Quyển 6 - Chương 13
Trời vừa tờ mờ sáng, Diệu Diệu đã bay ra khỏi phòng ngủ để chuẩn bị trở về chậu lan dạ hương.
Nhưng bước chân cô lại bị một người hấp dẫn.
Cô kìm lòng không đậu bước lại gần, vẻ mặt buồn rầu ngồi xổm trước mặt người đang ngủ say.
"Tôi nên làm gì bây giờ?" Cô vừa lầm bầm vừa ngắm Bạch Lập Nhân.
Mũi anh rất thẳng, như thể được điêu khắc vậy.
Diệu Diệu vươn tay muốn chạm vào anh, nhưng chỉ còn cách vài centimet, cô lại hốt hoảng rụt tay về.
Trước kia, khi còn là đồng nghiệp, dường như chẳng có gì là không dám. Anh là cấp trên, nịnh bợ, nịnh nọt, lợi dụng anh là điều đương nhiên, hiện tại, dường như mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy xấu hổ, có phần thẹn thùng...
Nhưng.
Vẫn kìm lòng không được muốn lại gần.
Diệu Diệu ôm đầu gối ngồi xuống sàn, vì như vậy có thể dựa lại gần anh hơn một chút.
Bạch Lập Nhân thật sự thích cô sao? Cô có cảm giác như vậy, nhưng lại không dám xác nhận.
Dù sao hôm qua anh cũng không tự mình thừa nhận.
Còn cô, đã động lòng, có nên nói cho anh biết không Nhưng, lỡ như sự thực không như cô nghĩ, về sau bọn họ đối mặt không phải sẽ rất xấu hổ sao?
Bất tri bất giác ngồi một lúc lâu, không biết vì sao Bạch Lập Nhân còn chưa tỉnh lại, vẫn ngủ rất say.
Giờ này đáng lẽ anh đã rời giường từ lâu.
Chẳng lẽ vì hôm qua dầm mưa, hiện tại toàn bộ ngôi nhà đều dùng rèm cửa che hết ánh sáng nên anh tưởng trời chưa sáng? Nhớ lại tình cảnh đêm qua, hình như là anh ra ngoài tìm cô.
Đối xử hung dữ, thiếu kiên nhẫn với cô như vậy, bộ dạng như bị làm phiền của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng vừa mới quay đầu lại khẩn trương đi tìm cô như thế.
Ai dza, rốt cuộc là thích hay không thích?!
Diệu Diệu quay đầu, vạn phần buồn rầu ai oán liếc nhìn anh.
Nhưng vừa mới liếc mắt đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
"Bạch Lập Nhân, anh không thoải mái à?" Hai gò má anh đỏ bừng, trên trán cũng đổ rất nhiều mồ hôi.
Đêm qua lúc anh về nhà, hình như trời đang mưa.
Hiện tại lại kì lạ thế này.
Hình như anh sốt rồi.
Diệu Diệu lo lắng nghiêng đầu, xem xét vết thương trên vai anh, vừa nhìn đã hoảng sợ.
Hôm qua anh dầm mưa cả đêm, miệng vết thương toàn bộ đều sưng lên, khắp bả vai mưng mủ rất đáng sợ.
Tại sao lại thế này? Làm sao bây giờ?!
"Bạch Lập Nhân, anh tỉnh, tỉnh!"
Bất luận cô liều mạng gọi như thế nào anh cũng không hề hay biết.
Hiển nhiên, anh hôn mê rồi.
Diệu Diệu cố đặt tay lên trán anh hết lần này đến lần khác nhưng đều vô dụng, hồn phách không có thực thể, không thể chạm vào anh, càng không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Cô gấp đến độ giơ thẳng chân.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Diệu Diệu lo lắng chạy vào nhà nhà tắm, muốn đi vắt khăn mặt hạ sốt cho anh.
Nhưng chỉ một động tác đơn giản như thế cũng đủ để làm khó cô.
Bất luận có lo lắng đến mức nào thì tay cô chỉ có thể xuyên qua khăn mặt mà không thể bắt lấy.
"Bạch Lập Nhân, tỉnh, tỉnh, anh phát sốt rồi! Chúng ta đến bệnh viện thôi!" Tình huống của anh thế này nhất định phải đến bệnh viện mới được!
Quay lại phòng khách, cô lại dùng hai tay lay anh tỉnh.
Nhưng vẫn vô dụng.
Tay cô thậm chí còn không thể chạm được vào vai anh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bạch Lập Nhân nguy mất!
Diệu Diệu gấp đến phát khóc, nhưng vẫn vô dụng, cho dù cô có cố gắng đến mấy thì vẫn chỉ là một hồn phách.
