Chương 53: Kho gạo

Khoảng một giờ chiều, một chiếc xe tải nhỏ dọc theo con đường xi măng nhanh chóng đi vào trong thị trấn Lâm Viên.


Nhân số thị trấn nhỏ này không phải là nhiều, trước khi mạt thế bùng nổ, thanh niên trai tráng ở thị trấn còn đang ở tỉnh khác dốc sức làm ăn, chỉ còn có một ít người già, phụ nữ và trẻ em lưu lại trong trấn, thế nên có thể tưởng tượng được số lượng tang thi nơi này cũng không đáng bao nhiêu.


Hầu hết trong trấn nhỏ đều là nhà ngói gạch xanh, có thể nhìn ra được cư dân ở đây khá truyền thống và bảo thủ.


Vài con tang thi lớn tuổi lắc lư cố chấp trước cánh cửa sơn đỏ, thân thể chúng nó đã thối đen khô quắt, là hậu quả của việc một thời gian dài không được ăn thịt người, nếu sau này chúng nó vẫn không được ăn thịt người, cứ như vậy, chúng nó sẽ biến thành xác khô, từ từ tiến vào trạng thái ngủ đông, loại trạng thái này kỳ thật chính là sự tự bảo vệ của riêng virus, đương nhiên, trạng thái ngủ đông quá lâu, một khi virus tang thi cạn kiệt năng lượng, cái xác tang thi này sẽ không đứng lên được nữa, cũng được gọi là một hình thức tử vong khác.


Lâm Đăng biến ra một khẩu súng trên tay, bang bang vài phát bắn rớt đầu mấy con tang thi kia, cũng đỡ cho chúng nó lao lực đuổi theo phía sau xe tải.
Ký ức đã thuộc về nhiều năm trước, đến bây giờ lại đến huyện Lâm Viên, một số tuyến đường đã có chút lẫn lộn.


May mắn thay, mặc dù cua quẹo quanh co lạc đường vài lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm thấy nhà kho đó.
Cánh cổng sắt lớn của nhà kho bị xích sắt khoá chặt, hàng chục con tang thi tụ tập lui tới lui đi, còn có một vài con không ngừng vỗ nhẹ lên cánh cửa, thỉnh thoảng chúng nó còn gầm gừ hú hét vào trong khe cửa.


available on google playdownload on app store


Lâm Đăng đem xe đậu cách nhà kho không xa, lấy khẩu hạt nhân Desert Eagle bắn vài phát lên cửa nhà kho.
Bang _____ bang _____ bang_____
Theo vài tiếng nổ rất lớn, mấy chục con tang thi trước cửa nháy mắt bị thổi tung thành từng mảnh nhỏ, trong không khí tràn đầy mùi hôi thối tanh tưởi của xác thối.


Tiếp theo đó là tiếng nổ loảng xoảng, cánh cửa sắt ầm ầm đổ xuống, nặng nề áp lên đống thịt vụn nát trên mặt đất.
Lâm Đăng mỉm cười, đạp lên cửa sắt đi vào trong nhà kho.
Ánh sáng trong kho thóc không được đầy đủ lắm, hơi tối, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.


Từng bao tải gạo được chất đống thành từng đồi, chất rất cao, thô sơ giản lược nhìn một lát, ít nhất có hơn một ngàn túi. Một lần khẳng định vận chuyển sẽ không xong, trọng tải của xe tải nhỏ chỉ có ba tấn, mà bao gạo là 25kg, tính như vậy, hắn một lần chỉ có thể vận chuyển tối đa 120 túi.


Nhiệm vụ có thể chia thành mười lần, như vậy căn bản không cần lo lắng tích phân, một túi gạo có thể đổi lấy bốn trăm điểm, hơn một ngàn túi, tất sẽ có hơn bốn trăm ngàn điểm.


Bấy nhiêu đó tích phân đổi một chiếc hummer xịn chắc chắn không thành vấn đề, thậm chí có khi còn thừa lại rất nhiều.


