Chương 80: Bữa sáng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe chuyện xưa trước khi ngủ xong bất tri bất giác đã ngủ mất, thời tiết tháng mười một đã rất lạnh, huống chi là ở trong sơn thôn, Chung Nghi Bân theo thói quen nhích lại gần nguồn nhiệt, vươn tay ra, ôm lấy người bên cạnh, kéo vào trong lồng ngực của mình.
Đại ca Chung gia kể chuyện xưa đang mơ mơ màng màng ngủ mất thì cảm giác được đột nhiên trong chăn có một cái móng vuốt đưa tới, không đợi anh kịp phản ứng đã bị kéo qua, dính sát vào thân thể của đệ đệ.
Chung Gia Bân mở mắt ra, nhìn đệ đệ đang vùi đầu vào trong cổ mình, anh không khỏi cứng đơ một chút. Nhóc con này, đã quen ngủ với Sở Khâm rồi, cũng may trong tối nên máy quay không quay được, người khác nhìn không thấy động tác của hai người bọn họ. Anh duỗi tay, nhét chăn lại cho đệ đệ, phát hiện thấy thằng bé càng nhích lại mình gần hơn một chút.
"Hắt xì ——" Gió lạnh thổi qua, chăn cứ như là bị nước lạnh tưới qua, mang theo toàn bộ hơi ấm đi mất. Chung Nghi Bân đột nhiên hắt hơi một cái, giật mình tỉnh giấc, hít mũi một cái.
"Lạnh không?" Chung Gia Bân nhíu mày có hơi bận tâm, không có nghe thấy câu trả lời, đệ đệ lại ngủ thiếp đi rồi. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, ngủ cả đêm nhất định sẽ bị cảm mất, anh vươn tay lấy điện thoại, gởi một tin nhắn cho Ngu Đường.
Cũng không lâu lắm, có một ánh đèn pin chiếu vào mặt Chung Nghi Bân, máy quay cũng đúng lúc quay được một màn này lại.
"Làm gì đó?" Chung Nghi Bân lấy tay che khuất ánh sáng, mất hứng nói.
"Hai người ngủ ở một nơi lộ thiên như vậy có thoải mái không?" Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Ngu Đường.
Chung Nghi Bân ngồi xuống, ngoẹo đầu: "Đặc biệt thoải mái, màn trời chiếu đất, có thể hô hấp không khí mới mẻ giữa núi rừng, nào nào, đến đây ngủ với tôi đi."
"Hừ." Ngu Đường ghét bỏ nhìn cái đầu ổ gà của Chung Nghi Bân, "Ở đây quá lạnh, tôi chuẩn bị ban cho hai người đến căn biệt thự xa hoa của anh em chúng tôi ngủ ké, có đi không?"
Chung Nghi Bân chớp mắt mấy cái: "Đi!" Ở đây thật sự rất lạnh, buổi tối ngủ không sâu được, có biệt thự mà không vào chính là đồ ngu.
Tự nhiên khán giả cũng chú ý tới cái chữ "ban cho" kia, hậu kỳ còn đánh chữ ra kèm với hai dấu chấm than thật to nữa.
【 Ban cho, ban cho, ban cho... 】
【 Hoàng Thượng, đã đến lúc này rồi ngài còn không quên đóng phim thần tượng nữa ạ! 】
【 Ha ha ha ha ha... 】
Anh em Chung gia và anh em Ngu gia ở chung trong căn biệt thự xa hoa. Chung Nghi Bân vừa vào nhà liền vô cùng hưng phấn chạy ngay về phía phòng tắm, hôm nay đã chạy suốt cả một ngày nên người ra đầy mồ hôi, bên ngoài quá lạnh căn bản là không thể tắm được.
Màn ảnh chuyển qua chị em Mộ gia, hai người đều là người trưởng thành, ngủ chung thì không quá thích hợp, nhưng cũng chỉ có một căn phòng, thế là Mộ Sa lên giường ngủ, Mộ Thần ngủ ở dưới đất.
