Chương 61: Bánh thịt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Khâm liếc mắt, không để ý tới anh, rút hai tay ra ngồi xuống ghế phụ lái, tự nhiên thắt dây an toàn vào.
Chung Nghi Bân ầm ĩ mà không được gì, chép miệng một cái, xoay người ngồi xuống chỗ tài xế, đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn Sở Khâm: "Anh nói nghiêm túc."
"Đừng ngốc vậy." Sở Khâm vươn tay, kéo kéo gương mặt của người đối diện, bọn họ không giống với Ngu Đường và Tống Tiêu, người ta là người thường, dù có công khai thì cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp. Bọn họ lại không được như thế, cậu thật sự lăn lộn trong giới giải trí, Chung Nghi Bân lại là ông chủ của cậu...
"Em nhìn bọn Ngu Đường kìa, công khai từng bước từng bước một, để mọi người chậm rãi tiếp nhận, cũng không quá khó." Chung Nghi Bân vô cùng ganh tỵ, vừa mới nhắn tin cho Ngu Đường, thằng nhóc kia đắc ý đến không biết trời đất gì luôn rồi.
"Chúng ta cũng không giống bọn họ." Thấy Chung Nghi Bân muốn công khai thật, Sở Khâm có chút mất hứng, mấy năm nay bọn họ đã sớm có ăn ý về vấn đề này, bởi vì tình huống trong nước như vậy, vì sự nghiệp của hai người, kiên quyết không thể công khai. Có thể để mọi người suy đoán, hoài nghi thậm chí là có scandal, nhưng chỉ cần không thừa nhận sẽ không sao. Tuy rằng sau khi mất trí nhớ Chung Nghi Bân thả lỏng rất nhiều khiến cậu có chút vui vẻ, nhưng tuyệt không cân nhắc tới hiện thực thì lại không đúng.
Nghe ra ý trong lời nói của Sở Khâm, Chung Nghi Bân mím môi, mình không cường đại được như Ngu Đường, vẫn chưa thể đảm bảo người yêu sẽ không bị chút thương tổn nào. Nghĩ tới đây, Chung gà con có hơi xìu xuống, yên lặng khởi động xe.
Dọc theo đường đi không nói gì, không khí trong xe có chút xấu hổ, Sở Khâm quay đầu qua nhìn mặt của Chung Nghi Bân, thấy anh hơi bĩu môi, cúi đầu ỉu xìu có hơi tội nghiệp, nhịn không nổi phải an ủi một câu: "Em cũng muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, đợi vài năm nữa ha..."
Chờ đến khi cậu có chỗ đứng vững chắc, vững đến mức dù có come out cũng không thể lay động được địa vị của cậu, vững đến mức dù có xuất hiện sóng to gió lớn cũng không tới nổi không có cơm ăn, tới chừng đó công khai cũng không muộn. Hơn nữa về phía ba mẹ của đôi bên, vẫn cần giải thích từng chút từng chút một.
Chung Nghi Bân nghe xong lời này, trong lòng càng khó chịu hơn. Xét đến cùng cũng tại anh vô năng, nếu như mấy năm trước đây anh làm tốt hơn, trở thành một con cá sâu trong giới giải trí, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, Sở Khâm cũng sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy.
Cho nên, bầu không khí vẫn không tốt như trước.
Sở Khâm an ủi mà người này lại không cảm kích, nhất thời có chút buồn bực. Hôm nay hai người đã hẹn đến một quán cơm nhỏ nằm trong rừng trúc ở ngoại ô, chỗ khá là xa, đi được nửa đường thì trời đổ mưa nhỏ. Đến bãi đỗ xe cạnh rừng trúc, bởi vì thời tiết cho nên không có quá nhiều người tới, bốn phía trống trải. Xe vừa dừng hẳn, Sở Khâm liền nhịn không được bắt đầu quở trách Chung Nghi Bân.
"Chúng ta đã sớm thương lượng chuyện này xong rồi mà, không phải mấy năm nay anh đều làm rất tốt sao? Đúng vậy, hiện tại anh mất trí nhớ, nhưng anh cũng phải hiểu được tình cảnh hiện tại chứ! Hai ta cũng không phải học sinh tiểu học, đều có sự nghiệp của riêng mình, anh tùy hứng một chút thì sướng rồi, nhưng còn em biết làm sao đây? Em tốn 8 năm để làm nên sự nghiệp của mình, lập tức sẽ bị phá hủy, không có cơm ăn, anh có nuôi em không?" Sở Khâm càng nói càng tức, thoáng cái ủy khuất trong mấy năm qua liền bạo phát.
