Chương 102: Come out
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ có Sở ma ma bị dọa sợ hết hồn, Chung Nghi Bân cũng bị dọa cho giật mình, anh đơ ra, lập tức nắm ngược lấy tay của Sở Khâm.
"Thưa dì, nhà của con đã đồng ý rồi, hiện tại chỉ cần được chú dì cho phép, con sẽ dẫn Sở Khâm sang Mỹ đăng ký kết hôn ngay lập tức." Chung Nghi Bân nói với ngữ khí kiên định, không dấu vết kéo Sở Khâm ra sau lưng mình.
"Không được!" Sở ma ma nói mà không cần suy nghĩ, "Tôi không đồng ý!" Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên nghe thấy vẫn làm cho bà bị đả kích rất lớn, thoáng khiến bà muốn ngất xỉu.
"Mẹ, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đã." Sở Khâm tiến tới, đỡ mẹ đã có hơi choáng váng ngồi xuống sô pha.
"Về rồi à?" Sở ba ba đang gọt trái cây trong phòng bếp không nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy của bọn họ, cho nên trên mặt ông vẫn đang nở nụ cười tươi rói.
"Chú." Chung Nghi Bân tiến lên, nhận lấy dĩa trái cây, mời Sở ba ba ngồi xuống.
"Bị làm sao vậy?" Thấy bầu không khí giữa bà xã và con trai nhà mình có gì đó không đúng, Sở ba ba mở miệng hỏi.
"Thưa chú thưa dì, có thể nghe con nói về tình huống gia đình mình một chút được không ạ..." Chung Nghi Bân ngồi xuống cạnh Sở Khâm, hắng giọng một cái mang theo biểu tình nghiêm túc nói, "Con là Chung Nghi Bân, chiều cao 1m86, thân thể khỏe mạnh, không có sở thích xấu. Nhà của con có một tập đoàn Thịnh Thế, chủ yếu kinh doanh bất động sản, ô tô, đồ gia dụng, giải trí, còn có một đài truyền hình. Trong nhà có một anh ruột, lớn hơn con 5 tuổi, quan hệ thân thiết. Hiện tại con đang đảm nhiệm chức vụ tổng tài của Thịnh Thế TV và Giải trí Thịnh Thế, lương một năm có tám con số; đứng tên ba căn nhà, một căn nhà nhỏ, một căn biệt thự ở ngoại ô thủ đô, một căn tại vườn Đại Đường Thịnh Thế; có hai chiếc xe, một chiếc thể thao một chiếc việt dã..."
Sở Khâm quay đầu nhìn Chung Nghi Bân đang kể tường tận về bản thân và gia đình mình, khóe miệng giật giật. Người này, bộ đang đi xem mắt hay gì vậy hả?
"Đúng là tuổi trẻ tài cao a." Sở ba ba còn chưa biết gì mà đi khen ngợi anh, nghĩ thầm nhà ai có con gái nếu gả vào nhà này sẽ được hưởng phúc rồi.
"Nếu như Sở Khâm kết hôn với con, con sẽ chuyển phân nửa cổ phần của Giả Trí Thịnh Thế dưới tên con sang cho em ấy." Chung Nghi Bân nói điều kiện mê người với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ây da, vậy thì ngại lắm đó!" Sở ba ba vội xua tay từ chối, sau đó ông mới ngây ngẩn cả người, "Gì? Kết hôn?"
"Ba, mẹ, việc này không phải con nhất thời xúc động đâu, bọn con đã ở cùng nhau được 5 – 6 năm, con muốn sống cùng với anh ấy cả đời, hi vọng ba mẹ có thể đồng ý." Lúc Sở Khâm nói những lời này, viền mắt đã hơi ửng đỏ. Tuy rằng cậu đã sớm độc lập, hoàn toàn có thể quyết định cuộc sống của mình, nhưng cậu vẫn hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ.
"Con thích ai không được, tại sao lại đi thích một người đàn ông chứ, như vậy là không bình thường con có hiểu không hả?" Sở ma ma cau mày, hít một hơi thật sâu. Chuyện bà luôn lo lắng đã trở thành sự thật, khiến bà cảm thấy có chút thở không nổi.
