Quyển 5 - Chương 47: Chuyển cơ
Dương Dương vừa đi vừa mắng, cô cũng biết vì người như thế mà tức giận rất không đáng, thế nhưng trong lòng vẫn giận, càng nghĩ càng uất ức, cảm giác mình đụng phải tiểu nhân, vô cớ bị người như thế thiết kế, cuối cùng còn ầm ĩ với mặt trắng nhỏ thành như vậy.
Cô đã từng đọc được một câu nói trong một cuốn tạp chí, "Tôi tin vào tình yêu, tin vào toàn bộ nhân tính, cho nên tôi phải cố gắng đạt được. Tôi chỉ không hi vọng tình yêu và nhân tính của mình bị người khác dùng tiền thử thách. Chỉ là, trên đời này, ai có thể trốn tránh được chứ?". Cô cũng tin vào nhân tính của mọi người, nhưng tình yêu và nhân tính của cô lại đang bị người khác vũ nhục!
Nước mắt uất ức cứ thế chảy xuống, cô không để ý tới ánh mắt của người khác, ngồi ngay trên taxi khóc, không tiếng động rơi lệ, cô cũng không biết vì sao mà mình lại khóc, bởi vì Cố Phương Văn, hay là bởi vì mặt trắng nhỏ? Cô cũng không nói rõ được nguyên do, chỉ biết là trong lòng rất khó chịu, một sự bi ai tràn ngập trong lòng, mãi cho đến khi nó bao phủ cô vào.
Hồi ức trước kia như một tấm thủy tinh vỡ vụn, từng mảnh đâm vào lòng, cô hận, Cố Phương Văn vì sao ngay cả một chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng cũng không để lại cho cô? Bị người tin tưởng nhất phản bội và bị người mình từng thích thiết kế hãm hại mình đều giống nhau, vết thương sẽ mãi ở trong lòng, những cái đó đều rất đau đớn, càng chạm vào càng đau như bị kim châm muối xát.
Khi mà người ta đau khổ nhất luôn muốn tìm một chỗ dựa, nhất là phụ nữ, người đầu tiên mà Dương Dương nghĩ tới là mặt trắng nhỏ.
Lúc đó ý nghĩ đầu tiên của cô là đi tìm mặt trắng nhỏ, thế nhưng tới bên ngoài nhà hắn thì cả người lại ngây dại, vào đó thì có ích lợi gì đâu? Bọn họ xa nhau căn bản nhất không phải bởi vì Cố Phương Văn, Cố Phương Văn chỉ là một ngòi nổ, nguyên nhân căn bản nhất là ở sự câu thông giữa bọn họ, quyết định trên thái độ của mặt trắng nhỏ, sự gây hại của chủ nghĩa đàn ông của hắn, giả như không có Cố Phương Văn, một ngày nào đó giữa bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện, nghĩ vậy, cô càng cảm thấy mình chả còn dũng khí đâu mà đi lên nữa, huống hồ hôm nay mặt trắng nhỏ cùng Hác Đình ra ngoài, trong công ty có tin đồn bọn họ sống chung, mặc dù không có tin tức xác thực nói bọn họ sống chung, thế nhưng đây cũng đủ để khiến cô nao núng.
Cô thừa nhận mình là một người nhát gan, cô sợ bị cự tuyệt, lòng cô đã sớm tan nát không chịu nổi, cô không muốn lại vỡ ra thêm lần nữa, cho nên đứng trước nhà mặt trắng nhỏ mà cô không có dũng khí bấm chuông cửa, đứng đó một lúc rồi trực tiếp về nhà.
Lúc Phan Thừa Hi lái xe về, liếc kính chiếu hậu liền thấy được một bóng hình quen thuộc, hắn lập tức ngừng lại, xuống xe muốn đuổi theo, thế nhưng cái bóng dáng đã lên một chiếc taxi đi rồi. Gió lạnh thổi tới, hắn lắc đầu, không thể nào là cô ấy được, chính cô ấy đã cự tuyệt, hơn nữa lúc tan ca còn cùng người đàn ông đó ra ngoài, Phan Thừa Hi cười tự giễu, lại quay về trong xe.
