Chương 93
Nếu đã giả bộ ngủ, Phó Sử Ngọ tự nhiên cũng không dám lộn xộn. Nhưng dán người vào cơ thể ấm áp của Đường Húc Hải mà không nhúc nhích cũng thật vất vả, chỉ chốc lát liền kiên trì không nổi.
Âm thầm phỉ nhổ chính mình không biết hưởng phúc, Phó Sử Ngọ điều chỉnh tư thế một chút liền chôn đầu vào hõm vai Đường Húc Hải rồi thật sự tiến vào giấc mộng.
Có thể là vì quá hạnh phúc, cho nên Phó Sử Ngọ ít mộng mị lại lần nữa nằm mơ.
Mơ thấy chuyện khi bé của y, Phó Sử Ngọ lập tức đứng trong mộng, kỳ quái mà biết mình đang nằm mơ.
Y lấy một góc độ thị giác thứ ba để nhìn những chuyện lúc bé của mình.
Thức ăn trong trụ sở rất rất ngon, ba người bạn chơi thân với y đều mượt mà đáng yêu y như nhau. Bốn đứa nhỏ ngồi trong căn phòng lát ván gỗ, trong góc phòng bày đầy đồ chơi xếp hình, mô hình ô tô. Cửa sổ mở toang ra, không khí thật ấm áp, gió nhẹ thổi bay bức màn trắng phất phới.
Mắt của Phó Sử Ngọ nhỏ bé thoạt nhìn còn lớn hơn bây giờ, nó nghiêm trang chững chạc cầm cái ống nghe bằng nhựa đặt lên bụng một cậu bé đang vén áo lên để lộ cái bụng nhỏ khác.
Phó Sử Ngọ chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Cậu bệnh rồi, phải chích đó.”
Cô bé sắm vai y tá bên cạnh lập tức giơ một ống chích nhựa trắng lên, đâm ngay vào mông cậu bé.
“Ngao ~~~ tớ hông chích đâu!!!” Cậu bé kia kháng cự hô to.
Phó Sử Ngọ dùng bàn tay nhỏ bé ấn cánh tay cậu lại: “Cậu là người bệnh phải nghe lời bác sĩ bảo. Chích một cái bụng hết đau liền nha.”
Cô bé tay không làm bộ như đang cầm bông y tế: “Cậu hông được nhúc nhích, kim sẽ lệch đó!”
Một cậu bé khác có mái tóc xoăn cũng giả thành người bệnh đứng một bên, sắc mặt u buồn nhìn đám bạn thân mến. Nó không muốn chích, uống thuốc thôi không được hả?
Cậu bé vén bụng không vui hừ một tiếng, đôi mắt có vẻ hơi xếch vì kích động mà long lên, cậu quệt miệng dỗi: “Không thèm chơi trò bác sĩ bệnh nhân với cậu nữa đâu! Vì sao lần nào tớ cũng phải làm người bệnh chớ?”
Cô bé giơ ống chích trong tay lên, ngây ngô hỏi: “Vậy cậu muốn chơi cái gì?”
Tròng mắt cậu bé chuyển chuyển, nói: “Không bằng chúng ta chơi trò đám cưới đi, tớ làm chú rể, cậu tới làm cô dâu đi.” Ngón tay nhỏ bé ngắn ngủn của cậu chỉ vào cô gái ·
Phó Sử Ngọ vừa nghe trong đó cư nhiên không có phần của nó, lập tức la lên: “Tớ thì sao? Của tớ đâu?”
Cô bé khó xử nói: “Nhưng kết hôn chỉ cần một nam một nữ thôi, thêm một người nhiều quá à.”
Phó Sử Ngọ bị đả kích lớn, đám bạn thân không cho nó chơi chung!
Cậu bé mắt xếch gắng gượng kiếm thêm một vai: “Tớ thấy trên TV phía sau cô dâu còn có một đứa nhỏ kéo kéo góc áo đó, không bằng cậu làm thằng nhỏ kéo áo đi.”