Có thể an tâm là, kho gạo này trong thời gian ngắn sẽ không bị người khác phát hiện, mà cuối tuần này và tuần tới vừa vặn là hai tuần góp vốn, căn cứ cơ bản sẽ mở cửa mỗi ngày, hắn lần sau sẽ thuê một chiếc xe tải sáu tấn, tính cả thời gian hao phí, hai tuần vận chuyển toàn bộ là không thành vấn đề.


Lâm Đăng dùng dao ngẫu nhiên mở ra một bao tải gần đó, cát hạt gạo trắng bóng sột soạt chảy ra ngoài, hắn dùng tay hứng lấy một ít để dưới mũi ngửi, khá may mắn, gạo khô ráo, không có mùi mốc.


Vỗ vỗ tay, đang định bắt đầu khuân vác, một bóng đen tử trong góc tối của kho hàng nhảy vút tới, chạy như bay, đồng thời còn phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.


Lâm Đăng cảnh giác quay người, vừa vặn đập vào mắt là gương mặt xấu xí mục nát của tang thi, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm từ miệng nó.
Tang thi không hề ngưng lại, há mồm to muốn cắn tới mặt Lâm Đăng.


Lâm Đăng không chút hoang mang dùng khuỷu tay đẩy đầu nó ra xa, khi nó định nhảy tới hung hăng đá bay nó quét quăng ra cách đó vài mét, khôg chờ tang thi đứng lên, hắn lập tức lấy ra cây súng ngắn bắn liên tục vài phát vào đầu nó, bắn thành đống bột nhão mới chịu dừng tay.


Tang thi cấp hai bắt đầu đã có trí lực, hiểu biết mai phục và đánh lén, hơn nữa chúng nó còn có tốc độ chạy cực nhanh, người bình thường không phải là đối thủ của chúng nó.


Điều chỉnh hô hấp, Lâm Đăng vượt qua xác tang thi đi đến góc tối đó, đi qua một đống bao lúa để riêng biệt, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa truyền tới.
“Nơi này có người!!”
“Cứu cứu chúng tôi, cầu xin ông, cứu chúng tôi!”


Có lẽ là người bên trong đập khá mạnh, dẫn đến đống lúa chỗ đó có chút lỏng lẻo lắc lư.
Nghe âm thanh, bên trong chắc khoảng có bốn người, hơn nữa đều là phụ nữ và trẻ em.


Lâm Đăng dừng một chút, tạm thời không bận tâm, bây giờ nếu thả bọn họ ra thì hắn sẽ không có cách nào chuyển được gạo, những người này khẳng định sẽ ngăn cản hắn, hắn không sợ chống lại đàn ông, nhưng bị phụ nữ và trẻ em cuốn lấy thì lại rất ràng buộc tay chân.


Lâm Đăng khí lực lớn, một lần ôm ba bốn túi không thành vấn đề, bởi vậy chỉ mất khoảng hai giờ, đã đem hơn một trăm túi gạo chất đầy lên xe tải nhỏ.


Lau mồ hôi trên khuôn mặt mình, lại liếc nhìn về phía nhà kho, tiếng kêu khóc cầu xin đã ngưng bặt trước đó một giờ, Lâm Đăng nhảy lên ghế lái khởi động xe tải di chuyển nó đến bãi đất trống cách đó vài con phố.


Hao tâm tổn trí như vậy, chỉ là vì phòng ngừa một số rắc rối không cần thiết.


Xe đậu ở đây, hắn chỉ có thể đi bộ đến nhà kho, nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì đã gặp phải vài con tang thi cấp một, tốc độ đi lại của chúng nó rõ rệt nhanh hơn tang thi sơ cấp rất nhiều, chẳng qua là không đợi chúng nó đến gần, đã bị cây súng ngắn trên tay Lâm Đăng bắn rụng lộp bộp.