Lúc tan việc, thấy cô, Phan Thừa Hi vẫn chăm chú nhìn vào mỗi một biểu tình trên gương mặt cô, hắn hy vọng có thể thấy được sự ghen tị trong đôi mắt ấy, thế nhưng hắn thất vọng, cô dường như không để ý tới, thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng không mà cứ cúi đầu đi.
Kỳ thực giữa hắn và Hác Đình không có như bên ngoài truyền đi. Đối với rất nhiều người đàn ông, Hác Đình là một cô gái cực kỳ có lực hấp dẫn, cô ấy không chỉ vóc dáng đẹp, người đẹp, hơn nữa rất thông minh. Bộ ngực với cái đầu đều rất phát đạt, được cô gái như vậy để ý hẳn người đàn ông nào cũng thấy tự hào, hắn thừa nhận, là do lòng ham hư vinh của đàn ông quấy phá, Phan Thừa Hi hắn cũng chỉ là một người đàn ông thông thường, cho nên hắn rất khó ngoại lệ.
Huống chi vào cái thời đại này, phụ nữ đều đi lên các ngành nghề khác nhau phân tranh cao thấp với cánh đàn ông, thời đại hôm nay, có một nửa bầu trời thuộc về các chị em, các cô ấy thậm chí còn có khả năng hơn cả cánh đàn ông. Cho nên dưới hoàn cảnh và xu thế như vậy, trong công việc mà không muốn giao tiếp với bất cứ cô gái nào là điều không thể, để sự nghiệp phát triển, đàn ông không chỉ thành lập mối quan hệ nhất định với phụ nữ, hơn nữa còn phải bảo trì tốt quan hệ, nếu như cự tuyệt hợp tác với phụ nữ chính là mua dây buộc mình, hạn chế mình phát triển. Căn cứ vào hai điểm này, hắn chưa từng cự tuyệt sự hữu hảo mà Hác Đình biểu thị với hắn, nhưng vẫn có chừng mực duy trì một khoảng cách nhất định.
Sau khi hắn chia tay Dương Dương Hác Đình đã từng ám chỉ với hắn, hy vọng có thể tiến thêm một bước phát triển, nhưng hắn khi đó căn bản không có thu lại được trái tim đã trao cho Dương Dương, cảm tình này đã tiêu hao rất lớn tâm huyết của hắn, hắn có đôi khi thậm chí suy nghĩ, sau khi xa cô ấy, hắn không biết sau này còn có thể dùng trái tim đi yêu một người nào nữa hay không.
Hơn nữa hắn từ trước tới giờ đều rõ ràng cô gái mình muốn như thế nào, loại phụ nữ như Hác Đình, làm đồng nghiệp, cô ấy sẽ là một sự giúp đỡ lớn, nhưng lại không phải một người bạn đời lý tưởng. Đối với một vài người đàn ông, phụ nữ quá cường thế, sẽ khiến đàn ông có cảm giác áp bức vô hình, bọn họ sẽ tự động tránh né với những người phụ nữ như này, bởi vì những cô gái như thế rất khó nắm giữ, mà Hác Đình lại vừa vặn cho hắn cảm giác này, hắn không muốn ngoài công việc mà còn có phụ nữ quản cuộc sống mình, lúc nào cũng đè nặng bản thân, hắn thích kiểu phụ nữ như Dương Dương, cái đầu có thể không tốt được như Hác Đình, thế nhưng lại thắng ở sự đơn thuần khả ái, ở cùng cô ấy có cảm giác rất nhẹ nhàng, khiến hắn quên đi áp lực và phiền não trong công việc.
