Chương 6: Cứ khóc đi
-Cậu gọi tôi ra đây có việc gì?
-Dương, tôi muốn xin lỗi cậu.
Trang cố tình bỏ qua ánh mắt xa lạ lại có chút đề phòng của nó, tiến lại cầm tay nó, hai mắt cô đã phiếm hồng.
-Về điều gì?
-Về tất cả. Dương, tôi thực sự biết lỗi của mình, chúng ta tiếp tục làm bạn được hay không?
-Không.
Dương dứt khoát, giọng nói có phần chán ghét. Cô ta nghĩ nó bị ngu à? Đi làm bạn với loại người như cô sao? Chỉ sợ tôi ch.ết mất xác lúc nào cũng không hay ấy chứ.
-Dương, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi xin cậu hãy tha thứ cho tôi.
Hai mắt Trang lúc này đã ngập nước, có chút ủy khuất cắn chặt môi mình. Mà ở phía bên kia, sắc mặt Dương vẫn lạnh lẽo không chút biểu cảm, nó nở nụ cười nhạt:
-Muốn tôi tha thứ cho cậu sao?
Ngừng một lát, Dương ngẩng mặt lên cao, hai mắt do bị ánh nắng làm chói mà khép hờ, tay nó chỉ thẳng về phía quả cầu lửa sáng rực như đang cháy, giọng giễu cợt:
-Đợi khi nào mặt trời mọc đằng Tây.
Nói xong Dương quay người, lướt qua cô một cách nhẹ nhàng.
Bụp!
Dương thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, đầu óc cũng quay cuồng choáng váng. Vị trí chuẩn như vậy, dùng lực cũng rất chuẩn, cô ta nhất định không phải là người vừa ra tay với nó. Vậy là ai? Là ai?
Dương có chút khổ sở nhíu mày, bản thân lại không thể chống cự thêm mà ngất lịm, tự do ngã xuống nền cỏ xanh mướt. Suy nghĩ cuối cùng của nó là : “Lần này ch.ết chắc”.
Ào!
Xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt Dương, nó choàng tỉnh, cả người ướt sũng khẽ run lên. Hai mắt mở to nhìn thẳng vào người trước mặt. Trang cười nham hiểm cũng đưa nhìn lại nó. Tay chân Dương đều bị cô ta dùng dây thừng trói chặt, có chút đau.
-Cậu muốn gì?
-Trần Ánh Dương, vì mày mà Nam đã nói chia tay với tao, chỉ vì một đứa mồ côi như mày...
-Câm mồm!
Nó hét lên cắt ngang lời Trang, giọng điệu hoàn toàn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người cô ta. Lưu Thùy Trang, hôm nay cô ta trói ở nơi này, lần nữa buông lời nhục mạ nó, tốt nhất là cô ta đủ gan giết ch.ết nó, nếu để nó sống sót ra ngoài, người ch.ết nhất định là cô ta. Nó sẽ giết ch.ết cô ta. Cùng lắm là đền một cái mạng.
-Mặt trời, cậu không cần nóng giận như vậy.
Từ trong góc tối, người thanh niên với vóc dáng thanh cao bước ra, tiến lại gần nó.
-Duy!
Dương ngỡ ngàng, có chút không tin vào mắt mình. Người con trai này cư nhiên lại cùng cô ta hợp tác. Hai người một nam một nữ, đều là những kẻ nó hận đến ch.ết đi sống lại. Trái đất nhỏ lắm, thực sự là nhỏ lắm. Dương bật cười chua chát.
-Con ranh, mày cười cái gì?
Trang đỏ mặt tía tai áp sát vào người nó, đồng thời vung tay tát lên mặt nó một cái thật mạnh. Một cái lại một cái.
-Đủ rồi!
Giọng nam vang lên ngăn lại hành động của Trang. Dương ɭϊếʍƈ máu chảy ra ở khóe miệng, dây cột tóc không biết tuột ra từ bao giờ làm làn tóc rối bung, trông bộ dạng có phần thảm hại.