Căn cứ phân phối đạn súng tiểu liên chỉ có một hộp, những thùng đạn thu hoạch từ rất lâu trước kia đa số đều là đạn súng trường và đạn súng máy, một số khác là đạn hạt nhân do kho vũ khí thưởng cho, đạn chuyên dụng dùng cho tiểu liên lại hoàn toàn không có, cho nên hắn cần phải tiết kiệm dùng một chút.


May mắn là súng tiểu liên có thể dùng được đạn súng lục, Lâm Đăng dứt khoát lấy chiếc súng lục duy nhất trong kho hàng ra, cầm trên tay trái, hai tay hai súng, hiệu suất tiêu diệt tang thi tăng lên rất cao, thế nhưng băng đạn súng lục số lượng rất ít, Lâm Đăng thường xuyên phải thay đạn, đạn trong kho hàng theo ý niệm của hắn nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn cũng không cần phải dành riêng một bàn tay để lấy đạn, đây chính là điểm tốt của kho vũ khí, một tay đổi đạn gì đó hoàn toàn không nói chơi.


Gần như là không lãng phí một viên đạn, dựa vào hai khẩu súng trên tay xả đạn liên tục, thế nhưng mỗi một viên đạn đều chuẩn xác ghim vào đại não tang thi, thiện xạ của Lâm Đăng vẫn là Thần như thế.


Một đường đi tới, tang thi lang thang lắc lư trong thị trấn nhỏ này phần lớn đã bị Lâm Đăng dọn sạch.
Đi đến con phố cuối cùng, từ đằng sau cánh cửa một cửa hàng nhỏ ẩn ẩn truyền đến tiếng tru thấp của tang thi, tiếng la hét chói tai của phụ nữ, còn có âm thanh nhai nuốt thịt của tang thi.


Lâm Đăng cau mày, nhanh chóng chạy lên phía trước, cuộn cửa kéo của cửa hàng lên, trên sàn nhà đầy vỏ đồ ăn và chai nước rỗng.
Tiếng hét vẫn còn tiếp tục, người phụ nữ đau khổ kêu la, tiếp theo là tiếng khóc bóp nghẹt của trẻ con.


“Ngưu Ngưu, ah____Ngưu Ngưu đừng sợ, có mẹ đây, ah____ đau quá, ah ah ah ah____”
Lâm Đăng theo âm thanh nhìn qua, không hề trì hoãn, chống lên tủ kính nhảy nhanh vào cánh cửa nhỏ, bên trong có ba con tang thi tụ tập cùng nhau, đang điên cuồng kéo xé nhai nuốt người phụ nữ nằm trên thùng gạo.


Da da da, ngắn gọn ba tiếng súng nổ, đầu ba con tang thi nháy mắt bị bắn nổ, não thối vàng bắn tung toé, đồng loạt ngã xuống đất.


Một con tang thi ngã xuống trước, miệng còn cắn một khúc ruột, máu đỏ tươi chạy ào ào ra theo đoạn ruột bị kéo, mà người phụ nữ đã không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, cổ họng của cô đã bị cắn đứt, chỉ vừa mới tắt thở.


Lồng ngực và bụng người phụ nữ bị mở banh, mỗi cơ quan bên trong đã bị kéo cắn khủng khiếp không còn hình dạng, máu chảy xuống khiến thùng gạo dưới thân thể cô nhuộm đỏ thành một mảnh.


Lâm Đăng im lặng nhìn cô trong chốc lát, giơ tay trái bắn một súng vào đầu cô, lại ôm cô lên sau đó đặt lên chiếc giường phía sau, lấy chăn phủ lên người cô.


Lại đi đến thùng gạo, đem đứa bé còn đang khóc sướt mướt bên trong ôm lên, miệng nhỏ và khoang mũi của đứa bé dính đầy máu của người mẹ, Lâm Đăng kéo xuống một chiếc khăn mặt trên tường, đơn giản lau đi vết máu trên khuôn mặt nhỏ xíu của đứa bé.