Phó Sử Ngọ bật người gật đầu, cậu bé tóc xoăn bên cạnh nãy giờ bị xem nhẹ triệt để oa một tiếng bật khóc: “Vậy tớ làm gì a ~~~ ”
Cô bé lạch bạch chạy tới, bàn tay nhỏ bé không nhẹ không nặng lau lau mặt nó: “Đừng khóc nha, đến lúc đó cậu cứ đứng đằng trước là được rồi. Không phải sẽ có ông nào đó mặc áo đen đứng trước à, cậu làm ông đó đi.”
Cậu bé tóc xoăn rươm rướm nước mắt, tội nghiệp gật đầu “Ừm”.
Bốn bạn nhỏ hòa hảo như lúc đầu, Phó Sử Ngọ lại cảm thấy đói bụng. Lúc này cửa phòng mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn tít mặc áo blouse trắng đứng ở cửa: “Ăn cơm đi, đám nhóc.”
Phó Sử Ngọ thấy bà lập tức vui sướng, miệng há ra muốn reo lớn, nó đứng bật lên lao về phía bà. Cô bé phía sau nó đột nhiên trở nên bất an khổ sở, cậu bé tóc xoăn u buồn mê mang, mà mắt xếch lại đầy vẻ phẫn nộ bi thương.
Toàn bộ hình ảnh đột nhiên rơi vào một mảnh tối tăm, Phó Sử Ngọ mờ mịt bị cuốn vào trong đó.
Thân thể đột nhiên bị kéo lại thật mạnh, sau đó ngã oạch xuống đất, một cậu bé chừng 6, 7 tuổi cưỡi lên lưng nó, dùng sức siết lấy cổ áo phía sau nó: “Không cho cậu nói chuyện với bã nữa!! Cậu dám nói chuyện với bã nữa, mai mốt không ai thèm để ý cậu đâu! Tất cả mọi người sẽ khi dễ cậu.”
“Đừng đánh nha!!” Tiếng một cậu trai la lên.
Phó Sử Ngọ cảm thấy thở không nổi nữa, sợ hãi cực độ khiến gương mặt nó thắm đẫm nước mắt.
Một cô bé hô to: “Không cho đánh nhau nha! Tớ méc thầy nè!!”
Ngay sau đó một trận động tĩnh lách cách lách cách thật lớn vang lên, tai Phó Sử Ngọ ù lên ong ong.
“A ——” cô bé thét lên.
Phó Sử Ngọ cảm thấy nó đại khái đã mất đi ý thức, một người phụ nữ dịu dàng lại nghiêm khắc quát bảo ngưng lại: “Mau thả nó ra!”
Phó Sử Ngọ mở bừng đôi mắt, bởi vì trong túi ngủ thực ấm, thậm chí đã đạt tới mức độ nóng, cho nên y bất tri bất giác xoay người lui qua một bên, mép túi đúng lúc quấn lấy cổ y.
Phó Sử Ngọ nâng đầu mình lên, hô hấp lập tức thỏa mái. Trách không được cuối cùng lại biến thành ác mộng!
Bên ngoài sắc trời còn rất tối, không có một tiếng động nào, Phó Sử Ngọ lại ngủ không được.
Y nhớ lại bộ dạng của mẹ lúc còn trẻ trong giấc mộng, trong chiếc áo blouse trắng ấy là một váy liền thân đầy sắc hoa, mái tóc xoăn tít thời thượng, có vẻ thành thục lại xinh đẹp.
Sau đó Phó Sử Ngọ bắt đầu mơ hồ, vì cái gì những người bạn trước kia của y nhìn thấy mẹ lại biến thành như thế? Đây không phải là sợ hãi, chỉ đơn thuần không thích mẹ xuất hiện, còn có…. Chán ghét khó có thể phát hiện?
Chẳng lẽ mẹ y làm chuyện gì không tốt, khiến mấy bạn chơi trước kia trong trụ sở chán ghét? Phó Sử Ngọ dùng sức hồi tưởng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra mẹ rốt cuộc đã làm gì khiến người ta phiền.