-Trần Ánh Dương! Tôi muốn cậu cả đời này phải thuộc về tôi.
Duy ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay vân vê từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi nó đang mặc.
-Buông tay! Hạ Văn Duy, nói cho cậu biết, cậu là đồ khốn nạn. Tôi không nợ cậu, tại sao cậu nhất quyết phải đối xử với tôi như vậy. Mẹ nó! Bà mày có ch.ết cũng không tha thứ.
-Cậu đúng là không nợ tôi, nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ để cậu thoát khỏi quyền sở hữu của tôi, thế nào? Tôi cũng đâu có thua kém tên thiếu gia kia.
-Cút! Cút ngay!
Dương gầm lên giận dữ khi thấy Duy đã tháo bỏ một chiếc cúc áo của nó, bàn tay cậu ta nóng bỏng đặt lên vai nó, cách một lớp áo mỏng nhưng cũng đủ làm người ta run rẩy. Cậu cúi đầu hôn nó, Dương cắn chặt răng, quyết không chịu chấp nhận sự xâm phạm kia, bàn tay trên vai nó thoáng chốc di chuyển, Duy bóp chặt cằm nó, ép nó mở miệng. Môi lưỡi dây dưa, tất cả đều không rõ ràng. Duy cảm thấy môi mình đau nhói, máu nóng tanh nồng trào ra, nó đã cắn cậu, không những thế mà còn cắn thật mạnh.
-Trần Ánh Dương! Cậu dám cắn tôi?
-Bà mày cắn đấy! Đê tiện, hạ lưu.
Duy cười u ám, cậu áp sát người nó, giọng nói khàn khàn:
-Vậy tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới là hạ lưu thật sự!
Xoẹt! Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Dương ngơ ngẩn nhìn chiếc áo sơ mi vừa bị cậu ta xé rách, ánh mắt chứa đầy căm phẫn.
-Mặt trời! Cậu chỉ có thể là của tôi
Dứt lời lại cúi xuống hôn lên cổ nó. Mà ở phía sau, Trang thản nhiên như không hề nhìn thấy chuyện gì. Một vật sắc nhọn bất ngờ kề sát vào cổ cô, giọng nói ma quỷ thì thầm bên tai, lạnh lẽo:
-Cô dám kêu một tiếng xem!
Bốp!
Cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt Duy, cả người hắn bị một lực lớn tác động văng ra khỏi người Dương. Nó tròn mắt nhìn người vừa mới xuất hiện, kích động muốn rơi lệ. Là Nam, là Vương Hạo Nam.
-Khốn nạn!
Nam xông tới túm lấy cổ áo Duy xách lên, rồi cứ thế giáng xuống từ cú đấm mạnh mẽ, ánh mắt hắn giờ đây rất lạnh, rất tàn độc. Đánh đến khi Duy hoàn toàn mất sức chống cự, Nam đứng thẳng người, tiến lại chỗ Dương, cởi áo khoác lên người nó rồi cúi người bế nó đi thẳng, trước khi rời khỏi còn tốt bụng buông lại một câu:
-Hạ Thị của Hạ gia các người và tập đoàn Kim Ngọc của Lưu gia, cứ chờ tin vui đi.
Nam không lên xe mà cứ thế ôm Dương đi trên đường lớn, nó ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, an tĩnh lạ thường. Mắt tròn mở to, long lanh, đọng đầy nước mà cư nhiên lại không hề rơi một giọt nào. Hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ rằng mặt trời sẽ mạnh mẽ đến mức cố chấp như vậy. Cô gái nào gặp phải tình cảnh này mà không lệ rơi đầy mặt, ủy khuất khóc lóc thảm thiết. Lúc nhìn thấy tên khốn kia cúi xuống hôn nó, hắn thực sự chỉ muốn giết người. Lần này hắn sẽ không bỏ qua, nhất định không bỏ qua.
***
Tách!
