Chương 82

Cơ hội sống sót của những người bị phong đao của Lang Vương chém tứ lung tung đứt lìa tứ chi gần như bằng không.
Riêng những người chỉ bị đứt tay hay chân, hoặc bị xé ra một lỗ lớn, cũng có một số đã mất máu quá nhiều mà ch.ết.


Vài người may mắn miệng vết thương tương đối nhỏ, thì được Lưu Bội Kỳ trực tiếp dùng dị năng thúc đẩy cỏ dại sinh trưởng, sau đó buộc thật chặt chi gãy, rồi phiến lá sẽ bao lấy miệng vết thương.


Vương Đan đứng một bên nhìn: “Cách của anh thực hiệu quả a, tốc độ nhanh, còn sạch sẽ vệ sinh nữa chứ.”


Lưu Bội Kỳ cười khổ một tiếng, bảo nâng người bị thương hắn đã xử lý xong đi rồi nói: “Cái này chỉ dùng khi khẩn cấp thôi, nếu nói đến tốc độ xử lý, phải công nhận là nhanh hơn y tá một chút.”


Chu Vĩ Hoa quan sát mọi người thu thập tàn cuộc, sau đó đến bên cạnh Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải: “Lần này bị tập kích, bất hạnh tử vong ba mươi sáu người, bị thương nặng năm người, người có vết thương nhẹ tạm thời chưa thống kê hết.”


Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Đem thi thể họ hoả táng đi rồi thu tro cốt cho kĩ, trở về tổ chức cho họ một lễ tang chính thức rồi chôn cất.”
Chu Vĩ Hoa hỏi: “Hiện tại phía sau đã không có bầy sói uy hϊế͙p͙, con đường phía trước sụp rồi chúng ta làm sao đây?”


available on google playdownload on app store


Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nói: “Chúng ta về xe thiết giáp đi, coi bản đồ rồi quyết định.”
Chờ họ trở lại phụ cận thiết giáp, Miêu Gia nghe tin đã bế cái lap đi ra.


Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải Chu Vĩ Hoa ba người nghiên cứu một lát, phát hiện nếu hiện tại đi vòng, cự ly chuyến về trở lại cao tốc sẽ khá là xa.
“Làm thế nào đây?” Chu Vĩ Hoa hỏi hai người họ.


Đường Húc Hải ngẩng đầu nhìn Phó Sử Ngọ, sau đó nói: “Có nên cho dị năng giả thổ hệ sửa gấp một chút không?”
Phó Sử Ngọ trầm ngâm, hỏi lại: “Nếu sửa cần tốn bao nhiêu thời gian?”


Chu Vĩ Hoa chuyên trách công trình kiến thiết, tương đối quen thuộc với chuyện này, hắn nhẩm tính một hồi rồi nói: “Nếu chỉ cần cho xe qua, đại khái hai giờ có thể hoàn công.”


Phó Sử Ngọ nhìn nhìn bản đồ, quyết định bảo: “Nắm chặt thời gian mà sửa gấp, con đường này không thể đứt. Không bàn đến chuyện đường đi đường về chúng ta phải đi một con đường. Chỉ lúc nãy bất ngờ xuất hiện đàn sói hoang, ai biết còn gặp sinh vật dị năng nào khác không.”


Đường Húc Hải muốn nói lại thôi, môi giật giật, nhưng không hé răng.
Phó Sử Ngọ nhìn Chu Vĩ Hoa đi triệu tập dị năng giả thổ hệ, quay đầu phát hiện vẻ mặt của hắn không ổn: “Làm sao vậy?”


Đường Húc Hải nói: “Tôi cảm thấy tiếp tục đi đường cao tốc, đoạn đường này còn đi được, chứ đến đoạn kế tiếp, chúng ta vẫn phải xuống cao tốc, sau đó đi đường tỉnh.”
Phó Sử Ngọ bất ngờ: “Vì cái gì?”


Đường Húc Hải hỏi y: “Cậu cảm thấy là ai cho nổ cầu vượt?”
Phó Sử Ngọ trước đó chưa từng nghĩ đến vấn đề này, y nhăn chặt mày, chần chờ nói: “… Là quân đội?”


Chiếc cầu lớn bắt qua sông Phái cũng bị làm sụp, chính là vì phòng ngừa lũ alien bên kia bình nguyên qua sông tập kích Phái thành. Nói không chừng cũng là quân đội lành nghề trong lúc tiến đến đã cài thuốc nổ phá hủy cao tốc.


Đường Húc Hải từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Tôi xem bản đồ, qua đoạn đường này, đoạn tiếp theo có rất nhiều đường hầm chui qua núi, bất kể cho nổ cầu là ai, tôi thấy đường hầm này cũng chưa chắc còn nguyên vẹn.”


Phó Sử Ngọ tưởng tượng, quả thật đúng a. So sánh với cho nổ cầu, cho nổ sụp đường hầm, càng chắn đường kín như bưng, không quản là alien hay ai cũng không qua được.
Phó Sử Ngọ có chút phát sầu: “Vậy chỉ có thể hết đoạn phía trước rồi đi xuống.”


