Chương 13: Cảm kích

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kỳ thực Mạc Thiểu Dương đã xuất đạo từ hai năm trước, chỉ là vẫn chưa có cho ra đời tác phẩm nào nổi trội, cậu ta cứ mãi là một người mới, không có nhân mạch gì trong giới cả. Lần này tới Món thập cẩm cũng đã chuẩn bị tâm lý làm nền, không ngờ Sở Khâm sẽ nâng đỡ cậu. Mạc Thiểu Dương nhìn thoáng qua Sở Khâm với ánh mắt cảm kích, sau đó cậu liền nhận lấy nón của nữ cảnh sát, khoanh tay hất cằm.


Sở Khâm nhìn tiểu nam sinh thoáng cái đã nhập vai, khẽ mỉm cười một cái. Lâm Tiếu Tiếu ồn ào muốn để cậu mặc váy, quản lý sân khấu lập tức đưa một cái váy có thể trực tiếp kéo lên.


"Không phải chứ..." Mạc Thiểu Dương mang theo vẻ mặt đau khổ muốn trốn, bị Lâm Tiếu Tiếu bắt được, ép buộc mặc váy vào.
"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ!" Lâm Tiếu Tiếu bóp cằm của tiểu thịt tươi, làm ra động tác đùa giỡn.


Mạc Thiểu Dương lập tức bày ra tư thế cắn ngón tay của nàng dâu nhỏ: "Vậy cô phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha."
"Ha ha ha ha..." Hiệu quả tốt ngoài dự đoán, khán giả cười ra tiếng.
"Nhóc này rất có linh tính a." Mộ Thần tiến đến bên cạnh Sở Khâm, lấy micro ra khẽ nói một câu.


Sở Khâm gật đầu, đúng là một nhân tài, cậu cam tâm tình nguyện hỗ trợ thanh niên thông minh, đương nhiên chỉ là nhân tiện mà thôi, quan trọng nhất vẫn là hiệu quả của chương trình.
Ống kính chuyển về phía hai người, Mộ Thần cầm micro lên: "Đừng có đứng đây giả ngu, nhanh đi đóng giả thi thể."


available on google playdownload on app store


Sở Khâm bĩu môi nằm lên giường đạo cụ, nhạc nền vang lên, Mộ Thần đeo bao tay, nghiêm trang dạo một vòng quanh cậu, tiến vào tình tiết trong phim: "Thoạt nhìn mặt mày của người ch.ết khá là vặn vẹo..."
Ống kính nhắm ngay khuôn mặt dễ nhìn của Sở Khâm, Sở Khâm trợn tròn mắt, không rõ nguyên do.


"Mặt mày vặn vèo!" Mộ Thần lặp lại lần nữa.
"À à!" Sở Khâm vội bày ra biểu tình méo miệng trợn mắt.
"Phụt——" Nữ cảnh sát Mạc Thiểu Dương đứng ở bên cạnh nhịn không được bật cười.


"Vị nữ cảnh sát này, đối mặt với người ch.ết thê thảm như vậy, sao cô có thể bật cười được chứ?" Lâm Tiếu Tiếu làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, sau đó chạy đến bên người Mộ Thần, bắt đầu lải nhải, "Ai nha, đừng có mở mắt mạnh như vậy chứ, sẽ hỏng mắt mất. Bất quá thám tử à, tôi có một phát hiện quan trọng..."


Mộ Thần nhịn cười trừng cô: "Trong phim không được gọi tôi là thám tử!"
Thám tử là một biệt hiệu được khán giả biết đến, nhân vật trong phim không có khả năng gọi như vậy. Khán giả vừa cười ha ha, Lâm Tiếu Tiếu tự cười không nói nên lời, ngồi chồm hổm ở dưới đất.