Cho nên hắn liền uyển chuyển cự tuyệt Hác Đình, biểu lộ thái độ của mình, Hác Đình lúc đó cũng có chút xấu hổ và khó chịu, nhưng coi như là một cô gái hiểu lí lẽ, bày tỏ có thể chấp nhận, nhưng vẫn mong muốn được làm bạn bè, làm một người đàn ông, rất khó nói "NO" với mỹ nữ, huống chi người ta cũng nói đến mức này rồi, nếu như hắn cự tuyệt, có vẻ là hắn không phóng khoáng. Thế là chỉ có công việc, hai người dùng thân phận bạn bè ở chung, cho nên đêm nay Hác Đình gọi điện thoại mời hắn đi tham gia tiệc sinh nhật của mình thì Phan Thừa Hi cảm giác mình không có lý do cự tuyệt, liền đáp ứng, chỉ là không nghĩ tới sẽ đụng phải Dương Dương.
Trong thời gian sống tách biệt Dương Dương, hắn suy nghĩ rất nhiều, đối với việc Dương Dương "Bên ngoài..." cũng có thể dùng thái độ tỉnh táo và phân tích mà nhìn nhận.
Hắn thừa nhận lúc đó mình quá kích động, cũng quá hẹp hòi, hắn không có tình kết gì cả, nhưng hắn quan tâm cô gái này, hắn có thể không quan tâm quá khứ của cô ấy, thế nhưng hắn quan tâm tới hiện tại và tương lai của cô ấy, hắn không thể chịu đựng được việc cô gái này đang quen hắn thì lại xảy ra chuyện như vậy với một người đàn ông khác!
Hắn là một người đàn ông! Không có một người đàn ông nào có thể chịu được chuyện vợ ngoại tình, nhưng cũng không phải chuyện vợ ngoại tình đơn giản như thế, nó không chỉ có thương tổn tôn nghiêm của một người đàn ông, mà quan trọng hơn nó làm tổn thương trái tim hắn, đối với tấm lòng hắn dành cho cô, hắn thừa nhận mình không phải người đàn ông thủ thân như ngọc, trước khi gặp Dương Dương hắn từng có nhiều cô gái khác, thế nhưng từ khi ở cùng với cô, hắn đã say goodbye với chốn phồn hoa bên ngoài, hắn tự nhận mình đã làm rất tốt ở điểm này, ngược lại, thái độ của cô vẫn không tỏ ra rõ ràng, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn tới lần đó hắn mất đi lí trí.
Thế nhưng hắn không buông tha cô được, cho nên sau khi bỏ đi hắn liền không kịp chờ đợi chạy tới chỗ cô, hắn không nhịn nổi việc cô với người đàn ông khác, cho nên hắn ba lần bảy lượt chiếm giữ lấy cô, muốn dùng chuyện ngu xuẩn ấy nhưng lại là phương pháp nguyên thủy nhất của loài người chứng minh cô ấy thuộc về mình.
Nhưng hắn căn bản không nhổ được cây gai trong lòng, nó vẫn luôn tồn tại trong tim hắn, hắn đố kị, đố kị tới sắp điên rồi, cho dù mỗi đêm chiếm lấy thân thể cô, hắn vẫn có cái ý nghĩ rất không chân thật, vẫn không quên được từng có một người đàn ông khác ở trên người cô, cứ nghĩ tới đó là hắn sẽ mất lý trí, không nhịn được cũng lấy ra cây gai kia đâm vào cô, thấy cô bị thương mà lại có một ý nghĩ vui vẻ đến biến thái, thế nhưng cứ qua đi lại chỉ trích mình gấp trăm lần, vì sao lại làm chuyện ấu trĩ không có ý nghĩa đấy? Cứ mỗi lần hắn phát thệ là sẽ không làm nữa nhưng vĩnh viễn đều có tiếp theo, cô ấy nói rất đúng, cây gai hắn đâm cô cũng đồng thời trừng phạt bản thân mình.
Cuối cùng cô đưa ra lời chia tay, lần này hắn không có vãn hồi, bởi vì hắn cũng mệt mỏi, hắn không dám cam đoan sau này mình sẽ không dùng một cây gai khác đâm cô, hắn cần phải yên tĩnh lại.