Đường Húc Hải “Ừ” một tiếng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi biết cậu là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh. Nhưng nếu đã đi ra, không quản thế nào, chúng ta thận trọng một chút là được.”
Phó Sử Ngọ gật đầu.


Đường Húc Hải trước khi sửa cầu lên đường liền thu hồi mảnh vụn kim loại mình cho nổ văng ra ngoài. Xác lũ sói cũng không lãng phí, tất cả đều bị xử lý, da lông bị lột xuống, thịt thì hơ cho khô, làm chiến lợi phẩm thu vào.


Có dị năng giả kim hệ muốn giúp Đường Húc Hải đi thu về những mảnh kim loại kia, để lấy lòng Đường Húc Hải, học tập bản lĩnh thao túng kim loại của hắn. Nhưng mà, những dị năng giả kim loại này lại căn bản không thể khống chế loại kim loại đó.


Mảnh vụn Áo giáp đã được thu dọn sạch, lúc Đường Húc Hải đi qua, chúng được gom lại một cụm, vài dị năng giả kim loại im lặng ngạc nhiên mà nghiên cứu.


Đường Húc Hải đi qua, dị năng giả kim loại có long cốt cũng có Bình Nam, bọn họ không hề ngoại lệ cung kính gọi Đường Húc Hải: “Huấn luyện viên Đường.”
Đường Húc Hải hướng bọn họ vuốt cằm, đi qua, tay đặt trên mảnh áo giáp kim loại, những vụn đó nhỏ chớp mắt bị hắn hấp thu vào cơ thể.


Cảnh tượng thần kỳ này khiến họ sợ hãi than.
Cũng có người nhịn không được hỏi: “Huấn luyện viên, anh làm thế nào được thế? Rõ ràng đều là khống chế kim loại, chúng tôi chỉ có thể cho biến hình, cố thế nào cũng không thể giống anh hấp thu vào thân thể?”


Dị năng kim hệ tuy lợi hại, nhưng cũng có mặt hạn chế, cũng không thể như những dị năng giả khác như phong hỏa thủy dẫn động từ hư không, nhất định phải có kim loại mới có thể thi triển. Cho nên, trừ phi bọn họ mang theo bên người, một khi đến nơi nào chẳng có chút kim loại, họ liền y như trắng tay.


Đường Húc Hải lại không có giấu diếm nói: “Tôi là dạng biến dị, cho nên có thể thu kim loại vào cơ thể. Các anh không được.”
Mấy dị năng giả kim hệ nghe vậy thất vọng nhìn hắn.


Đường Húc Hải lại chuyển đề tài nói: “Loại áo giáp của tôi các anh cũng có thể dùng kim loại tự chế tạo, mặc trên người để phòng ngự hoặc công kích cũng được.”


Một dị năng giả kim hệ nói: “Nhưng nếu gặp được những kim loại dị năng giả khác, áo giáp của chúng tôi cũng không phòng ngự được. Không giống áo giáp của huấn luyện viên, vừa rồi chúng tôi dùng dị năng khống chế, lại không xi nhê chút nào.”


Đường Húc Hải giơ tay lên, mũi kiếm trồi lên khỏi lòng bàn tay, hắn rũ mắt nói: “Kim loại này nói cho cùng đã bị tôi hấp thu vào cơ thể, thành phần có chút không giống với kim loại bình thường. Nó chứa năng lượng phân tử Nguyên trong thân thể tôi, cho nên trừ tôi ra, người khác đừng nghĩ khống chế.”


Phát hiện này cũng là Âu Dương Thành nói cho hắn biết.
Dị năng giả kim hệ kia kinh ngạc: “Ra là vậy, nếu chúng tôi dung nhập dị năng của mình vào kim loại, có phải cũng không bị dị năng giả kim hệ khác quấy nhiễu không?”


Lúc các dị năng giả kim hệ so đấu dị năng đều là trực tiếp tranh đoạt quyền khống chế kim loại, bên nào đoạt được bên đó thắng. Nếu có kim loại thuộc về mình, vậy phương thức chiến đấu sẽ không đơn giản thô bạo như vậy.


“Anh có thể thử xem.” Đường Húc Hải cổ vũ bọn họ, sau đó xoay người trở lại xe thiết giáp.


Hắn tuy cổ vũ những dị năng giả này tiến hành thử nghiệm, nhưng cũng không ôm hy vọng gì. Âu Dương đã nói, nếu không phải loại dị năng biến dị như hắn, muốn dung nhập năng lượng phân tử Nguyên vào các kim loại bên ngoài là rất khó.


Trải qua sự sửa chữa của dị năng giả thổ hệ, cầu vượt hai tiếng sau đã sửa xong.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, dọc đường không có mạo hiểm gì. Hơn một giờ sau, đoàn xe rời khỏi đường cao tốc, xuyên qua cổng trạm thu phí của một thị trấn nhỏ, chạy vào đường tỉnh.


