Chương 41: Quảng trường trung tâm

Chín giờ sáng, quảng trường trung tâm Thiên Minh thị.


“Ha ha, lại một mùa giải thống kê chiến tích nữa, cái tiểu đội cạnh tranh trong mỗi quý thật sự là khốc liệt, đặc biệt là các xếp hạng đầu, chiến tích đều cắn gắt gao, không biết vô địch mùa giải này có bị quán quân ‘Ác Mộng’ của quý trước đạt được liên tiếp không, hay sẽ bị hắc mã ‘Thự Quang’ cướp lấy… Ai dô, không nói mấy lời vô nghĩa nữa, để cho tôi đọc trước danh sách phần thưởng của lần này, phần thưởng vẫn là giống như của quý trước, thỉnh các tiểu đội được thưởng phái người đi đến tầng hai cao ốc tổng hợp hành chính lĩnh phần thưởng của mình.”


Màn hình lớn yên lặng ròng rã ba tháng đột nhiên sáng lên, một ông chú trung niên mặc áo sơ mi hoa cười tủm tỉm xuất hiện trên màn ảnh, trên tay ông ta cầm một tờ danh sách.


“Để duy trì sự bí ẩn, chúng ta sẽ báo tên các tiểu đội xuất sắc.” Ông chú trung niên cười rạng rỡ chớp chớp mắt vài cái với quần chúng bên ngoài màn hình.


“Các tiểu đội xuất sắc gồm có _____’yêu hợp lại mới có thể thắng’, ha ha, đơn giản giới thiệu một chút, tiểu đội là do các thành viên đậu bỉ tạo thành, đội trường là đậu bỉ máy bay chiến đấu, đội phó là đa dạng tìm ch.ết tiểu vương tử, khẩu hiệu của bọn họ là_____ta yêu đậu bỉ, sống thật vui vẻ! Phốc, làm ơn cho tôi cười một chút, ha ha đội đậu bỉ cố lên, hi vọng các bạn ở quý sau có thể lấy được thêm thành tích nổi trội xuất sắc hơn.”


“Ha ha ha ha ha ha ha ha, là bọn họ, năm tên quái dị nhảy múa với tang thi lần trước.”
“Hừ, sớm hay muộn thì cũng đem mình ra đùa ch.ết.”


available on google playdownload on app store


Một đám tiểu đội được gọi tên bước ra, người ở quảng trường trung tâm càng thêm sôi trào, tất cả mọi người đều liều mạng chen chúc nhau vào bên trong quảng trường.
“Có chúng ta!!!”
“Có tên tiểu đội của chúng ta không?”
“Đừng nóng vội, mới vừa đọc tên thôi.”


“Ah, ông đạp trúng tôi!”
“Đừng chen, đừng chen!”
Dzi Dzi________bá bá_______
Tiếng còi xe chói tai xen lẫn cùng một chỗ, bãi đậu xe bên ngoài quảng trường gần như là bị giành hết, nam nữ từ các xe khác nhau bước xuống, nghểnh cổ háo hức nhìn lên về phía màn hình lớn.


Đa số mọi người tập trung lại thành các nhóm nhỏ, có chen cũng không chui vào được, dứt khoát đứng trên đỉnh xe.


Lâm Đăng đã dậy từ lâu, vị trí toà nhà này cách quảng trường trung tâm một đoạn ngắn, từ sáng sớm đã có người tụ hợp ở quảng trường trung tâm, nhao nhao ồn ào chịu không được.


Những người này hẳn là bên tiểu khu cao cấp ở khu Tây, không ngờ là có nhiều người như vậy, đám người này bình thường đều có cơm ăn, đôi khi nộp được nhiều vật tư thì còn có thịt ăn.


Căn cứ Thiên Minh thị bố trí quả thực rất kỳ quái, ‘khu bình dân’ và ‘khu nhà giàu’ gần nhau như vậy, dân số nhiều nhất là ‘khu tinh anh’ thì lại tách rất xa. Ngày đầu tiên Lâm Đăng đến đây chỉ thấy khu bình dân vắng vẻ, điều này làm cho hắn sinh ảo giác là người ở căn cứ Thiên Minh thị không nhiều, hiện tại xem ra, căn cứ Thiên Minh thị có thể tồn tại mười năm không phải phép lạ gì, mà là bọn họ có đầy đủ tài nguyên nhân lực đảm đương.


Khu Tây có lẽ rất thú vị, đáng tiếc là hắn phải sớm rời đi, không có cơ hội đi dạo một chút.
Đương nhiên trước khi ra căn cứ, hắn cần phải lấy được tờ giấy thông hành.