Nói thật ra, thấy hai người Ngu Đường công khai, cậu cũng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, nhưng con người phải nhìn vào hiện thực, tình huống của mỗi người không giống nhau, hành động mù quáng chỉ chứng minh mình ngu thôi.
"Nuôi nha." Chung Nghi Bân nhỏ giọng nói.
"Ai thèm anh nuôi chứ!" Sở Khâm trừng anh, đẩy cửa xuống xe, mưa thu hơi lạnh, rơi vào mặt khiến cậu nhịn không được run run.
Chung Nghi Bân xuống xe theo, đi vòng qua trước mặt cậu, ngữ khí có hơi cứng ngắc: "Em không thèm anh nuôi, em thèm ai nuôi hả?"
"Chung Nghi Bân, anh có ý gì?" Lửa giận của Sở Khâm bùng cháy, "Hôm nay hành động của anh là cố tình gây sự đó anh có biết không? Một nam nhân lớn như vậy còn đi ganh tỵ với người khác, vậy sao anh không ganh tỵ con gái người ta có thể sinh con luôn? Anh cũng sinh cho em một đứa đi!"
Chung Nghi Bân mím môi, nước mưa rơi xuống đầu anh, dính ướt tóc, thoạt nhìn có hơi tội nghiệp.
Sở Khâm nhìn anh, tỉnh táo lại, trong lòng có chút áy náy: "Em mắng, sao anh không nổi giận?"
Chung Nghi Bân giương mắt, rõ ràng trong cặp mắt có lửa giận đang bị đè nén, hai tay bên hông chậm rãi siết chặt.
Sở Khâm theo dõi anh, người này, bộ định động thủ luôn đó hả? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cậu thấy Chung Nghi Bân giơ tay lên, chỉ nghe "xoạch" một tiếng, Sở Khâm phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại. "Lư sơn thăng long phách!" Chung Nghi Bân rống một tiếng, trong tay cầm một chuôi dù thẳng màu đen, trong nháy mắt đã bung lên đỉnh đầu của Sở Khâm.
Sở Khâm: "..."
Hai người đứng trong mưa yên lặng nhìn nhau, dù đen ngăn cách mưa phùn rơi xuống đỉnh đầu, chống ra một mảnh không gian nhỏ ấm áp. Sau 3 giây, Sở Khâm phì cười một tiếng, vùi đầu vào trong lòng của Chung Nghi Bân. Người này, sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Chung Nghi Bân một tay cầm dù, một tay ôm cậu: "Bị khí phách của bổn tọa làm cho hoảng sợ rồi chứ gì, lần sau coi em còn dám lớn lối như vậy nữa không!"
Sở Khâm cười đến lợi hại hơn, giơ tay lên nện vào vai anh một cái.
Một trận cãi nhau cứ như vậy liền tiêu tan, Chung Nghi Bân không nhắc lại chuyện công khai nữa, chỉ lặng lẽ nỗ lực công tác hơn mà thôi. Bộ phim cung đình tranh đấu thời Đại Trọc đã khởi động, các phương diện tài chính, diễn viên và vân vân đều không có vấn đề gì, tỷ số người xem《Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》cũng không ngừng tăng vọt.
"Tổng tài, có tin tốt, có tin tốt đây!" Tổng giám bộ thị trường chạy tới, hưng phấn nói với Chung Nghi Bân.
"Hửm?" Chung Nghi Bân đang xem một bản kế hoạch mới, hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.
"Đài quốc gia định xuống kệ 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, tối nay sẽ ngưng phát sóng." Tổng giám cười đến híp cả mắt.
"Hửm?" Chung Nghi Bân ngẩng đầu, nhìn về phía tổng giám bộ thị trường đang mang theo vẻ mặt hưng phấn, "Có nói lí do không?"
"Hê hê, mọi người đều biết tình huống của đài quốc gia, chắc ăn là đã bị ông nào bà nào viết thư tố cáo rồi." Trong giọng nói của tổng giám bộ thị trường mang theo đồng tình, nhưng trên mặt lại tràn đầy cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác.
Nói tới thì đài quốc gia cũng không dễ dàng gì, làm đài truyền hình phải lắng nghe tiếng nói của dân chúng, đại biểu cho quốc gia, chiếu cái gì cũng bị toàn bộ xã hội giám sát. Thông thường có vài ông lão bà lão không ưa chương trình mà đài chiếu, sẽ viết thư, gọi điện thoại cho đài truyền hình kháng nghị, vậy mà nhà đài lại phải coi trọng mới ghê.
