Chương 83: Buổi lễ long trọng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, hai anh em dính cùng một chỗ, miễn miễn cưỡng cưỡng nhảy xong 20 cái. Bọn họ trở thành người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, bắt đầu chạy về điểm tập hợp, muốn cướp được bữa trưa ngon nhất.
Nhưng mà đợi đến lúc chạy đến chỗ tập hợp, Sở Khâm nói cho bọn họ biết, phải chờ mọi người hoàn thành nhiệm vụ mới được ăn cơm. Chung Nghi Bân cũng không quá sốt ruột, dứt khoát ngồi xuống nói chuyện phiếm với Sở Khâm. Hai người ngồi ở chỗ máy quay không quay tới được, tụm lại cọ cọ.
"Hôm qua ông xã không ở chung, có mất ngủ không?" Chung Nghi Bân tiến tới cắn tai Sở Khâm.
Nhất thời tai của Sở Khâm đỏ bừng, đẩy anh ra xa một chút: "Lúc anh chưa mất trí nhớ, bình thường em cũng toàn ngủ một mình thôi."
Chung Nghi Bân nhíu nhíu mày, kéo lấy Sở Khâm vào trong lòng mình: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Anh không biết trước khi mất trí nhớ đã như thế nào, chỉ biết là sau khi bị mất trí nhớ anh không thể tách khỏi Sở Khâm một ngày nào cả.
"Có mệt không?" Sở Khâm dùng khăn lau mồ hôi cho Chung Nghi Bân, cảnh nhảy dây hồi nãy, cậu đã nhìn thấy trong máy giám thị, hai anh em đều không biết nhảy dây, cho dù đã dán sát vào nhau nhưng vẫn bị vướng chân, lúc phát sóng sẽ cắt bớt phân đoạn nhảy, hai người trì hoãn nửa tiếng mới coi như xong.
"Không mệt, mới nửa tiếng sao có thể mệt được, anh có thể kiên trì bao lâu chẳng lẽ em không biết sao?" Chung Nghi Bân chớp mắt với Sở Khâm.
Ám chỉ trong câu này quá rõ ràng, Sở Khâm vội ho một tiếng, cúi đầu nhìn màn hình, không thèm để ý đến anh nữa. Chung Nghi Bân cũng không để ý, tiếp tục tiến tới dính dính dấp dấp.
Trong màn ảnh, Ngu Đường đã cõng đệ đệ lên lưng, cầm dây nhảy, chuẩn bị nhảy. Không ngờ lại bị Mộ Thần và Triệu Hú nhào tới phá. Ngu Đường linh hoạt tránh khỏi hai người. Bởi vì Mộ Thần và Triệu Hú quấy rầy, quá trình nhảy dây khá là gian nan, cuối cùng Ngu Đường vừa chạy vừa nhảy, rốt cục trước một giây Triệu Hú bắt được anh đã nhảy xong.
"Mấy người không đi tìm mục tiêu kế tiếp sẽ không còn cơ hội nữa đâu." Ngu Đường hất hất cằm với hai người, cõng đệ đệ chạy về điểm tập hợp.
Bên kia, Mộ Sa đã đi tìm "tường trắng". Thôn này có không ít nhà có tường màu trắng, nghe nói là dùng một loại đá trắng trên núi xây thành, chính là một trong những điểm đặc sắc của thôn này.
Mộ Sa thấy nhà nào có tường trắng liền đi vào hỏi, lúc hỏi đến nhà thứ ba, liền nhìn thấy Ôn Tình đang ở bên trong. Vậy có nghĩa là Ôn Tình đã tìm được trước. Nơi có tường trắng này là từ đường trong thôn, hiện tại đại gia tộc và vân vân đã không còn tồn tại, nhưng từ đường vẫn được giữ lại như một địa điểm tham quan.