Trên thực tế thì giấy thông hành rất dễ làm, chỉ cần hắn đến toà nhà hành chính tổng hợp nhận nhiệm vụ là được.
Hiện tại bình thường đều là góp vốn nhiệm vụ, đánh giá thành tích nhiệm vụ là dựa vào lượng vật tư các tiểu đội mang về.


Sở dĩ không có nhiệm vụ thanh lý tang thi là vì máy kiểm kê chưa có phát minh ra, chỉ dựa vào miệng người sống sót thuật lại, rất khó phán đoán tính chính xác của những lời này, gặp phải tang thi thì tình cảnh nhất định là hỗn loạn, mưa bom bão đạn, ai mà biết tang thi nào là do đạn nhà ai bắn ch.ết, càng chẳng có ai rảnh rỗi nhớ xem mình đã giết bao nhiêu tang thi, có lẽ một giây trước còn đếm, một giây sau đã quên.


Thậm chí nói dối chiến tích sẽ dẫn đến kết quả không công bằng, gây ra sự bất mãn của các tiểu đội.
Để ngăn chặn điều này xảy ra, toà nhà hành chính tổng hợp dứt khoát không ban bố loại nhiệm vụ này.


Nhưng trong tương lai sẽ có một máy ghi kỷ lục nhỏ cài đặt trong mỗi viên đạn, nếu viên đạn cắm vào não tang thi, máy dò bên trong viên đạn sẽ phản ứng với não tang thi, do đó sẽ phát ra tính hiệu, thiết bị điện tử cầm tay sẽ nhận được số liệu từ tín hiệu này, cứ một điểm, chứng minh một con tang thi bị giết.


Thức tế thì khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, tin là không bao lâu nữa, nhiệm vụ thanh lý tang thi cũng sẽ xuất hiện trên màn hình của cao ốc hành chính tổng hợp.


Góp vốn và thanh lý tang thi có thể nói là nhiệm vụ có liên quan, tương lai sẽ tách chúng nó ra là bởi vì quần thể người sống sót giảm dần, dân số và số trẻ em được sinh ra hàng năm của các căn cứ lớn ngày càng ít đến mức đáng thương, càng ngày càng có nhiều căn cứ bị tấn công, khu vực nhân loại chiếm đóng dần dần bị thu hẹp.


Mà rất nhiều người sống sót không muốn chống lại đại quân tang thi, rất nhiều đều là đầu cơ trục lợi góp vốn, kết quả là hoặc là ngươi thành công lấy được vật tư, hoặc là ngươi thất bại, dân số người sống sót tiếp tục giảm, tang thi thì càng lớn mạnh.


Kế hoạch thanh lý tang thi công bố, tuyên cáo cuộc chiến tranh giữa nhân loại và tang thi bắt đầu.


Kiếp trước Lâm Đăng và đám Đao sẹo rời xa căn cứ, tránh xa những người sống sót, chỉ chọn những nơi không người dừng chân, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị đại quân tang thi bao vây, mặc dù bọn họ chưa từng chân chính gặp qua tang thi chỉ số thông minh cao, nhưng cũng nghe qua một số tin đồn về những người nổi danh chiến đấu với tang thi.


Cũng từ những nguồn tin khác nhau, trong tương lai vài con tang thi tiến hoá sẽ khôi phục lại trạng thái trí lực biến thành người, mà những con tang thi chỉ số thông minh cao này chính là đại tướng thống lĩnh đại quân tang thi, chúng nó thường thích đóng quân ở các thành phố xung quanh căn cứ, luôn chờ cơ hội dẫn xuất đại quân tang thi tấn công căn cứ.


Bị tang thi bao quanh, kết quả đầu tiên là vật tư càng ngày càng ít, miệng ăn thì núi lở, dưới loại tình huống này, ngay cả người sống sót trong căn cứ của mình đều không có lương thực để ăn, sao còn có thể tiếp nhận người sống sót khắp nơi đến chiếm dụng tài nguyên nghèo túng của bọn họ?!


Trong thời kỳ hắc án đó, không phải không có căn cứ tiếp nhận người sống sót bên ngoài, nhưng kết cục cuối cùng thường là cung không đủ cầu, tỷ lệ tử vong trong căn cứ ngày càng lan rộng____phần lớn trong đó là ch.ết đói.