Y chỉ nhớ mẹ là một khoa học gia rất lợi hại, rất nhiều người đều nghe lời mẹ, mà cả cha cũng là một thành viên trong tổ của mẹ. Phó Sử Ngọ lật người, dựa sát mái đầu vào Đường Húc Hải lần nữa, một cảm giác an tâm vây lấy y. Còn có lúc giấc mộng kết thúc nữa, giọng nói đó rất quen thuộc, rất giống mẹ. Nhưng làm sao có thể chứ. Lần đó đánh nhau là lúc y rời khỏi trụ sở, đến Vân thành để lên tiểu học mà.
“Làm sao vậy? Ngủ không được hả?” Đường Húc Hải bị động tác xoay người y đánh thức, giọng mang chút khàn hỏi.
“Xin lỗi đã đánh thức anh.” Phó Sử Ngọ ngại ngùng giải thích.
“Thấy ác mộng?” Đường Húc Hải giơ tay lên sờ sờ trán y, đụng phải một mảnh lạnh lẽo mang theo chút mồ hôi.
Hắn đưa tay đè đè đầu y, kéo sát về hướng mình.
Phó Sử Ngọ dán mặt vào lồng ngực hắn. May mà hiện tại đang tối đen, bằng không vẻ lung túng trên mặt y nhất định sẽ bị Đường Húc Hải nhìn thấy.
“Ừm.” Phó Sử Ngọ do dự một chút, vẫn nhẹ giọng nói: “Mơ thấy lần tôi bị khi dễ hồi tiểu học.”
“Lần đó hả?” Đường Húc Hải dừng một chút, phản ứng kịp mới nói: “Ý cậu là lần dẫn đến cậu xuất hiện tâm lý bóng ma kia hả?”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, nói: “Chẳng qua mơ đến cuối cùng cư nhiên là mẹ tôi chạy tới ngăn lại. Lúc ấy rõ ràng không phải vậy, nhưng tôi lại mơ thấy mẹ đến cứu tôi.”
Đường Húc Hải trấn an sờ sờ tóc y, thấp giọng nói: “Nằm mơ thôi, chẳng qua là hoạt động của đại não con người. Cảnh trong mơ đôi khi sẽ căn cứ vào tiềm thức phát sinh biến hóa, có lẽ do cậu quá nhớ mẹ, cho nên mới mơ thấy như thế.”
Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, nói: “Chắc vậy.”
Đường Húc Hải nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.”
Phó Sử Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, tóc cứ cọ cọ khiến tim Đường Húc Hải ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể hóa thân thành sói vồ qua.
Yên lặng đọc nhẩm 8 đại kỷ luật, Đường Húc Hải cong người lại, không cho Phó Sử Ngọ phát giác biến hóa của hắn.
Phó Sử Ngọ cũng không phát hiện, tất cả tâm tư của y hiện giờ đều dùng để tự hỏi rốt cuộc vì cái gì bạn y lại ghét mẹ. Trong ấn tượng của y, mẹ là một người rất rất tốt, rất dịu dàng với bọn họ —— đương nhiên y là con của mẹ, tự nhiên là được yêu thương nhất rồi.
Căn bản không có lý do gì bị các bạn chán ghét hết a. Nếu mẹ nghiêm khắc, không thích trẻ con, thái độ của họ còn có thể hiểu, nhưng mẹ không như vậy, chuyện này biến thành một bí ẩn không có cậu trả lời.
Phó Sử Ngọ nghĩ một hồi bỗng bật cười, bất quá là một giấc mộng mà thôi, không phải ký ức chân thật, y rối rắm chuyện này làm gì!
Buông ra tâm tư, Phó Sử Ngọ rất nhanh liền ngủ, ngược lại Đường Húc Hải bị y phá cho tỉnh lại ngủ không được.
Hôm sau thức dậy, Binh đoàn Long Cốt chuẩn bị xuất phát, mang mười mấy người ở lại thôn Cô gia chờ bọn họ đi luôn.
Bọn Cổ Nhẫm lên xe bus, mà Lưu Hoằng thì mang vài người chuyển đến trên xe bọn họ. Không có cách nào, ai cũng không ngờ đoàn xe Bình Nam sẽ không cùng trở về, chỉ có thể chen lấn như vậy.