Mộ Thần không để ý tới cô, mở miệng Sở Khâm ra kiểm tra, Mạc Thiểu Dương ở một bên hơi hất cằm, thanh cổ họng nói: "Pháp y, ban nãy anh nói mình phát hiện cái gì?"
Lâm Tiếu Tiếu ho khan hai tiếng đứng dậy, nghiêm túc chỉ vào mặt của Sở Khâm nói: "Tôi phát hiện... chỗ này của cậu ta có hai lúm đồng tiền."


Người trong toàn trường đều yên lặng một giây đồng hồ, Mộ Thần chậm rãi ngẩng đầu: "Trợ thủ, lôi cái tên vô tri này đi."


Lý Đình đang đóng sắm vai tiểu cảnh sát nôn khan vội tiến lên, kéo Lâm Tiếu Tiếu ra ngoài. Chu Sướng xuất hiện đúng lúc, xách theo cây chổi bày ra bộ dáng Harry Potter cưỡi chổi đi ngang qua, để lại vài tiếng cười ngây ngô. Nội dung bộ phim loạn hết cả lên, khán giả đã cười đến không dừng được, Chung Nghi Bân cũng nhịn không được cười theo.


Kịch bản sắp xếp cho người khác đều là đứng hoặc chạy tới chạy lui, chỉ riêng Sở Khâm nằm bất động, như vậy có thể để cho xương sườn đã hoạt động quá nhiều của cậu nghỉ ngơi đôi chút, Chung Nghi Bân rất hài lòng với điểm này. Sở Khâm cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi không ít, lúc đứng xương sườn đã bắt đầu phát đau rồi.


"Aiz, chờ đã, không phải phần sau sẽ có cảnh hôn sao?" Đọc hết lời thoại, Lâm Tiếu Tiếu ngăn mấy người đang thu thập đạo cụ lại, đề xuất tình tiết mới xem thoáng qua.
Sở Khâm còn đang nằm nhấc đầu lên: "Em lại không diễn vai nữ cảnh sát, đang chờ đợi cái gì vậy hả?"


Nhất thời Lâm Tiếu Tiếu nghẹn họng, nhe răng nói: "Để pháp y kiss thám tử cũng được mà!" Nói rồi, cô liền ôm lấy Mộ Thần, bày ra bộ dáng định cưỡng hôn phụ nữ đàng hoàng. Hôm nay cô thoa son màu đỏ tươi, cố ý chu môi, nhìn qua y như hai khúc lạp xưởng vậy.


Mộ Thần dùng một tay ôm lấy eo của Lâm Tiếu Tiếu, để phòng ngừa cô ngã xuống, cười nhìn cô: "Tôi nghĩ... tốt hơn hết vẫn là đi hôn nữ cảnh sát thì hơn."
"Á ——" Mạc Thiểu Dương đang diễn nữ cảnh sát, chờ đến khi kịp phản ứng thì nhất thời khán giả dưới sân khấu đã hét rầm lên.


"Ê! Mấy người ôm hôn trong nhà xác, có nghĩ tới cảm nhận của thi thể không hả?" Sở Khâm bật dậy, nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ.
"Ha ha ha ha..." Lâm Tiếu Tiếu đã nhịn không được ngồi bệt xuống đất, cười đến gập cả người.


Màn sắm vai vô cùng thành công, kế tiếp là trò chơi. Vì chiếu cố đến Sở Khâm nên chương trình hủy bỏ hạng mục vận động, chỉ chơi trò đoán chữ, ngược lại cũng rất náo nhiệt.


Sau khi kết thúc tất cả các màn, chỉ còn lại tiết mục cố ý dành riêng cho một mình Mộ Thần —— nấu ăn, có thể nếm thử ngay tại chỗ hoặc sau khi quay xong chương trình lấy ra ăn cũng được.


"Vì Món thập cẩm, đây là món mà tôi đặc biệt về nhà học từ mẹ đó." Mộ Thần đặt thịt đã xắt lát vào bột mì và lòng trắng trứng trộn đều, anh định làm món thịt chưng.