Giống như công ty giảm biên chế, kẻ yếu đuối bị vứt bỏ, bị đuổi khỏi căn cứ, kẻ mạnh ở lại trấn thủ, tuy nhiên, tất cả mọi người đều ôm tâm lý có thể sống được bao nhiêu lâu, mỗi một ngày đều bấm đốt ngón tay xem mình còn sống được bao nhiêu ngày, tuyệt vọng, tất cả đều chìm trong tuyệt vọng, bọn họ không nhìn ghấy được tương lai của hành tinh này, có lẽ, từ ngày mạt thế đầu tiên thì hành tinh xinh đẹp này cũng đã mất đi tương lai…


***
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng lách qua khe hở rèm cửa, nam tử tuấn tú trên giường mới từ từ mở ra đôi mắt, chống đỡ thân thể ngồi dậy.


“A Nguyên, xe lăn sửa tốt chưa?” Cát Nam hơi hạ thấp mi ngồi dựa vào đầu tường, gương mặt hầu như không có chút máu, đầu của anh ta đến giờ vẫn còn chút choáng đau.
“Đã tốt.” Người đàn ông cao lớn lãnh khốc đẩy xe lăn đến bên giường, vừa định đưa tay ra thì bị anh ra đẩy lại.


“Không cần anh.”
Cát Nam dùng tay chống lên hai tay vịn xe lăn, cắn răng một cái, cả người lơ lửng, hai tay vì dùng lực quá mức mà run rẩy nhẹ, gân xanh trên cánh tay càng hiện rõ ràng.


A Nguyên đứng bên cạnh đưa tay bảo hộ hai bên thân thể anh ta, sẵn sàng tiếp được thân thể anh ta có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cát Nam thở mạnh một hơi, từ từ, hai tay trao đổi vị trí, thân thể cũng chuyển theo qua, lúc này Cát Nam mới thả lỏng, cả người cơ hồ là dựa hết lên ghế.


A Nguyên nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Cát Nam, trong mắt chợt loé lên đau đớn.
Cát Nam ngồi ở trên ghế, trong thời gian dài không nói chuyện, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm cúi nhìn xuống đôi chân bị gãy của mình.


Đợi cho hơi thở dần dần bình tĩnh lại, Cát Nam mới cười nhạo một cái, đặt bàn tay trái của mình lên đùi, làn da trên lòng bàn tay có một khối nhỏ nhô lên, ở giữa khối nhỏ có một đường màu đen, nhìn xem vết thương là biết nó được may chưa được vài ngày.


Nhìn nhìn, đột nhiên Cát Nam cười to lên, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng vui sướng, anh ta giống như là người điên, cười xong khóc, khóc xong lại cười.


A Nguyên hơi cúi đầu xuống, thần sắc trên khuôn mặt rất khó coi, trong đôi mắt tụ tập lại một ngọn lửa giận, hắn hiện tại hận không thể chờ đợi bắt được Lâm Đăng, từng nhát từng nhát róc từng mảng thịt.


“Tiểu Mặc ở đâu?” Khi nói câu này, biểu tình trên gương mặt Cát Nam đã trở lại bình thường, ngay cả nước mắt cũng được lau sạch, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng người điên cuồng lúc nãy.
Sau đó, anh ta đặt bàn tay trái của mình lên trên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó.


“Trong phòng thí nghiệm.” A Nguyên nghiêm mặt đáp lời, tốc độ trả lời của hắn rất nhanh, như là đã sớm biết Cát Nam sẽ hỏi câu này.
“Oh, đưa tôi đến.”
“Nhưng…”


“Không sao, tôi có thẻ thông hành của Cảnh thúc cho.” Trong ánh mắt của Cát Nam lộ ra mỉa mai, “Có đôi khi tôi thực sự nghi ngờ cái tên Cảnh Dục kia có phải là con trai của Cảnh thúc không, ông ta thậm chí người ngoài như tôi còn tin tưởng, lại không chọn lựa tin tưởng con trai lớn mình… Ha ha, không nói, đi thôi.”


***
Cao ốc hành chính tổng hợp đứng ở phía sau quảng trường trung tâm, nhưng muốn đi tới đó, trước hết phải xuyên qua quảng trường, nhưng bây giờ…


Lâm Đăng đứng ở bên ngoài, đầu có chút đau nhức xoa xoa huyệt thái dương, xung qua quá ồn ào, tiếng hoan hô, âm thanh vỗ tay, tiếng chửi bậy, tiếng đánh nhau, còn có tiếng còi xe, hỗn loạn và ồn ào không có trật tự.