Nam bật công tắc điện, lôi Dương đi thẳng về phía phòng ngủ, ấn nó vào trong nhà tắm ở góc phòng. Hắn vặn vòi hoa sen, dòng nước lạnh ngắt chảy xối xả lên người nó.
-Khóc đi, giờ dù cậu có khóc cũng không ai nhận ra. Vậy nên hãy khóc đi. Có được hay không? Đừng giả vờ mạnh mẽ nữa.
Dương đứng bất động, nước mắt cứ thế tuôn trào, nó ngồi sụp xuống nền, ôm lấy mặt òa khóc nức nở như một đứa trẻ.
Nam khẽ thở dài, quay người bước ra ngoài. Có lẽ nên để nó một mình lúc này.
Cạch một tiếng rất khẽ, Dương chốt cửa nhà tắm, tự giam mình trong một không gian tách biệt hoàn toàn. Nam ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất kê ở góc phòng, hướng mắt quan sát xung quanh một lượt, hắn ngay lập tức bị thu hút bởi món đồ lấp lánh được đặt trong tủ kính cạnh đầu giường. Hắn đứng dậy tiến lại gần hơn, đó là một sợi dây chuyền bạc có lồng thứ hình tròn trông giống như chiếc nhẫn, à mà có lẽ giống với biểu tượng mặt trời hơn, xung quanh vòng tròn nhỏ này được đính lên những hạt đá quý rất tinh xảo, giản dị mà cũng thật đặc biệt.
Nam nâng dây chuyền trên tay, nhìn chăm chú, cả người hắn bất chợt chấn động, các nơ ron thần kinh căng như dây đàn, khẽ cau mày, cơn đau đầu ập tới, hắn ôm lấy đầu ngã quỵ xuống sàn nhà, từng hình ảnh lướt qua thật nhanh, mờ nhạt mà vô cùng đau đớn.
-Nam! Nam!
Dương không biết xuất hiện từ bao giờ đang đưa tay khẽ lay lay người hắn, có chút lo lắng gọi tên hắn không ngừng. Nam choàng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, mồ hôi đã đầm đìa trên mặt, hắn kích động nắm chặt hai vai nó
-Cậu...
Dương nhìn hắn khó hiểu, hai mắt trong suốt vẫn còn phiếm hồng giống như đã khóc rất lâu trong nhà tắm.
-Nghỉ ngơi sớm đi.
Nam buông tay, hoàn trả vào tay nó sợi dây chuyền, vơ lấy chiếc áo khoác trên sô pha rồi vội vã rời khỏi phòng, bỏ mặc Dương ngơ ngẩn một hồi.
Nam lao xe điên cuồng, gió mạnh mẽ thốc vào mặt, có chút lạnh, lại có phần chua chát. Hay chỉ vì lòng hắn đang như vậy.
Trở về biệt thự Vương gia, Nam không thèm chống xe mà vứt cho nó đổ ào một cái ngoài cổng lớn, một mình hắn chạy như điên vào nhà, cả người lao tới nắm chặt bả vai của bà Sang, nói như ra lệnh:
-Nói cho con biết
Bà Sang vòng tay đặt xuống li cà phê vừa sóng sánh, cũng không giận vì hành động vừa rồi của con trai, mà ngược lại vẻ mặt bà bình tĩnh lạ thường.
-Con đã từng mất trí nhớ đúng không? Con đã quên mất điều gì đó rồi phải không?
Giọng hắn trở nên kích động, vẻ mặt bà Sang lúc này đã hoàn toàn biến sắc. Là run rẩy, sợ hãi cùng bất lực. Cuối cùng ngày này cũng tới sao?
-Có phải vậy không?
Câu cuối hắn gần như đã hét lên, hai tay dùng thêm lực bóp chặt vai bà. Các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Bà Sang nhìn hắn, rồi lại hướng mắt ra ngoài, giống như đang nhìn về nơi xa xôi nào đó, trầm trầm một tiếng:
-Phải.