thành, ngay cả những con chuột là sinh vật thích hoạt động ở những nơi âm u, một con Lâm Đăng cũng không thấy.
Cảnh Mặc ngồi trong xem, nhìn thân ảnh Lâm Đăng dần lu mờ trong bão cát, hơi mím môi, mở cửa bước nhanh về phía hắn.
***
‘Bọn chúng là một đám ma quỷ, đi mau!’
Lần này phông chữ vẫn là phong cách rồng bay phượng múa, hiển nhiên là người đầu tiên viết_____loại hình thức này, giống như những tờ giấy nói chuyện truyền tay của các học sinh trong lớp học, im lặng vụng trộm trao đổi tránh cho giáo viên không phát hiện, ngươi viết một câu, ta viết một câu…
Chìm sâu vào suy tưởng, Lâm Đăng liền cảm giác trên dưới cơ thể dần dần bị biến đông lạnh, quỷ dị ở nơi này có thể so sánh với cảnh trong phim kinh dị.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, thần kinh Lâm Đăng căng thẳng bị hù nhảy dựng, đột nhiên xoay người, nhìn thấy rõ người tới thì lập tức thở nhẹ ra một hơi.
Cảnh Mặc đi đến bên cạnh hắn, đôi mắt đen khó hiểu nhìn các tờ báo trong tay hắn.
“Còn có hai tờ _____nhìn từ tờ đầu.” Lâm Đăng đem mấy tờ báo nhặt được đưa qua, lại chỉ chỉ những tờ giấy ố vàng dưới đất bị gió cuốn bay khắp nơi, “Còn có rất nhiều tờ.”
“Ngày.” Cảnh Mặc nhìn một lúc, đưa các tờ báo lại cho Lâm Đăng.
“Em cũng phát hiện? Những chỗ có ngày trên báo đều bị xé rách, hẳn là cố ý muốn che giấu cái gì đó.” Lâm Đăng nói lại vô thức cười lớn, “Chẳng lẽ có lão yêu quái ngàn năm trước nào đó, đột nhiên sống lại, sợ bị người biết được tuổi thật của nó, cho nên xé mất ngày?”
Đôi mắt Cảnh Mặc giật nhẹ, khoé môi cong lên không lớn lắm, “con yêu quái dí dỏm.”
“Lần đầu tiên nói liền năm chữ nha, Mặc, em làm Đăng ca cảm động rơi nước mắt.” Lâm Đăng cười ha ha, giơ tay bắt được một tờ báo bay giữa không chung.
‘Ăn người!’
Lần này chỉ có hai tử, chữ viết co tròn.
Cảnh Mặc nhìn thoáng qua, ném những tờ báo trong tay, đi vài bước lên phía trước, sau đó cậu nhặt lên một tờ giấy đưa cho Lâm Đăng, “Trình tự, không sai.”
Nội dung trên tở báo này có chút dài, vẫn là kiểu chữ rồng bay phượng múa, ‘Tôi rất sợ, mau đến cứu tôi, không, anh đừng đến, cầu anh, mau đến cứu tôi, không, mau rời khỏi đây, anh đi đi!’
Lâm Đăng có chút không nói gì ngẩng đầu nhìn Cảnh Mặc, “Người này… Tinh thần rối loạn?”
Cảnh Mặc cắn môi ngẫm nghĩ một lúc, đem ‘ăn người’ hợp lại với nội dung câu dài này.
“Khoảng cách mỗi lần đối thoại hẳn là mất một thời gian dài, hoặc là hai người ở hai bên, anh nói anh, tôi nói tôi, ông nói gà bà nói vịt.” Lâm Đăng gãi gãi cằm, nắm lấy cổ tay Cảnh Mặc đi về phía trước, “Anh nghĩ là cả hai chúng ta phải luôn ở cùng một chỗ mới tốt, nếu không dễ gặp chuyện không may.”
Cảnh Mặc nhẹ nhàng gật đầu, cổ tay lật lại chuyển thành chủ động nắm lấy bàn tay Lâm Đăng.
Cuối cùng hai người dứt khoát nhặt hết toàn bộ tờ báo, ngồi xuống bậc thang của toà nhà cao tầng kiểu Âu ở cuối đường, giơ từng tờ lên đọc.