Mà ở một chỗ khác, Triệu Yến đã tìm được "ống điếu". Mấy ông cụ trong thôn thích hút thuốc lá, dùng ống trúc làm thành ống điếu, bỏ một ít thuốc lá vào trong, ngồi dưới tàng cây trước cửa thôn hút từng ngụm từng ngụm. Có ông cụ cũng có cả bà cụ nữa. Muốn lấy được dây nhảy thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ lấy thuốc lá giùm ông cụ.
Sở Khâm cầm micro lên, bắt đầu nói: "Đây là hoạt động được lưu truyền từ thời xưa, tương truyền rằng trước đây trong thôn có một ông cụ vô cùng thích hút thuốc, nhưng ông lại sợ vợ. Vợ ông cụ không thích ông hút thuốc, nên bà liền ném sạch thuốc lá đi. Ông cụ thấy vậy bèn giấu thuốc lá của mình lên cái cây to ở cửa thôn, mỗi ngày đều lén ra đây hút thuốc. Lâu ngày dài tháng, người trong thôn cũng quen với việc đến đây hút thuốc, giấu hết thuốc lá lên ngọn cây, vì vậy cần có một người trẻ tuổi trèo lên lấy."
Triệu Yến làm một vận động viên thể thao, thân thủ cũng khá là linh hoạt. Cô nhóc linh hoạt trèo lên thân cây, lúc Triệu Hú chạy đến muội muội đã bò lên ngọn cây, sợ đến mức anh vội chạy tới hứng ở phía dưới: "Sao em lại tự trèo lên đó, không biết chờ anh tới sao hả?"
"Trèo cây thôi mà, cũng không khó." Triệu Yến không thèm để ý, tìm cái túi được treo trên nhánh cây xong, cô nhóc thuận lợi lấy thuốc lá xuống. Hai anh em đều là vận động viên, thân thể vô cùng mềm dẻo, nhảy dây thì khỏi phải nói, chỉ một lần liền qua cửa.
Cuối cùng, mọi người về tới điểm tập hợp, chỉ có Mộ Thần và Mộ Sa còn đang đi loanh quanh trong thôn. Chỉ có bốn tổ đầu được gợi ý, chỗ giấu dây nhảy cuối cùng sẽ không có bất kỳ gợi ý nào cả, như vậy phải làm sao để kiếm được đây?
Mắt thấy sắp đến trưa, Sở Khâm tuyên bố: "Nếu trước 12h mà tổ của Mộ Thần không thể hoàn thành nhiệm vụ thì toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ở đây đều sẽ bị nhân viên ăn sạch, mọi người sẽ không có cơm trưa ăn luôn."
"Hả?" Mọi người tích cực trở về giành đồ ăn trợn tròn mắt, rốt cuộc có thể ăn cơm hay không phải nhìn ở tổ cuối cùng. Trong nháy mắt mọi người liền tản ra, hỗ trợ đi tìm dây nhảy.
Chung Gia Bân trầm mặc trong chốc lát, quay đầu lại nhìn đệ đệ. Đệ đệ đang trò chuyện với Sở Khâm đến vui vẻ, không hề có ý định gia nhập.
"Anh không đi hả?" Sở Khâm quay đầu nhìn Chung Nghi Bân đang ung dung thong thả, cười hỏi anh.
Chung Nghi Bân lắc đầu, móc đồ ăn vặt từ trong túi của Sở Khâm ra ăn.
"Ấy, cướp đồ của MC là phạm quy đó." Sở Khâm cố cướp túi về.
"Một lát nữa anh sẽ có đầu bếp cấp năm sao nấu cho ăn, sẽ chia cho em một chén." Chung Nghi Bân ngoạm một cái hết sạch khô bò mình lấy được, đầy mặt trượng nghĩa nói.
Hậu kỳ chèn cho đại ca Chung gia một bối cảnh hiu quạnh. Chung Gia Bân lắc đầu, xoay người đi tìm hai chị em Mộ Thần.
Mộ Thần còn đang ung dung tìm kiếm, ngồi bên cửa từ đường đờ ra. Chung Gia Bân đi tới, cúi đầu nhìn anh: "Tôi sẽ nói cho cậu biết chỗ giấu đồ thứ 5, cậu định lấy gì để trao đổi đây?"