Sở dĩ như vậy, có lẽ là vì ngày thứ bảy của mỗi quý là ngày căn cứ đặc biệt cuồng hoan, nhân viên tổ kiểm soát sẽ không xuất hiện ở đây quấy rầy sự hưng trí của đám đông.


Kết nối với màn hình lớn là tiếng loa lớn đến mức có thể làm lỗ tai người tê liệt, ông chú bên trong màn hình kêu lên một tiếng, quăng tờ danh sách ra phía sau, nháy mắt nói, “Hiện tại quan trọng nhất là thứ hạng giải thưởng hạng một, hạng hai và hạng ba, giây phút này thật sự là quá kích động nhân tâm, tên những tiểu đội dũng mãnh đó đều đang ở trong đầu tôi, đúng vậy, ở trong đầu tôi, muốn biết, lớn tiếng nói với tôi, muốn biết!”


“Muốn!!!!”
“F*ck you, lắm lời quá!”
“Nói mau, má!”
“Hắc, tao cảm thấy chúng tao đạt hạng nhất~”
“Cái rắm, hạng nhất là của tụi này!”
“Ha ha.”
“Lão ta lại bắt đầu khoe khoang linh tinh, nhanh nói không thì ch.ết CMM đi!”
“Khỏi cần, đi, chúng ta đi nhận giải!”


“Cười ch.ết mất, ngay cả một nửa cũng không bằng tụi tao, còn dám mạnh miệng vậy?”
…………


Bầu không khí quãng trường bị dâng đến cao trào, tất cả mọi người đều liều mạng chen vào bên trong quảng trường. Bên ngoài không ngừng có từng đám người lục tục chạy tới, thậm chí nhảy từ đỉnh xe này sang đỉnh xe khác. Bọn họ giống như một cơn sóng thần đổ xô về phía quảng trường trung tâm, ngay cả Lâm Đăng người đứng ngoài rìa khu vực cũng bị đám đông đẩy vào.


“Có bỏ qua không đó?”
“Chỉ mới báo giải nhất, không có tên chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, không được giải nhất, giải nhì nhất định phải vào tay chúng ta!”
“Nhanh chóng chen qua, đừng giống như lần trước được giải thưởng, lại không lấy được phần thưởng.”


“Mấy giờ cao ốc hành chính tổng hợp đóng cửa?”
“Còn năm giờ, không vội.”


Mùi mồ hôi, mùi nước hoa rẻ tiền, thậm chí còn có mùi hôi chân, Lâm Đăng cảm thấy mình không thể nào thở được, hắn liều mạng chạy ngược ra ngoài, gỡ ra một người lại một người, hung hăng đánh về phía trước, khiến cho một trận gà bay chó sủa.


Khi cách bên ngoài chỉ còn vài bước chân, trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, giống như là bị kim đâm vào.
Lâm Đăng cau mày nhìn sang bên cạnh, lại chỉ thấy những cái ót, tất cả mọi người đều chen vào đám đông, có mỗi hắn là chen ra ngoài.


Một phút sau, Lâm Đăng cuối cùng đứng ở bên ngoài đám đông.


Lau mồ hôi trên trán, đầu càng thấy mờ mịt, một loại cảm giác giống như cảm nắng. Lâm Đăng gõ trán, đi vài bước, trước mắt bỗng nhiên tối đen thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, lỗ tai ù ù vù vù, hắn đột nhiên cảm giác mình bị tách ra ngoài thế giới, tất cả các tiếng ồn đều dần cách xa hắn, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của mình, chầm chậm, nặng nhọc và ngắn ngủi.


Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, Lâm Đăng híp mắt đi không vững tới toà nhà bên cạnh, dựa vào bức tường từ từ ngồi xuống đất. Nền gạch men lạnh khiến hắn tỉnh táo một chút, lắc đầu, mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài, tầm mắt mờ dần, tựa hồ có hai bóng người đang đi về phía hắn.


“Mày là cái quỷ gì, có thể kiên trì lâu như vậy, trâu dữ!”
“Bỉ! Ổi!” Lâm Đăng cắn răng nói xong hai tử này, ý thức hoàn toàn biến mất.
***


Cát Nam nhìn Cảnh Mặc ở đối diện đang cúi đầu đùa nghịch dụng cụ, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng, “Không cần gấp như vậy, anh đã quen ngồi xe lăn rồi.”


Cảnh Mặc không nói gì, thậm chỉ ngay cả đầu cũng không nhìn lên, cậu đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm công cụ tinh vi trong tay, ngón tay thon dài màu trắng linh hoạt tung bay trên đường dẫn đủ màu của linh kiện.