Lại cầm gói khăn giấy trên bàn tới, lau máu chảy vào khoang mũi và trong miệng của nó.


Lột bỏ tả lót của đứa bé, cẩn thận nhìn một chút, có thể thấy được nó được mẹ bảo vệ rất tốt, toàn thân trên dưới trắng trắng mềm mềm, không có một chút vết thương, chỉ là trọng lượng của nó rất nhẹ, ôm trên tay gần như không có cảm giác, đứa bé này tuy là trắng nõn, nhưng lại không giống như mấy em bé bình thường mập mạp tròn xoe, khá là gầy nhỏ.


Có lẽ là đồ ăn không còn, người phụ nữ này buộc phải mở cửa cuốn của cửa hàng, muốn đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn, lại không nghĩ rằng tang thi lang thang bên ngoài đường phố, mùi thịt người thu hút tới đám tang thi đã lâu không được ăn thịt người, người phụ nữ căn bản không kịp kéo cửa cuốn xuống, đám tang thi đuổi theo chạy lọt vào cửa nhỏ, tuyệt vọng, cô chỉ kịp để đứa bé vào trong thùng gạo, sau đó dùng thân thể mình chặn lại nắp thùng gạo.


Người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới cũng không hơn được điều này, để bảo vệ con mình, họ có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí là hy sinh mạng sống của mình.


Nhìn đứa bé ngây ngô khóc lớn trong lòng mình, trong lòng Lâm Đăng không khỏi nảy sinh ra một tia hâm mộ, ít nhất là có một người sẵn sàng vì nhóc làm như vậy, mà mình, sợ là cả hai đời cũng sẽ không có ai đối xử với mình như vậy, không bị người khác đem làm lá chắn sống là may rồi.


“Thằng nhóc may mắn.” Một giọng nói đầy cảm hứng như gió mùa xuân vang lên trong căn phòng nhỏ, đứa bé bên trong tả lót kỳ diệu ngừng khóc, đôi mắt ướt át tròn xoe mở to nhìn lên gương mặt đẹp trước nó.


Lâm Đăng không nhìn nó, thu súng lục vào trong kho hàng, tay trái ôm đứa bé, tay phải cầm súng ngắn, bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
Lại một đi đến nhà kho, bên trong không có tiếng động nào, yên tĩnh đến mức ch.ết lặng, chỉ có tiếng giày da đạp trên nền xi măng phát ra tiếng rạp rạp.


Lâm Đăng chậm rãi đi tới trước đống gạo đó, đưa tay dùng sức kéo, một túi gạo bị hắn kéo xuống.
Đứa bé trong lòng bắt đầu nhúc nhích, vươn bàn tay nhỏ xíu đẩy nhẹ hai má Lâm Đăng.


Lâm Đăng hơi cau mày, nhìn xuống, trên khuôn mặt đứa bé toát đầy mồ hôi, có lẽ là nó quá nóng.
Không hề có một chút kinh nghiệm nhỏ nào, kéo lỏng da tả lót thật dày trên cơ thể nó, sau đó đặt lên trên một túi gạo.


Trên mình đứa bé mặc bộ đồ nhỏ màu trắng hình con bò sữa, Lâm Đăng nhìn bộ dáng của nó, bất giác bật cười, mang theo trêu đùa ác, hắn lại thò tay đem cái mũ lông xù liền áo đội lên đầu nó, thoạt nhìn càng giống con bò.


‘Khó trách gọi là Ngưu Ngưu’ Lâm Đăng nhíu mày nhìn Ngưu Ngưu lộn xộn không ngừng, hắn đổi tư thế ôm đứng nó lên.
Cuối cùng Ngưu Ngưu chịu im lặng, đưa cái tay ngắn nhỏ xíu khoát lên vai Lâm Đăng, tay trái đút vào miệng ʍút̼, ánh mắt chớp chớp nhìn vào túi gạo trước mặt.