"Hửm?" Mộ Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Mọi người đang lục soát khắp cả thôn, chỉ có Chung Gia Bân bình tĩnh tới tìm anh như thế, chỉ đơn thuần nhìn qua cái bộ dáng này, Mộ Thần đã tin 7 – 8 phần rồi. Mộ Thần còn chưa biết thành bại của trò chơi đều nằm ở trên người mình, anh có cảm giác mình đã gặp được người tốt: "Ở đây hoang sơn dã lĩnh, tôi không có gì để đưa cho anh cả."
"Tiết mục buổi chiều, hai người liên minh với hai anh em chúng tôi, phải làm thay tôi một chuyện." Đại ca Chung gia dùng thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm dụ dỗ.
"Được." Mộ Thần đáp ứng mà không thèm nghĩ ngợi, ở trong lòng anh, ít ra Chung Gia Bân cũng đáng tin hơn Ngu Đường nhiều.
Đại ca Chung gia hài lòng gật đầu, mở miệng nói: "Ở Thất Tinh đường, chính là cái hồ nước ở trước căn biệt thự chỗ Ngu Đường ở."
Mộ Thần kinh ngạc nhìn về phía Chung Gia Bân: "Sao anh biết?" Cái này hoàn toàn không hề có gợi ý gì hết đó nha! Lúc đó Sở Khâm tuyên bố chỉ có 4 điểm đầu tiên được gợi ý, sao người nọ lại đoán ra được?
Chung Gia Bân không thèm để ý tới Mộ Thần, lấy đi một vật trang sức trên người anh ta để làm tín vật liên minh, sau đó liền xoay người rời đi. Mà Mộ Thần thà tin là có còn hơn là không, vội kéo tỷ tỷ chạy tới Thất Tinh đường.
Máy quay chạy theo một đường, thẳng tới Thất Tinh đường, đến chỗ đó gặp được người đang vớt bèo trong hồ nước, trao đổi ám hiệu với bọn họ, không ngờ lại trúng thật. Mộ Thần mừng như điên, vội kéo tỷ tỷ đi hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy người khác đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, hỏi thử làm sao mà đại ca Chung gia lại biết được.
Chung Gia Bân ngồi ở chính giữa, ung dung uống một hớp nước, chậm rãi nói: "Năm chỗ này, chính là năm địa điểm du lịch đặc sắc của thôn này, từ đường, đại thụ, cối xay, sân phơi, địa điểm còn sót lại cuối cùng chính là Thất Tinh đường ở giữa thôn."
Màn ảnh quay về lúc mới bắt đầu trò chơi, đại ca Chung gia đã tiên đoán. Hiện tại xem lại, mọi người cảm thấy bội phục sát đất với trí tuệ của Chung Gia Bân.
【 IQ của đại ca cũng quá cao rồi đó! 】
【 Đơn giản chính là Sherlock Holmes, phải gọi ảnh là thám tử Chung Gia Bân mới được! 】
【 Hoàn toàn đã bị đại ca hút fan, ấu ấu ấu! 】
Cuối cùng, Chung Nghi Bân hài lòng được một bữa đại tiệc hải sản, đồng thời cũng nhận được đóa hoa hồng nhỏ thứ hai, ba trận thắng hai, cuộc thi hái trái cây buổi chiều có thắng hay không cũng chả sao nữa. Đại ca Chung gia nói, sẽ chừa cái chuyện Mộ Thần đã hứa với anh để lần sau lại xài.
Kỳ đầu tiên cứ như vậy liền kết thúc, khán giả coi mà chưa thỏa mãn. Lần này mời nhân viên biên tập vô cùng lợi hại, đã cắt bỏ sạch những đoạn vô dụng, chỉ chừa lại mấy chỗ thú vị nhất, chọc khán giả cười không ngớt. Hậu kỳ xấu xa chèn không ít hiệu ứng đặc sặc, vô cùng đáng giá xem lại nhiều lần.