Ảnh đế nghiêm túc thâm trầm của thường ngày lại có thể rửa tay, hình ảnh này quá đẹp, khán giả lâm vào điên cuồng. Chung Nghi Bân bĩu môi, như vầy có gì hay chứ, anh cũng biết nấu cơm nè. Hồi sáng này anh đã thành công làm ra sandwich nướng và thịt xông khói, Sở Khâm còn nói anh là thiên tài nấu nướng nữa đó nhá!


Bỏ ớt khô vào dầu sôi sùng sục, phát ra tiếng xèo xèo, Sở Khâm để micro vào sát một bên, để cho cái âm thanh mê người này truyền khắp toàn trường.
Lúc này đột nhiên Chu Sướng mập mạp lại trở nên linh hoạt, cậu ta bóc một miếng thịt lên ăn: "Hmm..." Nhất thời đã bị phỏng đầu lưỡi.


Mấy diễn viên và MC đều chen chúc đến đòi ăn, Sở Khâm giơ đũa nhưng lại gắp không được, rất là sốt ruột: "Nhanh để tôi gắp một miếng, tôi không thể khom lưng được, áu áu!"


Mọi người không quản cậu, đều chỉ lo giành thịt ăn, Mộ Thần gắp lấy một miếng, tay kia thì hứng ở bên dưới để ngừa nước rơi xuống, đút tới bên miệng Sở Khâm.
"Á ——" Cô gái bên cạnh Chung Nghi Bân kích động nắm lấy tay áo của anh, "Trời ơi trời ơi, mị đã chờ màn này nhiều năm lắm rồi!"


Nhất thời mặt của Chung Nghi Bân đen lại.
Ghi hình hơn 4 tiếng, cuối cùng cũng kết thúc, khán giả lần lượt rời khỏi trường quay. Chung Nghi Bân đi ra khỏi cửa chính, chuẩn bị đến hậu trường, lại bị cô gái bên cạnh kéo lại.


"Anh đẹp trai, tôi có thể chụp chung với anh một tấm được không?" Cô gái và mấy bạn học khác bu lấy anh.
"Bọn tôi thành tâm mời anh vào "Fanclub Khâm ca", add weibo follow nhau cái nào."
"Đây là mã số nhóm chat Q của bọn tôi, nhớ add vào đó nha!"


Mấy cô gái nhiệt tình khiến cho Chung Nghi Bân có chút không biết làm sao, tiếp được tấm giấy có ghi số Q, anh ngẩng đầu tìm cơ hội chạy trốn. Vệ sĩ ở bên kia thấy được, lập tức đi tới.


"Đi mau, đừng đứng cản đường ở chỗ này." Vệ sĩ đuổi mấy cô gái đó, ý bảo các cô nhanh ra khỏi sân khấu, sau đó vòng ngược trở lại, cười nói với Chung Nghi Bân, "Chung tổng, ngài đi lối này nè, không có ai."


Ý của vệ sĩ là chỉ cửa dành cho ngôi sao, Chung Nghi Bân nhấc chân đi về phía đó, vòng qua hậu trường.


Sở Khâm đang ngồi trong phòng hóa trang tẩy trang, tuy MC nam không cần trang điểm quá nhiều, nhưng đứng dưới ánh đèn sân khấu vẫn cần phải trang điểm một chút, vẫn là tẩy sạch sẽ tốt hơn. Mộ Thần đứng cạnh cậu, thợ trang điểm chuyên dụng tẩy trang giúp anh, sau đó lập tức trang điểm theo phong cách hằng ngày cho anh. Thân là ảnh đế có thể bị chụp hình bất cứ lúc nào, phải luôn bảo trì hình tượng tốt đẹp.


"Xương sườn của em bị sao vậy?" Phòng hóa trang rất lớn, toàn bộ những người tham gia chương trình đều đang tẩy trang ở trong này, khá là ầm ĩ, hai người bọn họ lại ngồi gần nhau, Mộ Thần nhỏ giọng hỏi nên cũng không sợ những người khác nghe thấy.