Mùa đông sắc trời tối sớm, chờ đi tới một thôn xóm hoàn toàn hoang phế, đoàn xe ngừng lại.
Bởi vì biết phải đóng quân dã ngoại, cho nên họ đều mang đầy đủ lều trại và dụng cụ làm bếp.


Mọi người tay chân lưu loát dựng lều xong, bắt đầu bắt nồi nấu cơm. Giữa trưa chỉ ăn miếng lương khô uống chút nước lạnh, trời rét thế này ai đi ra ngoài cũng khát khao được uống một bát canh thịt nóng hôi hổi. Thịt khô họ vốn mang cũng không nhiều, nhưng giữa trưa giết nhiều sói như vậy. Vậy là có thể mở rộng làm một nồi canh thịt rồi.


Miêu Gia dựa vào đầu xe, cúi đầu, nương theo ánh sáng máy tính đang làm gì đó.
Phó Sử Ngọ đi qua: “Em đang làm gì thế?”


Trên tay Miêu Gia là một tấm bản đồ thô sơ, cậu ngẩng đầu nói: “Em đang chỉnh sửa bản ghi chép tin tức giao thông dọc đường gặp phải một chút, sau đó up lên diễn đàn.”


Phó Sử Ngọ đỡ trán, hổm nay Miêu Gia vẫn luôn ham thích lướt diễn đàn, là một phần tử cực kì tích cực của diễn đàn tiêu điểm.


Chẳng qua cậu còn nhớ rõ tài khoản này là dùng danh nghĩa Phó Sử Ngọ để đăng kí, phàm là một ít tin tức đứng đắn đều dùng IP “Mr Phó”  up lên. Mà Miêu Gia thì đặc biệt đăng kí một tài khoản nhỏ dùng để vây xem hoặc comment spam chơi, mỗi ngày tốn phần lớn thời gian, siêng năng mà đi dạo chơi trên diễn đàn.


Phó Sử Ngọ trước kia biết có người cực thích lướt Weibo hay post bài trên Weibo, nhưng hiện tại không có Weibo chơi, ngược lại người mê mệt lướt diễn đàn tiêu điểm lại nhiều hơn.
Phó Sử Ngọ xoa bóp mũi: “Đúng rồi, tư liệu trước đó Âu Dương Thành chỉnh lý em up lên chưa?”


Miêu Gia tỉnh táo ngay, hiển nhiên thực thích đề tài này, hai mắt đều tỏa sáng.
Cậu nói: “Up lên rồi ạ. Bởi vì phần tài liệu kia mà hiện giờ tài khoản Mr Phó cũng đã thành tài khoản xanh! Khoảng cách màu tím chỉ có một bậc nha!”


Miêu Gia thực tự hào, dưới sự quản lí của cậu, tài khoản Mr Phó có thể nói là tài khoản thăng cấp nhanh nhất trừ quân đội chính phủ và hệ thống công tín ra.
Không đến nửa năm đã thăng liên tục mấy cấp.


Nội dung bình thường Miêu Gia up lên đều là sưu tập các loại chỉ đạo Phó Sử Ngọ ngẫu nhiên lơ đãng nói cho các dị năng giả. Tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng đều cực kì đúng đường, thường một câu trúng hồng tâm.


Có cái ngay ban đầu liền được chú trọng, cũng có cái ban đầu không gây chú ý, nhưng chậm rãi lại có tác dụng rất lớn.
Hiện tại tài khoản Mr Phó này đã trở thành một ID phi thường nổi danh trên diễn đàn tiêu điểm, mỗi lần lên tiếng điểm cho tăng rất nhanh.


Mà lần này, Âu Dương Thành căn cứ vào sóng từ sinh vật Phó Sử Ngọ cung cấp nghiên cứu ra một phần văn kiện có liên quan đến nguyên lý thiết kế và các loại số liệu về thiết bị tìm kiếm chuyên môn nhằm vào alien cấp 3. Bởi vì Âu Dương Thành cũng không kể công độc chiếm, liền trực tiếp giao thứ nghiên cứu ra được cho Phó Sử Ngọ.


Mà Phó Sử Ngọ sau đó lại giao cho Miêu Gia.
Phần văn kiện này vừa đăng lên, tài khoản Mr Phó trực tiếp thăng một bậc, oanh động gây nên cũng cực kì lớn.


Bất quá bởi vì cuối văn kiện Phó Sử Ngọ hết sức trung thực viết người phát minh là Âu Dương Thành, kết quả dẫn đến Âu Dương Thành trong khoảng thời gian này liên tục nhận được các loại liên hệ. Khiến Âu Dương Thành vì sợ phiền toái mới đưa hết tư liệu cho Phó Sử Ngọ hối hận không thôi.


Ông chính là không muốn đối mặt đống phiền toái trả lời không xuể này, mới giao chuyện công bố cho Phó Sử Ngọ. Phó Sử Ngọ lại thành thực đến mức cả một chữ kí hợp tác cũng không kí vào!






Truyện liên quan