Sau khi công chiếu, lượt click trên mạng không ngừng tăng lên, khán giả cường liệt yêu cầu TV phát lại, Thịnh Thế liền dứt khoát phát lại vào mỗi buổi trưa. Chỉ với tỷ số người xem của mấy lần phát lại đều cao hơn những chương trình cùng kỳ khác.
Trưởng đài nhìn bảng thống kê tỷ số người xem mà mừng rỡ cười toe toét, không ngừng biểu dương thành tựu của Sở Khâm trong cuộc họp. "Tiểu Sở đúng là một nhân tài, làm MC hay như vậy, có làm thêm vài chương trình cũng không ai so sánh được, ha ha ha!"
Trước đây Trương trưởng đài nghĩ Trần Phong là nhân tài không thể thay thế được, đã quản lý tốt chương trình của Giải trí Thịnh Thế nhiều năm như vậy, cho nên trong rất nhiều chuyện sẽ thiên hướng về Trần Phong hơn. Lần này đổi người vốn ông đã có hơi bất mãn, cảm thấy Sở Khâm chỉ dựa vào quan hệ với Chung Nghi Bân mới đá Trần Phong đi được, vô cùng lo lắng cho sự phát triển sau này của đài truyền hình. Nhưng kết quả vừa ra tới, Trương trưởng đài vốn còn đang băn khoăn liền triệt để yên tâm xuống.
Trần Phong đã qua thời rồi, vẫn là mấy người ở tuyến đầu của giới giải trí như Sở Khâm mới hiểu khán giả thích xem gì nhất.
Cha con Trần gia hận đến ngứa răng, nhưng lại vô kế khả thi. Chương trình này đã không bị ngưng mà còn hot đến rối tinh rối mù, vô số thương gia chen chúc đến tìm, hi vọng có thể chèn quảng cáo vào kỳ sau. Công ty điện ảnh cũng tới bàn bạc, hi vọng có thể cho ra một bộ phim chiếu rạp 《 Bánh bao chạy mau 》 vào tết âm lịch này.
Đương nhiên là loại phim kiểu này sẽ không có dinh dưỡng gì rồi, nhưng lại nhịn không được có khán giả thích xem. Có khán giả liền có thể kiếm tiền, tự nhiên là Chung Nghi Bân sẽ không cự tuyệt dự án này, Ngu Đường làm nhà tài trợ cũng không có ý kiến gì.
Chương trình đi vào quỹ đạo, rốt cục Sở Khâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, liền lo tới chuyện đi tham gia buổi lễ long trọng trao giải phim truyền hình năm nay. Năm ngoái buổi lễ này không có mời Sở Khâm đến làm MC mà đã mời MC bên Hồng Kông, bởi vì điểm cười khác nhau, với lại tiếng phổ thông của người nọ cũng không quá tốt, tình huống có chút xấu hổ. Năm nay bên tổ chức nói gì cũng phải mời Sở Khâm đến dẫn chương trình, ra giá vô cùng cao, Sở Khâm liền vui vẻ đồng ý.
Năm nay trong buổi lễ long trọng trao giải phim truyền hình, Thịnh Thế có hai bộ phim được đề cử, Chung Nghi Bân làm ông chủ cũng phải đi tham gia.
Chung Nghi Bân đặt làm hai bộ tây trang theo yêu cầu, một bộ tây trang màu bạc có gắn ghim cài áo cho Sở Khâm; một bộ tây trang màu đen cho mình. Nhưng nhìn kỹ lại, có thể phát hiện kiểu dáng của hai bộ đồ này hoàn toàn giống nhau, chỉ khác màu mà thôi.
Vươn tay chỉnh lại khăn tay được trang trí ở trước ngực Sở Khâm, Chung Nghi Bân hôn lên mu bàn tay của cậu một cái: "Đi thôi bảo bối."