"Dưới đất quá lạnh, không được." Mộ Sa thấy đệ đệ trải chăn ra nằm ở dưới đất, cô nằm thử lên đó, cau mày nói.
"Không sao." Mộ Thần vô tình khoát khoát tay, trong đoàn phim, nhiều lúc không có thời gian ngủ, anh còn có thể ngủ ở trên ghế nữa kìa, như vầy đâu có thắm thía gì.
Mộ Sa không đồng ý, duỗi tay kéo đệ đệ lên giường: "Ngủ dưới đất không thể kể chuyện xưa cho em nghe được, khi còn bé đều là chị tắm cho em, sợ cái gì chứ."
Mặt của Mộ Thần nhịn không được đỏ lên một chút: "Đó là lúc bé, nam nhân trưởng thành không thể ngủ chung với tỷ tỷ, cũng không thể ngủ với mẹ được."
"Sao em lại phong kiến như vậy chứ, sợ cái gì, cứ coi như hai ta đang đóng phim cung đình đi." Mộ Sa không thèm để ý, kéo đệ đệ lên trên giường, để một cái gối nằm vào chính giữa hai người, phòng ngừa đến tối ngủ say đệ đệ sẽ xít lại gần.
Mộ Thần giật giật khóe miệng: "Phim cung đình... Diễn vai gì..."
"Chị diễn Hoàng Hậu, em diễn Quý Phi đi, đến đây tâm sự với Bổn Cung nào." Mộ Sa hất hất cằm, tà liếc đệ đệ.
Quý phi... Hậu kỳ chèn một cái mão thời Đại Trọc và hai cái má hồng cho Mộ Thần, biểu thị đây là Quý Phi Nương Nương. Sau đó, cho Mộ Thần một hiệu ứng hóa đá, ở giữa hai người có một vết nứt nứt ra toạc toạc, lặp lại cái câu “khoảng cách tình thân” mà Mộ Sa nói lúc trước.
Mộ Sa lấy di động ra tìm một quyển truyện cổ tích, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ. Hai người bọn họ vốn là người Đông Bắc, giọng đọc của Mộ Sa tràn ngập hương vị Đông Bắc: "Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa bạch tuyết, mẹ nàng mấy sớm, ba nàng cưới một mẹ kế, mẹ kế cho nàng ăn một trái táo độc, sau đó nàng liền ch.ết, có một vị hoàng tử tới hôn nàng một cái, thoáng cái liền sống lại. Sau đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi về sau."
Mộ Thần lẳng lặng nhìn cô một hồi, lặng lẽ nằm xuống, chừa lại cho tỷ tỷ một cái ót.
Hậu kỳ lại lặp lại câu "khoảng cách tình thân"...
Sáng hôm sau, mọi người liền nhận được nhiệm vụ.
Ban đầu hai anh em Ngu Đường ngủ ở trên giường, Chung Nghi Bân và ca ca ngủ ở dưới thảm. Lúc nhân viên tiến vào, Chung Nghi Bân đang ôm bạn nhỏ Ngu Lân ngủ đến tối tăm trời đất.
Hình ảnh dừng lại ở một màn này, màn ảnh quay ngược về nửa đêm hôm qua, Ngu Lân ngủ ngủ liền lăn xuống giường, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân do Ngu Đường ngủ duỗi chân loạn xạ, một đoàn nho nhỏ cứ như vậy liền lăn lăn xuống đất, rơi vào trong lòng Chung Nghi Bân.
Chung Nghi Bân ôm lấy thứ đang ở gần mình theo bản năng, nhét nhét góc chăn liền ngủ mất. Thế là, sáng sớm liền xuất hiện cảnh tượng hai ca ca ngủ ở bên cạnh, hai đệ đệ ôm ngủ chung một chỗ.
Ngu Lân bị đánh thức, phát hiện mình đang ngủ ở trong lòng Chung Nghi Bân, sợ đến mức nhóc bật dậy không kịp, quay đầu lại liền thấy Ngu Đường đã ngồi dậy, nhóc vội hành lễ: "Huynh trưởng sớm an."