Sở ba ba trừng mắt, sững sờ một lát, cuối cùng cũng hiểu rõ. Ông không nói một lời mà chỉ kéo ngăn kéo dưới bàn trà, lấy gói thuốc ra, lặng lẽ châm lên.
"Sao con lại không thích phụ nữ? Mẹ nhớ rõ lúc còn bé con vẫn rất bình thường mà!" Sở ma ma vẫn còn có chút khó có thể tiếp thu.
"Mẹ, không phải là con không thích phụ nữ, cũng không phải con thích đàn ông, con chỉ thích Chung Nghi Bân thôi." Sở Khâm nhàn nhạt nói, cậu chỉ thích Chung Nghi Bân, mà Chung Nghi Bân lại trùng hợp là đàn ông, chỉ vậy thôi.
Phòng khách rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có điếu thuốc của Sở ba ba chợt sáng chợt tắt.
"Cho dù con cưới phụ nữ, chưa chắc sẽ có hạnh phúc đâu. Mẹ, con không có khả năng lại tìm được một người, một người có thể ẵm con đến bệnh viện lúc con bệnh, một người lúc gặp nguy hiểm sẽ đẩy con ra sau rồi tự xông lên, một người lúc chỉ với một cú điện thoại sẽ xuất hiện trước mặt con ngay lập tức..." Sở Khâm chậm rãi mở miệng, cậu đã chuẩn bị sẵn những lời này, ở cùng Chung Nghi Bân thực sự rất vui vẻ, mỗi một ngày đều cảm thấy hạnh phúc, nếu như ba mẹ hiểu rõ cảm nhận của cậu, sẽ có thể thông cảm cho cậu thôi, "Hơn nữa, nói không dễ nghe, mấy người phụ nữ mà ba mẹ cảm thấy thích hợp, có ai có điều kiện tốt hơn Chung Nghi Bân đâu, con kết hôn với anh ấy, cho dù sau này con không kiếm được tiền nữa, cũng có thể thoải thoải mái mái sống hết cả đời này."
Lời này nói ra rất tầm thường, nhưng ba mẹ lại ưa như vậy. Lúc nào cũng nói muốn con mình có một gia đình, có người chăm sóc, cuộc sống được đảm bảo. Có tiền như Chung Nghi Bân, tự nhiên có thể trở thành đảm bảo cho cuộc sống của Sở Khâm rồi.
Rõ ràng Sở ma ma đã có dấu hiệu thả lỏng, kỳ thực làm mẹ, có ai không muốn con mình được hạnh phúc đâu, nhìn kỹ Chung Nghi Bân từ trên xuống dưới một lần, bà nhịn không được lại thở dài. Nếu như mình sinh con gái, khẳng định bà sẽ lập tức tán thành bằng hai tay hai chân, con rể tốt như vậy có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy, nhưng mình lại sinh ra một người con trai...
Sở Khâm nhìn kỹ biểu tình của mẹ, thấy bà đã không còn tức giận nữa, cậu định tiếp tục tiến tới, nhưng không ngờ Sở ba ba ở một bên hút thuốc lá lại đột nhiên lên tiếng.
"Con đã quyết định rồi hả? Con có biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì không?" Sở ba ba ngẩng đầu trong làn khói, nhìn thẳng về phía con trai.
Trong lòng Sở Khâm lộp bộp một cái. Ba ba là một phần tử trí thức cổ hủ, một người có xuất thân tốt dạy chữ dưỡng người nhiều năm như vậy, nhất định là khó có thể tiếp nhận được rồi. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị ba ba đánh gãy chân: "Con quyết định rồi, cũng chuẩn bị kỹ càng, cho dù chuyện này có bị đưa lên truyền thông cả nước, con cũng không sợ."
Chung Nghi Bân không dấu vết kéo Sở Khâm sát vào người mình, đề phòng Sở ba ba có thể nổi nóng đánh người bất cứ lúc nào.
Lại là một trận im ắng, Sở ma ma sợ ông xã đánh con trai, mở miệng điều hòa bầu không khí: "Việc này quá đột nhiên, mẹ với ba con..."
"Nếu con đã quyết định, ba ba sẽ ủng hộ con." Sở ba ba dụi tắt điếu thuốc, đột nhiên ông lại nói một câu như vậy.