Tuyết rơi xuống hóa cứng, nhiệt độ hạ thấp hơn, trời lạnh như thế alien hoạt động bên ngoài rõ ràng cũng ít đi. Đoàn xe nắm chặt thời gian lên đường, dọc đường đi không tái phát sinh tình huống bất ngờ gì, thực thuận lợi về tới Phái thành.
Sau khi trở về giao Cổ Nhẫm cho Ôn Triệu Minh, Phó Sử Ngọ không kịp nghe anh kể gần đây có xảy ra chuyện gì không, liền mang theo thùng chứa chất đông lạnh chạy đến viện khoa học đưa cho Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành một bụng oán khí, vừa thấy y lập tức mở miệng oán giận: “Anh hại thảm tôi rồi, quả thực là đặt một mình tôi lên lửa nướng mà. Anh thì giỏi rồi, trốn đến một xó an tĩnh khỏi vướng thân!”
Phó Sử Ngọ không hiểu nhìn ông, ánh mắt cực kì vô tội: “Tôi vừa về thôi mà, còn chưa kịp làm cái gì. Rốt cuộc hại ông cái gì chứ?”
Âu Dương Thành căm giận nhìn y, than kể: “Anh nói anh là cố ý, hay thành thực vậy thiệt hả?! Anh trực tiếp đăng báo cáo kỹ thuật lên mạng đi, tôi không ý kiến. Nhưng là anh làm chi chỉ kí tên của mình tôi, không viết tên anh hả?”
Phó Sử Ngọ đương nhiên nói: “Nghiên cứu phát minh đều là thành quả lao động của một mình ông, vì cái gì phải viết tên tôi?”
Âu Dương bị giọng điệu đương nhiên của y làm nghẹt thở, ông vô lực vịn lấy thanh chống để khỏi ngã: “Thành quả nghiên cứu này là dựa vào anh, cung cấp phát hiện trọng yếu mà hoàn thành, cho nên anh đương nhiên cũng coi như cộng tác cùng phát minh! Tự nhiên anh nên kí luôn tên của mình vào chứ.”
Phó Sử Ngọ lúc này mới hiểu, y a một tiếng, thành khẩn nói: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng đã phát biểu rồi, thôi cứ như vậy đi.”
Âu Dương triệt để nguội lạnh, đặc biệt tang thương kéo cái chứa thùng chất đông lạnh tới bên người: “Còn có thể thế nào. Quấy rầy cũng đã quấy rầy hết rồi… Bị cơ cấu nghiên cứu khoa học mười mấy thành thị thay nhau ra trận truy vấn…”
Phó Sử Ngọ cảm thấy đặc biệt xin lỗi Âu Dương. Bởi vì y phát hiện, nếu biết trước sẽ như Âu Dương phải bị mười mấy người căn bản không quen truy vấn, y vẫn sẽ chọn không kí tên mình vào.
Yên lặng nói xin lỗi, Phó Sử Ngọ thừa dịp ngay khi Âu Dương mở thùng ra cúi đầu xem xét chất đông lạnh liền trốn.
Phó Sử Ngọ phát hiện y thật sự đã học xấu rồi, nếu là trước kia chắc y sẽ ngơ ngác đứng đó, đanh mặt lại chờ Âu Dương oán giận đủ mới rời đi.
Tự kiểm điểm một chút, Phó Sử Ngọ từ cầu thang đi xuống, sau đó đúng lúc gặp tiến sĩ Tả.
“Ai ~ các anh trở lại rồi a.” Tiến sĩ Tả nhìn thấy y hai mắt liền tỏa sáng, như nhìn thấy nam thần chạy ào đến.
Phó Sử Ngọ bình tĩnh nói với ông: “Đúng, về tới rồi.”
Tiến sĩ Tả không chút để ý y lạnh nhạt thế nào, thản nhiên nhiệt tình nói: “Anh hiện tại có việc gì không? Muốn đến chỗ tôi ngồi một chút không?”