Từng tờ giấy thiết kế rồi chỉnh sửa lặp đi lặp lại nằm rải rác trên sàn nhà, các số liệu tinh vi trên đó chứng minh chủ nhân của nó rất chú trọng.


Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cảnh Mặc, ánh mắt Cát Nam dần dần trở nên si mê, tầm mắt thỉnh thoảng lại lưu luyến trên đôi môi đỏ đang bị nghiến lại của đối phương, anh ta giống như một người bị khát thật lâu trong sa mạc, tham lam nhìn màu mận đỏ quyến rũ, không biết hành động này có được gọi là uống rượu độc giải khát hay không, anh ta chỉ biết mình càng lún sâu, cuối cùng vặn vẹo không còn là mình.


Khoảng cách sinh mỹ____không chiếm được luôn là tốt nhất, Cảnh Mặc như gần như xa khiến anh khổ sở, khiến anh ta kinh hoảng, khiến anh ta si mê, càng khiến cho anh ta nguyện ý lâm vào điên cuồng!
“Hẳn là đã đến lúc.” Đột nhiên A Nguyên cúi người nhắc nhở bên tai Cát Nam một câu.


Cát Nam sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần khôi phục rõ ràng, cười nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt đang đặt lên khuôn mặt của Cảnh Mặc.
A Nguyên đẩy Cát Nam, lặng yên không một tiếng động đi xuống tầng hầm.


“Anh đừng đi vào, ở chỗ này chờ tôi.” Cát Nam mở nắp tay vịn lấy ra một cái điều khiển tử xa, điều khiển xe lăn đi vào trong phòng thí nghiệm mở cửa.
Các thí nghiệm virus quan trọng đều được gửi vào trong kho tầng hầm này.


Bên ngoài phòng thí nghiệm là khoá mật mã, nghiên cứu viên muốn đi vào nhất định phải nhập mật mã, mà mật mã mỗi tháng sẽ đổi mới một lần.
Cát Nam lấy ra một cái thẻ bạch kim, đặt lên các nút mật mã ảo, sau một tiếng tíc, cánh cửa hợp kim titan sắt từ từ nặng nề mở ra.


Thẻ bạch kim chí có ba cái, một cái theo vào quan tài của Cảnh thúc, một cái trong tay Tiểu Mặc, cái cuối cùng, chính là nằm trong tay mình.


Các kệ bên ngoài đặt đầy lọ thuỷ tinh bịt kín, Cát Nam không đem ánh mắt nhìn vào chúng nó, mà là khống chế xe lăn đi thẳng vào bên trong, kéo xuống miếng vải đen nặng nề, một cái hộp thuỷ tinh hình vuông xuất hiện trước mặt anh ta, ở bên trong được ngâm một cái đầu kỳ lạ, làn da trên mặt một bên là trắng mịn tinh tế, một bên là màu xanh đen hư thối.


Cát Nam có chút khó tin quan sát nó, người này không ngờ là nửa tang thi hoá người, thật sự là phép lạ.
Đầu trong hộp thuỷ tinh từ từ mở mắt, một bên là con mắt nhân loại xanh thẳm tuyệt đẹp, một bên là con mắt tang thi nát nhừ xấu xí.


Cát Nam nghiêng người nhìn, con mắt màu xanh cũng chớp chớp theo, con mắt tang thi bên kia vẫn luôn như thế, không nhúc nhích, chỉ mờ to ra.
Nó há miệng, hai cánh môi tái nhợt khép mở, không ra tiếng nói từ gì đó.


“Hẹn gặp mày lần sau.” Ánh mắt Cát Nam loé loé, mang theo một chút thâm ý nhìn nó lại lần nữa, nhìn nhìn, khoé miệng anh ta đột nhiên cong lên cười quái dị, sau đó một lần nữa phủ miếng vải đen lấp lên.


Cát Nam đi vòng qua phía sau miếng vải đen, dùng thẻ mở ra một cái hộp kim loại, lấy ra một ống thuốc thử màu đỏ, không thể chờ đợi được vội vàng điều khiển xe lăn rời khỏi phòng thí nghiệm.
______________


+ đậu bỉ là từ xuất phát từ anime, do nhân vật ふるで りか nói giọng địa phương nên được dịch thành như vậy. Từ đó mọi người dùng với nghĩa là “hank” (từ này thì mình không hiểu là tên 1 nhân vật hay là một từ tượng thanh). Về cơ bản có nghĩa là Ngốc, nhà quê, đần đụt.






Truyện liên quan