Cô không thể lay anh tỉnh, cũng không thể chăm sóc cho anh.
"Bạch Lập Nhân, tỉnh lại đi! Tỉnh, tỉnh!..."
Tất cả những gì cô làm chỉ có thể hô to như vậy thôi, gọi đến mức giọng khàn cả đi, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Cái gì cô cũng không làm ươợc!
Diệu Diệu đành phải dùng cách cuối cùng, bay ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy nhìn thấy cặp vợ chồng nhiệt tình sống ở nhà bên cạnh đang đi đến thang máy, hình như định ra ngoài.
"Đợi một chút, xin hai người! Giúp tôi với..."
Nhưng họ không thể nghe thấy.
Bảo vệ khu nhà vừa hay đi ngang qua.
"Phiền anh gọi cấp cứu hộ tôi, chủ nhà này đang hôn mê!" Diệu Diệu gấp đến độ chạy vòng vòng bên người bảo vệ.
Nhưng cô chẳng qua chỉ là một hồn phách, so với không khí cũng không khác là bao.
Diệu Diệu chạy tới chạy lui ngoài hành lang, cuối cùng một người gần như sắp hôn mê, cảm thấy không khỏe như cô cũng chỉ có thể quay về nhà, lo lắng nhìn chằm chằm Bạch Lập Nhân đang sốt cao.
Cô không thể làm gì được cho anh cả.
Đang lúc Diệu Diệu cảm thấy rất rầu rĩ, thì điện thoại của Bạch Lập Nhân không ngừng đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị cái tên: Đỗ San San.
Bạch Lập Nhân đầu đau như muốn nứt ra, chầm chậm mở mắt.
"Bạch Lập Nhân!" Diệu Diệu hưng phấn nhào đến.
Nhưng anh chỉ nhìn cô một cái, như thể đang xác định cô vẫn còn ở đây, rồi lại an tâm nhắm mắt lại.
"Bạch Lập Nhân, anh đừng ngủ, nghe điện thoại đi! Nghe điện thoại đi!!" Diệu Diệu không ngừng lải nhải bên tai anh, so với một bà lão còn dài dòng hơn.
Anh bị làm phiền, không chịu được nữa, đành phải tiếp điện thoại: "Alo?"
Người anh bây giờ nóng đến mức không thể chịu được.
"Anh Lập Nhân, khi nào anh mới đến công ty? Đến kì hạn thanh toán nợ, ngân hàng họ đã gọi điện báo, nội trong ngày hôm nay chúng ta phải chuyển tiền qua đó."
Nhiều ngày nay, lực chú ý của anh đều đặt hết lên người Diệu Diệu, gần như quên mất chuyện kì hạn cho vay này.
"Nói cho cô ấy, ở ngăn kéo dưới cùng có ống đựng bút, bên trong có chìa khóa nhà!" Thấy được một tia hy vọng, Diệu Diệu lập tức lo lắng nói.
Kể từ đêm sinh nhật anh, sau khi cô xấu hổ nhờ mẹ Bạch đến đưa chìa khóa nhà cho mình xong thì lập tức giấu nó ở văn phòng, kết quả lại quên nói cho anh biết, mà cũng do cô giấu kĩ quá nên nhất thời quên mất.
Hy vọng Đỗ San San không ôm bụng thuốc nổ mà dọn dẹp ngăn kéo.
Bạch Lập Nhân mơ hồ lập lại lời Diệu Diệu cho Đỗ San San nghe, sau đó cúp điện thoại.
Hiện tại anh chỉ muốn ngủ thôi.
Đến lúc tỉnh lại, Bạch Lập Nhân cảm giác trên trán có đắp cái gì đó thì giật mình.
"Đừng cử động, anh sốt tận 40 độ, tuy bác sĩ đã kê thuốc hạ sốt nhưng bây giờ vẫn còn sốt nhẹ." Bàn tay mềm nhẹ phủ lên trán anh, Đỗ San San vừa thay khăn mặt mới, vừa dịu giọng nói.
Anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía chậu lan dạ hương.
Trong chậu sương mù vờn quanh.
Diệu Diệu vẫn còn.
Bạch Lập Nhân nhẹ nhàng thở ra, hơi dịch người: "Sao cô lại ở đây?"
Đầu vẫn rất đau.
"Là em phải hỏi anh câu đó mới đúng, sao lại biến mình thành thế này?!" Đỗ San San tức giận nói: "May mà em gọi điện thoại cho anh, anh còn chỉ rõ vị trí để chìa khóa, nếu không, anh có chết ở nhà cũng không ai biết!"
Vừa rồi lúc mở cửa ra, suýt chút nữa là bị anh hù chết.