Làm MC, Sở Khâm sẽ xuất hiện lúc mở màn. Đứng ở cuối thảm đỏ, cậu duỗi tay, MC nữ khoác tay cậu, hai người gật đầu chào hỏi nhau, mỉm cười bước chân về phía trước.
MC nữ Sở Khâm hợp tác lần này chính là A Nguyệt nổi tiếng bên Đài Loan. A Nguyệt lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, vô cùng thú vị, đứng chung với Sở Khâm còn hợp hơn cả Lâm Tiếu Tiếu nữa.
"Em thấy, chúng ta như vầy giống như là chuẩn bị đi kết hôn vậy đó!" A Nguyệt một tay khoác tay Sở Khâm, một tay cầm micro nói.
"Đúng đó nha, bất quá kết hôn là con gái khoác tay ba ba đi đến chỗ con rể, ý em định nói anh là ba ba đó hả?" Sở Khâm phản ứng cực nhanh trả lời lại, vừa tiếp lời của A Nguyệt, cũng tẩy sạch khả năng truyền ra scandal.
"Đúng nha đúng nha, pa pa, ba định tặng quà kết hôn gì cho con dạ?" A Nguyệt cười hì hì nói đùa tiếp.
"Tặng quà cho con hả..." Hai người đi đến bàn kí tên, Sở Khâm đưa một cây bút cho A Nguyệt, "Tặng con cây bút này, một lát khách mời đến, con liền phụ trách đưa bút cho người ta ký tên."
Nhất thời A Nguyệt xụ mặt xuống: "Cái này mà kêu là quà gì chứ!"
Trước khi buổi lễ long trọng bắt đầu, còn có phân đoạn đi trên thảm đỏ. Nam nữ diễn viên được sắp xếp thứ tự dựa theo mức độ nổi tiếng, càng nổi tiếng thứ tự càng cao. Đi ở vị trí thứ nhất, tự nhiên là Mộ Thần có xuất hiện trong một bộ phim năm nay.
Bạn gái của Mộ Thần không thể nghi ngờ chính là Mộ Sa. Năm nay Mộ Sa không có đóng vai chính trong phim truyền hình, chỉ diễn vai thái hậu trong 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, tới đây thuần túy là để giúp vui với đệ đệ thôi.
Mộ Thần ở trong giới diễn nghệ nhiều năm như vậy, cơ bản không có chuyện xấu nào, cũng bởi vì anh có một tỷ tỷ trong showbiz. Phần lớn khi đi trên thảm đỏ, đều nhờ tỷ tỷ làm bạn gái, khiến cho mấy ngôi sao nữ muốn đi theo anh cọ thảm đỏ xoa tay than thở, cũng khiến cho truyền thông không có chỗ xuống tay.
Hai người bước trên thảm đỏ đã vô cùng thuần thục, nắm chặt tiết tấu vô cùng tốt, không nhanh không chậm, vừa đúng.
"Hoan nghênh hai vị." Sở Khâm đón hai người lên sân khấu, để bọn họ ký tên, sau đó đi đến một bên trò chuyện.
"Đã lâu không gặp rồi ha Thần ca." Sở Khâm cười chào hỏi.
"Không phải mới tuần trước chúng ta còn cùng quay show truyền hình thực tế sao?" Mộ Thần chọt thủng không chút lưu tình. Fan và truyền thông ở chung quanh đều cười ha ha. Hiện tại 《Bánh bao chạy mau 》 đã quá nổi, trên cơ bản là mọi người đều đã xem qua rồi.
Dưới sân khấu chính là phóng viên của các nhà truyền thông lớn, có thể hỏi vài vấn đề về vụ này.
"Lần này 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 được ủng hộ rất nhiệt liệt, anh có lòng tin sẽ lấy được giải ảnh đế lần nữa không?" Phóng viên dưới sân khấu đối mặt với ảnh đế vẫn khá là khách khí, hỏi ra vấn đề cũng không quá bén nhọn.
"Đúng vậy, năm nay có quá nhiều tác phẩm xuất sắc." Mộ Thần vừa cười vừa nói.