Lâm Đăng tiếp tục hành động lúc nãy, kéo từng bao gạo ném ra ngoài.
“Có người! Mẹ ơi, có ai đó bên ngoài!” Bên trong truyền ra giọng nói một cô bé.
“Cứu chúng tôi…” Người phụ nữ đập đập vào cánh cửa sắt nhỏ.


“Y y ____ nha nha____” Ngưu Ngưu cũng không chịu thua kém, nghịch ngợm kêu lên.
Đinh_____
Một cái gì đó trượt ra khỏi bao gạo, rơi trên mặt đất.
Là một cái chìa khoá, Lâm Đăng nhặt nó lên, đưa cho Ngưu Ngưu, khiến cho nó cầm giúp.


Ngưu Ngưu tò mò nhìn đồ trên tay mình, nhìn nhìn, đột nhiên đưa vào miệng nó. Lâm Đăng đành phải đoạt lại chìa khoá từ trong bàn tay nhỏ của nó, bỏ vào túi quần.
Cửa nhỏ dần dần lộ ra hơn một nữa, trên cửa còn có một xích sắt khoá thô to, khó trách người bên trong không ra được.


Đẩy hết các túi gạo trước cửa qua một bên, Lâm Đăng dùng chìa khoá thử vào trong ổ khoá lớn, đẩy mạnh một cái, khoá lớn bị mở bung.
Tháo khoá xuống, còn chưa rút ra xích sắt thì cánh cửa đã được đẩy ra từ bên trong, bốn người nhếch nhác đầu tóc rối bù từ bên trong chạy ra.


Một mùi tanh tưởi khó tả bị những người này mang ra theo.
Cũng may Lâm Đăng nhanh như chớp né qua một bên mới không bị bọn họ đụng vào.
“Bên trong, khụ khụ, còn có rất nhiều thực vật, NyNy, đi lấy ra.” Một người phụ nữ vóc dáng hơi cao che miệng ho khan một trận.


Cô bé đầu tóc rối bù nhỏ giọng dạ một tiếng, quay người chạy vào cánh cổng nhỏ.
Lâm Đăng lùi lại một chút, thực sự rất thối, mùi nước tiểu, mùi phân, mùi mồ hôi và mùi ôi thiu trộn lẫn với nhau, thực sự là loại hương vị khó mà tả được.


Không qua bao lâu, NyNy kéo một bao tải đi ra, trên bao tải màu vàng trắng còn dính vài thứ bẩn thỉu khác nhau, cổ họng Lâm Đăng thúc lên, chịu đựng thật lâu để không phải nôn mửa tại chỗ.


Người phụ nữ đi tới, nhận lấy bao tải trên tay NyNy, kéo đến trước mặt Lâm Đăng, mở túi, bên trong là một ít thịt xông khói và thịt khô, còn có một số bắp ngô đã khô quắt hơi nước.


“Còn lại những thứ này, đều cho anh cả, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi ra.” Người phụ nữ hai tay nắm tay hai đứa bé một lớn một nhỏ, đối với Lâm Đăng cúi đầu thật sâu, khi ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ ra chút mệt mỏi, đôi môi cũng nứt nẻ rất nhiều.


NyNy từ phía sau đi lên đỡ lấy thân thể sắp đổ của người phụ nữ.
“Không cần, các người giữ lại cho mình đi.” Lâm Đăng lại lùi về sau thêm vài bước.


“Mẹ và em trai em gái đã vài ngày không uống nước, anh trai có thể cho chúng em ít nước để uống không.” Cô bé trông đáng thương nhìn Lâm Đăng.
Lâm Đăng suy nghĩ một lúc và nói: “Tiếp theo, các người còn định ở lại đây sao?”


“Không, tôi định sẽ đưa bọn nhỏ đi, đến Nguyên thành tìm chồng mình.”