"Bác sĩ nói vai anh bị nhiễm trùng nặng, vài ngày tới không được động đến nước!" Đỗ San San thật sự không hiểu nổi, cái hình xăm đó đã theo anh bao nhiêu năm rồi, tại sao tự dưng lại đi xóa, thế này chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Bạch Lập Nhân có thể cảm giác được, hiện tại bả vai mình mát lạnh, không còn nóng hầm hập như lúc nãy nữa, chắc là đã được bôi thuốc tử tế.
Anh nhớ đến chuyện công ty, cố nén cảm giác không khỏe: "Chuyện hoàn vay thế nào rồi?"
"Tài khoản công ty còn bốn trăn vạn, hôm qua Tiểu Vĩ đã lấy danh nghĩa cá nhân mượn thêm ba trăm vạn, chỉ còn chờ ba trăm vạn từ phía anh nữa là có thể hoàn vay." Đỗ San San nghĩ nghĩ, lại tỏ vẻ: "Anh lo liệu được chứ? Nếu không tiện thì em có thể cho anh mượn trước."
Bạch Lập Nhân lắc đầu.
Anh không muốn vay tiền của cô, nhưng vẫn hỏi: "Ngân hàng có nói mười triệu này nếu hoàn vay thì khi nào mới có thể vay ngược trở lại không? Bọn họ có đưa thời gian cụ thể không?"
"Gần đây, vì chính sách mới nên ngăn hàng không tiếp tục cho vay ngạch độ nữa, mười triệu này nếu đã hoàn vay, chắc cũng phải đợi đến sau Tết Nguyên Đán mới có thể vay tiếp." Chuyện này Đỗ San San đã liên hệ với ngân hàng đâu vào đó.
Sau Tết Nguyên Đán, cam kết hoàn vay đã thực hiện, thời gian vay vốn trên cơ bản không có vấn đề gì.
Lúc đó Diệu Diệu cũng rất xảo quyệt khi chuyển thời gian vay vốn qua Tết Nguyên Đán, như vậy ngạch độ đầu năm vừa được đưa ra thì việc xem xét cho vay không mang tính chất mạo hiểm.
"Đi." Bạch Lập Nhân động mình một chút liền phát hiện đầu mình rất choáng váng.
"Trong ngăn kéo bàn học có một cuốn sổ tiết kiệm, cô lấy hộ tôi." Đỗ San San vội vàng đứng dậy đi tìm sổ tiết kiệm.
Anh đã chuẩn bị ba trăm vạn xong xuôi.
Bạch Lập Nhân đưa mật mã cho cô ta: "Phiền cô đến ngân hàng lấy tiền hộ tôi nhé, sau đó chuyển vào tài khoản công ty rồi chuyển tiền vay cho ngân hàng."
Đỗ San San sửng sốt: "Anh tin em?"
"Sao tôi lại không tin cô?!" Anh thấy rất kì lạ.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, mà nhà cô cũng không thiếu tiền, căn bản không thể xảy ra chuyện ôm tiền bỏ trốn.
Nhưng Đỗ San San lại cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh!" Sau đó cực kì cẩn thận, như đang cầm vật gì đó cực kì quý hiếm, bỏ sổ tiết kiệm vào túi xách.
Cái này...
Bạch Lập Nhân cảm thấy là lạ.
"Anh Lập Nhân, nghe nói dạo này anh đang đi xem mắt?" Đỗ San San làm như vô tình hỏi.
"Ừ." Đầu anh đau như muốn nổ tung, thật sự không có tâm trạng đi kể với người khác chuyện mình và cô Ngô kia không còn cơ hội nữa.
"Anh nghỉ ngơi đi, để em dìu anh vào phòng." Hôm nay, Đỗ San San đặc biệt dịu dàng.
Bạch Lập Nhân gật gật đầu, xác định đúng là bây giờ mình vào giường nằm thì có vẻ thoải mái hơn.
Đỗ San San dìu lấy anh, bọn họ bước vào phòng, chỉ là...
Khi gần đến giường, cô ta đột nhiên trượt chân, không cẩn thận đẩy ngã anh, sau sự cố không khống chế được thì lập tức phục hồi tinh thần.
Anh và cô ta vừa vặn ngã cùng một chỗ, là trên giường...
Bạch Lập Nhân không thích dựa vào người khác ở khoảng cách gần như vậy, đang định đứng dậy thì không ngờ Đỗ San San lại xấu hổ nhìn anh rồi nhắm mắt lại, chủ động đưa môi đến.
Môi và môi, có cảm giác ấm áp.
Bạch Lập Nhân bị hôn đến mức toàn thân đều nổi da gà (