"Mộ Sa tiểu thư có được đề cử nữ phụ xuất sắc nhất không?" Phóng viên hỏi Mộ Sa ở bên cạnh.
"Tôi chỉ diễn một vai xuất hiện nhiều hơn người qua đường giáp chút xíu thôi, làm gì tới mức nữ phụ chứ." Mộ Sa cười nói, "Hôm nay tôi tới đây để bồi Thần Thần."
"Ấu ấu ấu!" Nghe Mộ Sa kêu "Thần Thần", mấy fan liền hú hét. Bởi vì Mộ Thần là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với cô, không tồn tại bất kỳ khả năng có scandal nào cả, Fan của Mộ Thần chưa công kích Mộ Sa bao giờ, trái lại còn dùng hết mọi cách lấy lòng nữa. Mỗi ngày đều có người qua weibo của Mộ Sa kêu "chị chồng".
Ngày hôm nay trao giải, Mộ Sa còn đặc biệt đăng một weibo. 【 Mấy cô em dâu ơi, nhớ cổ vũ cho đệ đệ của chị nha! 】 Sau khi phỏng vấn hai câu, đã đến ngôi sao phía sau.
Kiều Tô vốn không đủ nổi tiếng để được mời đến, nhưng bởi vì bộ phim quá hot, cũng nâng cả thứ hạng của cậu ở trong bảng xếp hạng lên theo. Kiều Tô đang trong thời kỳ sự nghiệp phất lên, không thể truyền ra scandal với bất kỳ nữ diễn viên nào cả. Công ty vốn định sắp xếp cho cậu đi cùng Ôn Tình để thu hút, nhưng lại bị người đại diện nghiêm khắc cự tuyệt. Cuối cùng lựa chọn cô bé đóng vai công chúa An Viễn trong 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》. Cô bé này chỉ mới 15 tuổi, 2 người đi chung với nhau sẽ an toàn hơn.
"Tại sao lại không đi trên thảm đỏ với Thần ca vậy hả?" Đến bàn ký tên, phóng viên liền hỏi Kiều Tô một vấn đề như thế.
Kiều Tô đã không còn không biết xử lý thế nào như trước đây, cậu cười cười nói: "Tôi cũng muốn đi chung với Thần ca, nhưng cũng phải được chị Sa Sa đồng ý chứ hả?"
Lời nói vừa cơ trí vừa ám muội, đầu tiên cho thấy mình muốn được gần gũi với Mộ Thần, cũng vui đùa không lớn không nhỏ, đặt mình vào vị trí "fan em dâu" này.
"Thì ra em cũng là "fan em dâu" hả!" Sở Khâm bừng tỉnh đại ngộ.
"Sao nào, anh có ý kiến gì?" Kiều Tô đã là bạn rất thân với Sở Khâm, có thể nói đùa thoải mái với cậu.
"Đương nhiên rồi!" Sở Khâm cười lạnh một tiếng, "Bởi vì anh cũng vậy." Đoạn đối thoại như vậy đã góp phần làm nổi bật sự hiện diện của Kiều Tô, truyền thông nhìn ra Sở Khâm đang che chở cho Kiều Tô, cũng rất nể tình không hỏi thêm mấy vấn đề khó trả lời nữa.
Fan và truyền thông vui vui vẻ vẻ cười ha ha, Chung Nghi Bân đứng ở cách đó không xa lại đen mặt. Quả nhiên, nên sớm thủ tiêu cái tên Mộ Thần này đi mà.
======================================
Tiểu kịch trường
Kiều Tô:
Khâm ca là bạn thân nhất của tôi
Mộ Thần:
Sở Khâm là anh em tốt của tôi
Mộ Sa:
Đối tượng thích hợp hả, như Sở Khâm vậy đó
Nhị Bính:
Xử hết xử hết, xử hết cả đám
Khâm Khâm:
Đừng quậy, tới hôn hôn cái nào
Nhị Bính:
Hmm... Vậy tạm tha cho bọn họ một ngày, hừ hừ hừ!