Ngu Đường khẽ gật đầu, đưa tay lên đáp lễ. Ngu Lân chu cái mông nhỏ bò lên giường, tự mặc quần áo tử tế rồi chạy đi rửa mặt, giặt một cái khăn ướt đến, đưa cho Ngu Đường đang ngồi ở trên giường chơi điện thoại lau mặt.
Chung Gia Bân nhìn động tác của hai anh em, rất là ước ao, đẩy đẩy Chung Nghi Bân ý bảo em mình nhìn đệ đệ nhà người ta. Chung Nghi Bân còn chưa ngủ đủ, vùi đầu vào trong chăn, đại ca Chung gia bất đắc dĩ đứng dậy đi rửa mặt, sau đó cầm một cái khăn ướt tới lau mặt cho đệ đệ.
Nhiệm vụ của buổi sáng là, để bọn họ tự làm bữa sáng.
Tổ đạo diễn dẫn mọi người ra quảng trường, ở đó có đồ dùng nhà bếp, yêu cầu mỗi tổ tự nấu ăn.
Bình thường bọn họ đều sống an nhàn sung sướng, làm gì mà biết nấu cơm. Vốn dĩ trong kịch bản ghi là để ca ca tỷ tỷ nấu cơm cho bánh bao, thế nhưng lại có vài ca ca tỷ tỷ cũng không biết nấu.
Chẳng hạn như Ôn Hinh và Mộ Sa. Mộ Sa và Mộ Thần cãi nhau, nói Mộ Thần làm đệ đệ đã thành niên, nên chăm sóc cho tỷ tỷ mới phải: "Lúc em ßú❤ sữa chị là người thoa phấn cho em, bây giờ là lúc em hồi báo tỷ tỷ đó."
"Sao chị không nói, khi còn bé đều do em gánh tội, đã vậy còn hay giành đồ ăn vặt của em nữa! Bây giờ là lúc chị trả lại cho đệ đệ đó!" Mộ Thần không phục nói.
Sở Khâm cầm một đống nguyên liệu nấu ăn đi ra, phân phát cho mọi người, tất cả đều là trứng gà sống, rau xanh, bột mì v.v, không có món nào có thể ăn trực tiếp được cả.
Triệu Hú dẫn theo muội muội với mái tóc bù xù chậm rãi đi tới, cầm một cái đồ buộc tóc và lược theo, đỏ bừng mặt nhờ Ôn Tình giúp đỡ. Anh không biết chải đầu cho muội muội, lăn qua lăn lại nửa ngày liền biến một đầu tóc dài thành ổ gà.
Mọi người hết đường xoay xở, chỉ có Chung Nghi Bân tràn đầy tự tin tiến lên cầm lấy bột mì và trứng gà. Trước đây làm bữa sáng cho Sở Khâm lâu như vậy, anh đã làm mấy chuyện này quen tay hay việc rồi.
Trứng chiên bắt mắt, canh trứng được khuấy đều, thoạt nhìn cũng rất ngon miệng. Trong nháy mắt nhạc nền đổi thành nhạc chủ đề "Đại Trường Kim", "Ô la la, ô la la, a lô ô la..."
"Tài nấu nướng của Chung tổng rất lợi hại nha." Sở Khâm đi tới phỏng vấn.
"Ừm, để cho người tôi yêu được ăn bữa sáng, cố ý học." Chung Nghi Bân chớp mắt với cậu vài cái.
Sở Khâm nhịn không được đỏ mặt một chút: "Người có thể được Chung tổng đặt ở trong lòng, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Chung Nghi Bân cười mà không nói, đặt trứng chiên vào trong dĩa, đưa cho Sở Khâm: "Nhân lúc còn nóng, nhanh ăn đi."
=============================================
Tiểu kịch trường
《
Tập:
Cùng là đệ đệ sao đối đãi lại chênh lệch lớn như vậy 》
Ngư Lân:
Ca ca vạn phúc kim an
Ngư Đường:
Miễn lễ
Đại ca:
Em nhìn nhà người ta kìa
Nhị Bính:
Hở?
Đại ca:
... Quên đi