Phó Sử Ngọ khó xử, sau khi trở về còn rất nhiều chuyện phải bàn với Ôn Triệu Minh, hơn nữa muốn biết biểu hiện của Hollande trong khoảng thời gian này.
Tiến sĩ Tả mới không quan tâm y chần chờ thế nào, trực tiếp tha người đi luôn.
Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ ngồi trong phòng làm việc của ông, nghe tiến sĩ Tả thao thao bất tuyệt nói hết thành quả nghiên cứu mới. Mấy thứ đó vào tai trái bay biến qua tai phải, căn bản nghe không hiểu.
Tiến sĩ Tả thực tinh thần nói một mình nửa ngày, mới chưa thấy đã mà im miệng, hỏi: “Đúng rồi, năng lực siêu cảm của anh gần đây có tiến bộ không?”
Phó Sử Ngọ vừa nghe ông hỏi, đột nhiên nhớ tới chuyện muốn nói cho ông: “Trên đường đi tôi dùng điện từ sinh vật đốt trọi một Lang Vương. Mặt khác, tôi còn phát hiện alien cấp 3 cư nhiên có thể dùng sóng SV quấy nhiễu nhân loại, mà còn trực tiếp công kích đại não nữa!”
Tiến sĩ Tả lập tức nghiêm túc lên, ông ngồi thẳng người, lộ ra thần thái học giả quyền uy: “A?! Quả thế.”
“Quả thế?” Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn ông.
Tiến sĩ Tả ừ một tiếng nói: “Sau lại tôi bắt chước rất nhiều tình huống căn cứ theo từ trường sinh vật, trong đó có phương pháp quấy nhiễu này. Công kích đại não kỳ thật còn không phải lợi hại nhất, chỉ cần năng lượng đủ, thậm chí có thể trực tiếp thiêu hủy đại não luôn.”
Phó Sử Ngọ giật mình: “Alien cư nhiên có thể lợi hại như vậy?!” Còn để người ta sống hay không!
Tiến sĩ Tả lắc đầu nói: “Tiêu bản Alien cấp 3 tôi giải phẫu rồi, thân thể nó cung cấp không nhiều năng lượng đến vậy. Ngược lại là anh, chỉ cần cấp bậc cảm quan của anh tăng lên, trực tiếp thiêu hủy đại não alien cũng không thành vấn đề!”
Phó Sử Ngọ trợn mắt há mồm, một lát sau mới nói: “Không đúng a, lúc tôi đốt Lang Vương, Húc Hải đứng ở một tuyến cũng thấy nóng. Nếu tôi muốn trực tiếp dùng năng lực này, có phải cả nhân loại cũng bị ngộ thương không?”
Tiến sĩ Tả không hề gì nói: “Ừ, là có hơi “địch ta không phân”. Nhưng nói thật loại năng lực này, là có thể làm đại chiêu chung cực để chiến. Đến đến đến, tôi giúp anh test cấp bậc hiện tại một chút.”
Phó Sử Ngọ không tự chủ được đứng lên cùng ông đến phòng thí nghiệm.
Tình huống của Phó Sử Ngọ đặc biệt, cũng chỉ có tiến sĩ Tả có thể trắc chuẩn xác ra năng lực cấp bậc của y.
“Cấp 4!” mắt Phó Sử Ngọ mở mắt trừng trừng nhìn con số xuất hiện trên màn hình máy tính.
Tiến sĩ Tả không thực vừa lòng lắc lắc: “Cấp 4 xa xa không đủ. Ít nhất muốn đạt tới cấp 7 anh mới có thể mặc sức sử dụng kỹ năng kia. Bất quá…” tay Tiến sĩ Tả vê vê cằm, lấy ra một cái hộp nhỏ từ tủ đóng băng trong phòng thí nghiệm.
Trong hộp chứa mấy loại thuốc màu lam nhạt, loại có thể trực tiếp tiêm vào.
“Đây là cái gì?” Phó Sử Ngọ cúi đầu nhìn.