"Bị người đánh." Tẩy trang xong, Sở Khâm nhận lấy khăn lông nóng Đỗ Vi đưa tới, lau lau mặt, giương mắt lên lại thấy Chung Nghi Bân đi tới.
"Hửm?" Vốn dĩ Mộ Thần đang nhắm mắt, nghe cậu nói như vậy chợt mở ra, còn đang định hỏi lại thì đã thấy Chung Nghi Bân, anh đứng dậy chào hỏi, "Chung tổng, đã lâu không gặp."


Chung Nghi Bân liếc nhìn anh, không nhớ rõ trước đây mình có quen Mộ Thần không, lãnh đạm gật đầu, sau đó liền xoay người lại nhìn Sở Khâm, chống tay trên ghế dựa của Sở Khâm, biểu hiện đầy đủ dục vọng chiếm hữu.


Mộ Thần nhíu mày, trước đây ông chủ Chung thấy anh cũng không có thái độ như vậy, chắc là hôm nay đút Sở Khâm ăn thịt đã chọc anh ta mất hứng rồi. Anh cũng không thèm để ý, ngồi xuống tiếp tục để thợ trang điểm làm việc, vốn định bàn hạng mục hợp tác mới với Chung Nghi Bân, xem ra hôm nay không phải là một cơ hội tốt rồi.


"Có đau không?" Vốn Chung Nghi Bân đang có hơi mất hứng, đến lúc nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Sở Khâm sau khi tẩy trang xong, nhất thời anh đã ném toàn bộ những gì định nói ra sau đầu.


"Không sao..." Sở Khâm lắc đầu, quả thật xương sườn có hơi đau, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Nhất là lúc mới ban đầu, cậu đã thấy được vài MC đứng trong góc phòng cùng chờ xem trò cười của cậu, cậu sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện đâu.


Chung Nghi Bân lo lắng, kéo Sở Khâm đến phòng hóa trang nhỏ ở sát vách để thay quần áo, vừa ra cửa thì bắt gặp Mạc Thiểu Dương vừa mới tẩy trang xong.
"Còn chưa về hả?" Sở Khâm thuận miệng chào hỏi.


"Khâm ca." Mạc Thiểu Dương có hơi khẩn trương, cậu vẫn chưa quen với mấy kiểu xã giao, nhưng hôm nay lại thật tâm muốn nói lời cảm ơn Sở Khâm, vậy nên cậu kiên trì lên tiếng, "Hôm nay, cảm ơn anh." Nói xong, cậu cúi người một cái, không quay đầu lại mà đã chạy mất.


Sở Khâm sửng sốt một chút, chậm rãi cười rộ lên. Đối với những nghệ sĩ đến tham gia chương trình, có thể chiếu cố được thì cậu sẽ tận lực chiếu cố, nhưng lại không có bao nhiêu người biết cảm kích cả.
Chung Nghi Bân cau mày, đột nhiên phát hiện, tình địch của anh có hơi nhiều rồi đó.


============================================
Tiểu kịch trường
《 
Tập:
 Nhị Bính có tình địch siêu việt ở khắp mọi nơi 》
   Mộ Thần:
 Tui là ảnh đế
Nhị Bính:
 Tui cũng là ảnh đế, tui biết diễn mất trí nhớ
Khâm Khâm:
→_→
Mạc Thiểu Dương:
 Tui là tiểu thịt tươi


   Nhị Bính:
 Tui cũng là tiểu thịt tươi, đã vậy còn tự mang theo bao giữ tươi nữa
Khâm Khâm:
→_→ Cái đó được kêu là màng giữ tươi
   Nhị Bính:
 (⊙v⊙) Ông chủ tiệm thuốc nói cái đó kêu là bao
   Khâm Khâm:
 ...






Truyện liên quan