Đó là tốt, chỉ cần không ở lại đây thì kho gạo vẫn ổn, tâm tình Lâm Đăng lập tức tốt lên, bảo bọn họ đứng đây chờ, hắn đi đến một góc hẻo lánh bên ngoài lấy ra một bình nước từ kho hàng, mấy bình nước đổ đầy lúc trước vẫn còn chưa dùng, trong căn cứ có cung cấp nước tinh lọc, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, hắn dự định sau khi trở về lưu trữ thêm nhiều nước trong kho hàng, kiếp trước Thiên Minh đúng thực vượt qua được một thập kỷ, thế nhưng bây giờ, hắn thực sự không dám xác định số phận của Thiên Minh có thể giống như kiếp trước hay không.


Nhịp điệu phát triển của thế giới này không giống với kiếp trước, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Đi vào kho gạo, Lâm Đăng đưa bình nước trên tay cho NyNy, NyNy đột nhiên nuốt nước bọt, chịu đựng thèm khát đưa bình nước tới trước mặt mẹ mình.


Người phụ nữ lắc đầu, NyNy lại đưa tới cho hai đứa em.
Bởi vì chúng nó vẫn còn nhỏ, không thể nào ôm nổi bình nước nên NyNy giúp chúng nó nâng lên, để hai đứa em uống cho sảng khoái xong, mới đưa tới miệng mình ực ực uống xuống.


Cuối cùng mới là người mẹ, người mẹ uống một hơi giảm mất một phần ba, xem ra là khát nước rất nhiều.
Uống được nước, người mẹ đã phấn chấn tinh thần rất nhiều, cô nhìn đứa bé trong lòng Lâm Đăng, kinh ngạc, “Đây không phải là thằng bé nhà lão Ngưu sao?!”


Lâm Đăng gật gật đầu, dù sao không phải là con của hắn.
“Vợ chồng nhà lão Ngưu thế nào?” Người mẹ hỏi tiếp.
“ch.ết.”
“Ah____” Người mẹ thở dài một tiếng.


“Tôi đi trước.” Lâm Đăng cong cong khoé môi, cũng không nhắc nhở bọn họ Nguyên thành giờ đã là thiên hạ của tang thi, bây giờ đi Nguyên thành chính là tìm ch.ết.


Tất nhiên, nói không chừng bọn họ nửa đường có khi đã bị tang thi xẻ thịt, không có xe, không có vũ khí, một người phụ nữ mang theo ba đứa con, chắc chắn không thể sống.


Trên đời này người biết nhà kho nảy càng ít càng tốt, chiến lợi phẩm bị hắn tìm được, nào có thể không không bị người chia xẻ.
Lâm Đăng không có đi xa, trốn ở gần khu vực nhà kho.
Khoảng nửa giờ sau, người phụ nữ đó mới mang theo ba đứa con, kéo bao tải thịt khô và bắp ngô đi ra.


Nhớ tới người phụ nữ diện mạo trông trung thực này lúc nói với hắn còn dư một bao thịt khô, Lâm Đăng chỉ muốn cười, quả nhiên trong cái thế giới khốn khó hiện nay, căn bản không thể nào tồn tại người thành thật.


Đương nhiên, đây là bản chất bình thường của con người, đối với người xa lạ như hắn, người mẹ này có thể lấy ra vật tư bảo mệnh để đền ơn hắn là khó có được.


Lại chờ thêm mười phút, Lâm Đăng mới từ nơi ẩn thân bước ra, đi tới cổng sắt kho gạo lấy xích sắt khoá lại, dùng móc kéo xuống cánh cửa cuốn, lại dùng tiếp xích sắt nối lại với vòng sắt lộ trên mặt đất khoá lại, sau cùng thì cất chìa khoá vào trong kho hàng.


Trước khi rời khỏi, Lâm Đăng còn giật mạnh xích sắt, rất bền chắc.
Nhìn sự kết hợp vừa vặn của xích sắt và cửa cuốn, có lẽ trước đó cái xích sắt này là dùng để khoá cửa cuốn ở cổng.






Truyện liên quan