Sở Khâm chậm rãi trợn to hai mắt, nhìn ba ba một cách không thể tin được. Sở ma ma há to miệng: "Ba nó, sao đột nhiên anh lại nghĩ thông vậy?"
"Mác từng nói, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Hai đứa đều rất có tiền, sống chung hoàn toàn không thành vấn đề gì, không những vậy mà sẽ sống rất tốt là đằng khác nữa." Sở ba ba nói một cách nghiêm trang, "Lênin cũng có nói, chuyện gì cũng có tính hai mặt của nó. Con trai yêu một người đàn ông, không thể chỉ nhìn vào chỗ hỏng được, cũng có những chỗ tốt rõ ràng mà."
Sở Khâm chớp mắt mấy cái, chủ nghĩa Mác Lê còn có thể sử dụng như vầy nữa hả?
Sở ma ma và Sở Khâm đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên, hai người hiểu rõ Sở ba ba nhất đều có chút khó thích ứng với sự thay đổi đột ngột này. Cái ông già cổ hủ kia đi đâu rồi? Không biết có phải đã bị mất trí nhớ như Chung Nghi Bân rồi không?
Sở ba ba bị hai người nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, ho khan một tiếng. Nói thật đi, lúc mới nghe xong, thực sự ông đã rất giật mình, cũng không hy vọng đây là sự thật. Nhưng nghe Sở Khâm chậm rãi miêu tả cuộc sống thường ngày của hai đứa, nhớ lại biểu hiện của Chung Nghi Bân từ hôm 28 đến nay, con dâu tốt nhất cùng lắm cũng chỉ được thế này thôi...
"Nếu như là trước đây, chắc chắn ba sẽ không đồng ý đâu, thế nhưng năm nay trường của ba từng xảy ra một vụ..." Sở ba ba nói đến chuyện này, lại nhịn không được đốt một điếu thuốc.
Sở ba ba làm thầy giáo trong trường cấp 3 tốt nhất ở địa phương, đồng thời còn là trưởng giám thị, phụ trách răn dạy học sinh làm trái nội quy.
Sau khi khai giảng học kỳ này không bao lâu, trong trường học xảy ra một vụ bắt nạt không nhỏ. Một nam sinh tên là Triệu Dương, là một đứa nhỏ học rất giỏi, đột nhiên bị một đám nam sinh vây quanh bắt nạt, trùng hợp lại bị Sở ba ba bắt gặp.
"Mấy đứa làm gì đấy!" Sở ba ba rống lên một tiếng, mấy nam sinh kia lập tức bỏ chạy tán loạn, có một đứa bị ông túm được, còn có một đứa bị rống đến không dám chạy, số khác đã chạy mất dép.
Nam sinh núp trong góc tường bị đánh đến chảy máu mũi, ngẩng đầu nhìn giám thị đầy sợ hãi.
"Thầy, nó tên Triệu Dương, là đồng tính luyến ái, quấy rối bạn của tụi con, tụi con định cảnh cáo nó một chút." Nam sinh bị Sở ba ba chộp ở trong tay cứng cổ nói.
Triệu Dương nghe nói như thế, nhịn không được phản bác: "Tôi không có quấy rối cậu ta, tôi chỉ nói với cậu ta là tôi thích nam sinh, cậu ta liền đi rêu rao khắp nơi, hiện tại trong lớp đã không còn ai chịu nói chuyện với tôi nữa rồi..."
Lúc cậu nhóc phát hiện mình thích nam sinh đã rất là kinh hoảng, nhịn không được nói cho bạn thân của mình biết, kết quả người bạn thân kia vừa mới xoay đầu đã đi rêu rao khắp nơi, nói Triệu Dương thích nam, còn thổ lộ với cậu ta nữa, thật là ghê tởm.
Lúc đó Sở ba ba rất kinh hãi. Ác ý của thiếu niên vô tri là đáng sợ nhất.
"Sau đó thì sao?" Sở ma ma nghe xong, cũng có chút tức giận. Lúc bé Sở Khâm có vóc dáng nhỏ gầy, luôn bị mấy nam sinh to con khi dễ, bà không ưa nhất cái kiểu học sinh bắt nạt bạn bè.