Khoảng cách tạo nên cái đẹp, khoảng cách cũng có thể khiến người ta yên tĩnh, xa nhau trong khoảng thời gian này, hắn rốt cục bình tĩnh lại. Ý thức được trong chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, thế là hắn bắt đầu hối hận, hối hận là một sự tiêu hao tâm tình, hối hận thì càng tổn thất lớn, càng sai nhiều hơn, hắn vẫn yêu cô, hắn không muốn sau đó lại hối hận mình buông tay tình yêu với một cô gái, cho nên hắn lựa chọn dùng hành động để bù đắp, hy vọng có thể quay về, lần này đến cô ấy cự tuyệt, cô ấy nói cô ấy bị thương.
Hắn bật cười, cuộc sống có đôi khi, thật đúng là châm chọc, "Có những người có rất nhiều cơ hội gặp nhau, lại cứ kiếm cớ từ chối, lúc muốn gặp thì đã không còn cơ hội. Có những lời có rất nhiều cơ hội để nói, lại nghĩ sau này hãy nói, lúc muốn nói thì đã không còn cơ hội. Có một số việc có rất nhiều cơ hội làm, lại cứ để hôm sau rồi tới hôm sau, lúc muốn làm lại cũng đã không còn cơ họi. Có thứ tình yêu rất nhiều cơ hội, nhưng lại không thèm để ý, tới khi coi trọng thì đã không còn cơ hội yêu"
Hóa ra tình cảm lại yếu ớt như vậy!
Hắn cảm thán, hắn bất đắc dĩ, hắn không muốn, hắn không cam lòng, cả ngày hắn như cái xác không hồn, thì ra tình cảm có thể khiến một người bị giày vò đến cả cơm nước cũng không muốn! Thời gian đó, hắn gầy đi rất nhiều, hút thuốc rất nhiều, thế nhưng mọi thứ đều không lấy lại được tình cảm đã mất, cô ấy xin hắn buông tha cho cô ấy, hắn còn có thể làm như thế nào? Chuyện đã đến mức như thế, hắn còn liều ch.ết quấn lấy cũng không có ý nghĩa gì, từ nay về sau cuộc sống từng trải qua, từng yêu nhau, cuối cùng lại chẳng còn quan hệ gì với nhau.
Phan Thừa Hi ở trên xe tự giễu một hồi, mãi đến khi chú nhân viên quản lý đi tuần thì hắn mới hồi phục tinh thần lại.
"À, đúng rồi, Phan tiên sinh, bạn gái anh vừa rồi tới đó, hình như đi tìm anh, anh lại không có ở đây". Ngay khi Phan Thừa Hi vào thang máy thì chú nhân viên quản lý gọi hắn lại.
Lòng Phan Thừa Hi liền vui vẻ, "Chú nói là người có vóc dáng nhỏ, con mắt to..."
"Đúng, chính là Dương tiểu thư đó, trước đã từng ở đây, tôi thấy hình như cô ấy không được vui lắm". Vẻ mặt ông chú nhìn Phan Thừa Hi có vẻ không đồng ý, tưởng hắn khi dễ con gái nhà người ta.
Phan Thừa Hi cũng không giải thích, lại lên xe, nói tiếng cám ơn với chú ấy rồi đi ngay.
Hóa ra vừa rồi hắn không có bị hoa mắt, thật là cô ấy! Phan Thừa Hi có hơi kích động, chỉ là Dương Dương lúc này tới tìm hắn, là vì cái gì? Cô ấy sao lại không vui? Có phải cô ấy và người đàn ông kia xảy ra chuyện gì đó? Phan Thừa Hi đoán mọi khả năng trong đầu, lại không nghĩ ra được nguyên cớ, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn mơ hồ nghĩ đó là một cơ hội, thế là hắn nhanh chóng tăng tốc xe chạy trên đường.
Từ góc độ sinh lý học mà nói, khi một người không vui, khóc là một loại điều chỉnh của hệ thống miễn dịch, có thể lấy ra thứ bị đèn nén, Dương Dương sau khi trở về lớn tiếng khóc rống một hồi, những uất ức ngày hôm nay đều theo nước mắt trôi đi, sau khi khóc, người quả nhiên dễ chịu hơn, chỉ là đầu rất là đau đớn, người mệt mỏi, cô tắm rửa xong, uống cốc sữa liền muốn trên giường ngủ, chân trước vừa mới bước lên giường, chuông cửa đã vang lên.