“Cái này là thần dược Đại Lực!” Tiến sĩ Tả đắc ý triển lãm thành quả mình nghiên cứu, “Tôi lấy ra năng lượng phân tử Nguyên có thể được dị năng giả trực tiếp hấp thu, có thể kích thích dị năng giả tăng lên cấp bậc dị năng lên trong thời gian ngắn, bộc phát sức mạnh chiến đấu khổng lồ.”
Phó Sử Ngọ chấn kinh: “Lợi hại đến vậy?”
Tiến sĩ Tả gật đầu, nói: “Nhưng loại thuốc này có một khuyết điểm, nó sẽ phá hư kết cấu ổn định của nguyên tế bào trong cơ thể. Sẽ dẫn đến sau khi dược hiệu trôi qua cấp bậc của dị năng giả giảm mạnh trên diện rộng, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ bị trực tiếp phế bỏ, biến thành người thường.”
Phó Sử Ngọ trong lòng rùng mình.
Tiến sĩ Tả đáng tiếc nhìn thần dược Đại Lực: “Nhưng dù vậy, loại thuốc này cũng có thể cứu tánh mạng ở thời điểm mấu chốt. Nhưng tài liệu chế tạo rất khó tìm, thứ lấy ra là dị năng sinh vật, cuối cùng tôi cũng chỉ chế tạo ra chút này.” Sau đó ông giương mắt nhìn Phó Sử Ngọ: “Trong người anh không có nguyên tế bào, ngược lại không có di chứng giống dị năng giả. Nhưng năng lượng phân tử Nguyên sẽ trực tiếp kích thích tiềm năng của anh bùng nổ cực hạn, đề cao cấp bậc siêu cảm trong thời gian ngắn đến cấp 6 là không thành vấn đề. Cấp 6 đủ để anh phóng thích đại chiêu chung cực một lần, nhưng sau đó anh liền kiệt sức mà ch.ết.”
Tiến sĩ Tả giơ hòm trong tay lên, hỏi: “Anh muốn có không?”
Phó Sử Ngọ gắt gao theo dõi ông, lãnh tĩnh hỏi: “Nếu Ông chỉ làm ra có mấy liều, chấp nhận cứ như vậy cho tôi?”
Tiến sĩ Tả cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đương nhiên có điều kiện, tôi muốn con chim ăn khỉ ngoài thành kia. Nếu anh có thể bắt nó cho tôi, tôi liền tặng hết mấy liều thần dược Đại Lực này cho anh.”
Mày Phó Sử Ngọ hung hăng nhăn lại, thần dược Đại Lực này có thể nói là loại thuốc có thể xoay chuyển hết thảy trong thời khắc mấu chốt, nếu biết có loại thuốc này tồn tại, y đương nhiên muốn thu nó vào tay.
Phó Sử Ngọ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi muốn trở về thương lượng một chút.”
Đại bàng ăn thịt khỉ cũng không phải dễ bắt, đến bây giờ còn chưa biết tổ của nó ở đâu.
Tiến sĩ Tả nói: “Tôi không vội, ít nhất phải chờ Âu Dương làm ra cây súng sứ thép đầu tiên, phần thắng của các anh mới lớn hơn một chút.”
Phó Sử Ngọ cau mày tạm biệt tiến sĩ Tả, trực tiếp quay về đình viện số 7 hoa uyển Tây Sơn.
“Sao đi lâu vậy?” Đường Húc Hải ngồi trong phòng khách xem tv.
Phó Sử Ngọ nhìn thấy hắn sắc mặt không nghiêm túc quá nữa, y dịu lại nói với Đường Húc Hải: “Anh đi theo tôi, có chút việc nói cho anh.”
Đường Húc Hải bất ngờ nhướng mày, đứng lên đi theo y lên lầu ba.
Phó Sử Ngọ gõ gõ cửa phòng, giọng Ôn Triệu Minh vang lên bên trong: “Mời vào.”
“Triệu Minh.” Phó Sử Ngọ vào cửa, Đường Húc Hải sau khi đi vào trực tiếp khép cửa phòng lại.
Ôn Triệu Minh ngẩng đầu nhìn y, nói: “Tôi đúng lúc muốn tìm các anh… Làm sao vậy?”