Sau đó, Sở ba ba tìm ra toàn bộ đám học sinh đánh người kia, đưa lên hội đồng kỷ luật, cái đứa cầm đầu, cũng chính là nam sinh đi rêu rao chuyện Triệu Dương thích nam đã bị hạ hạnh kiểm nếu còn tái phạm lần nữa sẽ đuổi học thẳng tay.
"Trong nội quy không có ghi nam sinh không được thích nam sinh, nhưng lại có ghi là không được đánh người!" Đối mặt với sự bất mãn của phụ huynh, Sở ba ba nói chuyện hùng hồn, hiệu trưởng cũng rất ủng hộ cách làm của Sở ba ba.
"Nếu như học sinh trong trường chúng tôi là người cố chấp, bịa đặt, bắt nạt bạn bè, tôi sẽ cảm thấy thẹn với xã hội, thẹn với sự tin tưởng mà phụ huynh đã dành cho tôi!" Hiệu trưởng đã phát biểu như vậy trong buổi họp phụ huynh, "Lựa chọn của người khác, không phải là lý do để các người bắt nạt họ!"
"Con đường này không dễ đi đâu con, nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực. Ba ba không hy vọng, gia đình lại trở thành gánh nặng lớn nhất của các con, việc ba ba nên làm hẳn là bảo vệ con, chứ không phải trở thành người thương tổn con." Sở ba ba thở dài.
Sở ma ma đã khóc, có ba mẹ nào mà không muốn con mình được hạnh phúc chứ hả? Phản đối con trai yêu đàn ông, cũng là vì con đường này quá khó đi, thế nhưng ông xã vốn bảo thủ đều nghĩ được như vậy, bà còn gì để nói nữa đây.
"Ba ba..." Viền mắt Sở Khâm đỏ bừng, như có cái gì chặn lại trong cổ họng, nói không ra lời.
"Ba ba, cảm ơn người! Con sẽ đối tốt với Sở Khâm suốt cả đời này!" Chung Nghi Bân kịp phản ứng trước, lập tức mở miệng đảm bảo, cứ như rất sợ Sở ba ba sẽ hối hận vậy, anh kéo Sở Khâm đứng dậy hành lễ với ba mẹ.
Sở Khâm lôi kéo Chung Nghi Bân quỳ xuống, dập đầu với ba mẹ.
Thẳng đến khi bị ba mẹ đuổi về phòng ngủ, Sở Khâm vẫn còn đang khóc. Chung Nghi Bân đau lòng chịu không nổi, ôm lấy người vào trong lòng, tinh tinh tế tế hôn lên mặt cậu: "Bảo bối, đừng khóc, ba mẹ đều đồng ý rồi mà."
"Em còn chưa nói hết mấy câu mình đã chuẩn bị sẵn mà! Hức hức hức..." Sở Khâm thút tha thút thít trả lời, lấy một cái túi từ trong vali ra, bên trong là mấy thứ cậu đã chuẩn bị sẵn, hiện tại đều không cần dùng tới rồi.
Chung Nghi Bân lấy cái túi qua xem thử, bên trong có ‘chẩn đoán vô sinh’ nhờ bệnh viện nhà Ngu Đường làm giùm, có giấy tờ nhà, còn có cả một hộp Hoạt Lạc Cao (dùng để xoa bóp chỗ đau)nữa.
"Họat Lạc Cao này dùng để làm gì?" Chung Nghi Bân vô cùng tò mò.
"Để thoa lên sau khi bị ba em đánh." Sở Khâm có hơi xấu hổ.
Chung Nghi Bân: "..."
====================================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính:
Ba vợ đánh người là có chiêu thức
Khâm Khâm:
Ba em lấy tay đánh anh
Nhị Bính:
Chiêu thứ nhất, ông cụ chụp bánh
Khâm Khâm:
Ba em lấy chân đạp anh
Nhị Bính:
Chiêu thứ hai, đạp bánh vượt nước
Khâm Khâm:
Ba em hất anh ra
Nhị Bính:
Chiêu thứ ba, ông cụ ném bánh
Khâm Khâm:
...