Trước đây từng có trường hợp trong một bộ phim hoạt hình, con chuột nhân vật chính đội cái nón có ký hiệu quân kỳ của Nhật Bản nên đã bị tố cáo, bộ phim hoạt hình này lập tức biến mất khỏi đài quốc gia. 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 lại đến ngay lúc Cảnh Nguyên đế thổ lộ tâm tình với hoàng hậu nam, có người cổ hủ coi không nổi, nói như vầy là bại hoại đạo đức, gởi thư tố cáo vào đài y như hoa tuyết tung bay, lãnh đạo đài quốc gia không chịu nổi áp lực, vung tay lên liền cho xuống kệ.
《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 được đài quốc gia công chiếu đầu tiên, Thịnh Thế là đài chiếu tiếp theo, giữa đôi bên cách nhau 1 tập. Hiện tại đài quốc gia đã xuống kệ, Thịnh Thế liền biến thành đài chiếu đầu tiên, khẳng định tỷ số người xem sẽ tăng lên xoành xoạch. Hơn nữa, quyền công chiếu thứ 2 tiện nghi hơn quyền công chiếu đầu tiên không chỉ gấp 10 thôi đâu.
"Gia tăng mức độ tuyên truyền, để công chúng biết chúng ta sẽ không ngừng phát sóng, hơn nữa bây giờ đang là đài có tiến độ nhanh nhất." Chung Nghi Bân bình tĩnh nói.
Tổng giám bộ thị trường liên tục đáp ứng, trong lòng đã rõ phải làm thế nào, không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc của tổng tài. Vừa đi vừa ngẫm lại lời Chung Nghi Bân nói, có cảm giác tổng tài đã lợi hại hơn trước đây không ít. Lúc trước khi gặp phải loại chuyện tốt này ít nhất ngài ấy sẽ hưng phấn cười một chút, ổn trọng như bây giờ, ngược lại càng giống đại thiếu hơn. Hơn nữa, cũng sẽ không nói mấy mệnh lệnh cụ thể như "Báo cho đài truyền hình thêm phim ngắn dài hơn" "Cũng tuyên bố tin tức lên mạng", để ông tự do đi làm, ngược lại sẽ có thể làm được tốt hơn.
Chờ đến khi cửa phòng làm việc khép lại, Chung Nghi Bân đứng phắt dậy, quơ quơ tay giữa không trung, không ngờ hạng mục này lại có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy, còn nhiều hơn cả dự toán nữa, có thể dùng để làm vài chuyện khác rồi. Anh nhịn không được gọi điện thoại cho Sở Khâm.
Sở Khâm đang tham ban ở hiện trường 《 Hậu cung thục phi truyện 》, bởi vì Ôn Tình có cảnh diễn, không tiện quấy rối, cậu liền nói chuyện phiếm với phó đạo diễn đang rảnh rỗi.
"Khâm ca, điện thoại của anh reo này." Trợ lý Hầu Xuyên chạy tới, đưa di động cho cậu.
"Của ai vậy?" Sở Khâm khẽ nhíu mày, đang nói tới điểm mấu chốt với đạo diễn, nếu không quan trọng cậu sẽ không nghe máy.
"Là ông chủ." Hầu Xuyên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
Sở Khâm nhận lấy, áy náy ra hiệu với vị đạo diễn kia, vị đạo diễn kia lập tức biểu thị không ngại, dù sao hai người bọn họ cũng chỉ đang nói chuyện phiếm thôi. Điện thoại của ông chủ quan trọng như vậy, làm sao có thể không nghe máy được chứ?
"Bảo bối, có một cái bánh nhân thịt bự rơi vào miệng của anh nè!" Bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của ông chủ.
Sở Khâm nhìn cái vị phó đạo diễn đã tự giác đứng ra xa, vẻ mặt không muốn nghe trộm nội dung nói chuyện giữa cậu với ông chủ, Sở Khâm đành phải thể hiện chỉnh giọng nói chuyện với ông chủ một cách thật nghiêm túc: "Vậy hả, bánh nhân thịt gì cơ?"
======================================================
Tiểu kịch trường
《
Tập:
Gọi điện thoại với ông chủ phải thật nghiêm túc 》
Ông chủ Bính:
Tôi rất thất vọng về biểu hiện của cậu
Nhân viên Khâm:
Dạ, ông chủ
Ông chủ Bính:
Cho nên tôi phải trừng phạt cậu
Nhân viên Khâm:
Dạ, ông chủ
Ông chủ Bính:
8h tối nay tại khách sạn Bán Sơn
Nhân viên Khâm:
Dạ, ông chủ
Ông chủ Bính:
Ngồi lên tự mình động
Nhân viên Khâm:
...