‘Quái vật ăn người.’
‘Tay anh bị cắn đứt.’
‘Ma quỷ!’
‘Đi mau, rời khỏi nó.’
‘Chúng nó là một đám ma quỷ, ma quỷ ăn thịt người!’
‘Đừng đi, trở lại!’
‘Anh là ai?’
‘Cầu em, mau rời đi bảo bối, em không thể ở lại đây!’
‘Ăn người!’
‘Quay lại, cứu em, anh không thể bỏ em lại’
‘A a a a a a a a a a a’
“Quay lại! Cứu em! Mau rời đi! Cầu em, mau rời đi! Em quay lại cho anh!’
………………
Suy nghĩ tìm ra thứ tự, nhìn một lúc, bỗng nhiên Lâm Đăng không thể chịu đựng nữa ném hết đống tờ báo trên tay ra ngoài.”
“Rối loạn, kỳ cuối, chưa uống thuốc.” Cảnh Mặc chống cằm đưa ra một phán xét ngắn gọn, nói xong cậu còn đánh cái ngáp dài, có chút nhàm chán nhìn những tờ giấy ố vàng bị gió thổi dần dần đi xa.
Lâm Đăng đồng ý gật đầu, hai tay nhếch lên ngón giữa giơ lên trời, chế nhạo, “Đừng đọc nữa, nơi này nhất định là có người giả thần giả quỷ, quỷ thành chó má gì chứ, ngay cả một con tang thi cũng không có, nhất định là có người đã xử lý, chúng ta quay lại đường cũ thôi, rảnh hơi đâu mà chơi với đám ngớ ngẩn này.”
Cảnh Mặc bí ẩn nhìn thoáng qua cánh cửa đóng kín đằng sau, rút miêu dao từ trong vỏ kiếm phía sau ra, từ khe cửa rút ra một tờ báo bị vứt bỏ.
“Cái gì?” Lâm Đăng tò mò nhìn qua.
‘Anh mới là shabi, các người đều là shabi, cả nhà các người là đại shabi!’ [2]
Lâm Đăng xem xong hàng chữ kia không nói gì, cùng với Cảnh Mặc đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng tiến lên hung hăng đá mạnh cánh cửa.
“Con chó nó, cả một lũ!” Lâm Đăng vừa đá vừa lớn tiếng chửi mắng, không ngờ là cánh cửa sắt này vô cùng rắn chắc, cho dù hai người dồn hết sức đá cũng chỉ run lên một chút, đáp lại bọn họ là tiếng dội ngược lại.
Cảnh Mặc đá mấy cái, thu chân mình lại, đôi mắt đen hơi ướt, “Đau, không đá.”
“…” Lâm Đăng cũng dừng lại, một người đá chẳng có gì kích thích cả, huống chi… “Khỉ thật, rất đau.”
Lâm Đăng đặt mông ngồi xuống đất, ôm chân cách da giày bóp a bóp, thỉnh thoảng còn không quên an ủi Cảnh tiểu đệ, “Mặc, đi được không, có cần anh cõng em không?”
Cảnh Mặc lắc đầu, lôi kéo tay Lâm Đăng muốn kéo hắn lên, “Đi thôi, trở về.”
“Ừm, về W thị trước.” Lâm Đăng đặt chân xuống, dựa vào lực kéo của Cảnh Mặc đứng dậy.
Hai người song song đi về phía trước, thậm chí Lâm Đăng còn nhàn nhã xé một túi chocolate, chia một nửa cho Cảnh Mặc.
Mà lúc này, một tiếng ‘két két’ cực kỳ chói tai vang lên, cánh cửa sắt khổng lồ tựa như sau rất nhiều năm không mở ra, chậm rãi được mở từ bên trong.
Hai người lập tức dừng lại, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
___________
[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành vi cưỡng chế.
=> chứng minh anh Đăng đúng là không bình thường:v
[2] Shabi: một cách nói lái trong cộng đồng chơi Dota: shabi = stupid = ngu ngốc = gà:v
Có thể hiểu là cái đoạn trên là một đám chơi Dota chúng nó truyền nhau thì dễ hiểu ấy mà =]]] rùng rợn ghê =]]