Chương 13: Thách thức
-Ở đây không tiện.
Vân nói vội nắm tay Nam kéo đi. Họ dừng lại ở một gốc cây cách đó không xa.
-Sao? Lại sợ fan của cô nhìn thấy à?
-Nam, em...
- phút, tôi không có nhiều thời gian cho cô.
Nam nhìn cô lạnh lùng, mà Vân giờ đây hai mắt đã ngấn lệ, bộ dạng thật đáng thương. Hứa Nguyệt Vân, cô đúng thật là đáng thương, rất đáng thương, nhưng dù cô có đáng thương hơn nữa thì sự thương hại của tôi cũng không bao giờ giành cho cô.
-Nam, mình quay lại được không anh, suốt ba năm ở nước ngoài em vẫn không thể nào quên anh, em vẫn còn yêu anh.
-Chúng ta không thể bên nhau nữa. Tôi muốn chia tay, tôi không thể đem tương lai của mình ra đặt cược cùng anh. Tôi không thể để nó bị hủy hoại chỉ vì tình yêu của tôi và anh. Tôi không cần anh. Tôi không cần tình yêu này. Đó là tất cả những gì ba năm trước cô đã nói với tôi, giờ cô quay lại và bảo còn yêu tôi, cô nghĩ tôi tin sao?
-Nam...
-Đủ rồi, tôi còn chưa kể đến việc cô đã lừa dối tôi đâu. Năm tôi 10 tuổi từng gặp phải tai nạn xe cộ, người ở bên cạnh tôi lúc đó không phải là cô đúng không? Người giúp tôi có thể đi lại được như cũ cũng không phải là cô. Lúc đó gia đình cô gặp phải rắc rối phải chuyển sang định cư ở nước ngoài một thời gian không phải sao? Hứa Nguyệt Vân, điều khiến Vương Hạo Nam tôi phải hối hận không nhiều, việc yêu cô là một trong số đó.
Ánh mắt băng giá của hắn quét lên người Vân như đang tố cáo lỗi lầm của cô trong quá khứ. Nước mắt cô lã chã tuôn rơi.
-Nam, làm ơn nghe em nói, em biết em đã sai, anh tha thứ cho em có được không?
-Hết 5 phút.
Nam xoay người, bước chân chưa dặt xuống đã khựng lại, Vân vòng tay ôm hắn từ phía sau. Cùng lúc đó là một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn, nhẹ nhàng đến nỗi làm tim hắn đau đớn.
-Vương Hạo Nam.
Chỉ có dương mới gọi hẳn tên hắn như vậy. Cũng chỉ có Dương mới có quyền gọi hắn như thế. Nhưng bây giờ ba chữ đó như một cái bạt tai mạnh mẽ giáng xuống mặt hắn. So với hoàn cảnh ông choonhf ngoại tình bị vợ bắt quả tang còn tồi tệ hơn nhiều. Nhưng phản ứng của Dương sau đó mới là một phát chí mạng thật sự.
-Chị Shaly!!!
Dương reo lên sung sướng, dù biết cô bằng tuổi nó nhưng nó vẫn sùng bái gọi bằng chị.
-Ôi chị có biết không? Em là fan cuồng của chị đấy.
Dương nhảy bổ tới nắm lấy tay Vân. Khuôn mặt như tỏa sáng, hai mặt rực rỡ hơn cả đèn pha ô tô. (Dương: sao không so sánh với dải ngân hà ý!, Idol: ảo tưởng vừa thôi bà).
-Ừ, chào em.
-Chị Shaly chụp với em bức ảnh được không?
-Được chứ.
Được sự đồng ý của Vân, nó nhanh lẹ lấy điện thoại trong balo. Nói là xin một tấm chứ thực ra là chụp một đống ảnh. Xong xuôi mới thỏa mãn đem điện thoại cất lại. Lúc này Nam mới tiến lại gần kéo tay nó.
-Đi thôi mặt trời, sắp đến giờ chiếu phim rồi.
-Ơ, chị Shaly còn ở đây mà.
Nó ngẩn ngơ nhìn lại phía Vân. Cô thấy thế nở nụ cười gượng gao nói lớn:
-Không sao, chị phải đi có việc, tạm biệt em.
Dương bị hắn kéo xềnh xệch vào thẳng rạp chiếu phim. Lúc nay nó mới định hình được vấn đề,quay sang hỏi Nam dồn dập.
-Cậu quen chị Shaly sao? Vậy khi nào giúp tớ xin chữ kí có được không? Lúc nãy đi vội chưa kịp xin. Mà sao hai người lại quen nhau? Quan hệ hiện tại là gì vậy? Lúc nãy tôi còn thấy chị Shaly ôm cậu nữa? Chuyện gì...ưm...
Nam nhanh chóng chặn lại cái giọng nói nheo nhéo bên tai mình bằng cách áp môi mình lên môi Dương. Con nhỏ im bặt, cả người cũng đơ ra không động đậy. Hắn hài lòng thu về nụ hôn, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó mà bật cười.
-Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi hôn cậu, làm gì mà nghệt ra thế?
Nghe giọng nói giễu cợt đáng ghét của hắn Dương mới chợt hoàn hồn, đấm vào người hắn một cái thật mạnh, lửa giận phừng phừng: “Cậu là đồ sở khanh.”
Nam cười sảng khoái, được một lúc hắn lấy lại vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh nói với Dương:
-Shaly là người yêu cũ của tôi.
-Hả?
Dương há hốc mồm kinh ngạc. Nó nên đem bán tin này cho tòa soạn với giá bao nhiêu nhỉ? Tin đáng giá ngàn vàng đó nha.
-Vương gia và Hứa gia vốn có hôn ước,vào chính lúc tôi mất đi kí ức về cậu thì cô ấy xuất hiện, tự nhận mình chính là người đã ở bên cạnh chăm sóc cho tôi suốt thời gian qua, tôi cứ thế tin tưởng vô điều kiện, rồi yêu cô ấy vô điều kiện, mọi thứ rất êm đẹp, rất viên mãn cho tới một ngày, là ba năm trước, cô ấy nói lời chia tay, hủy hôn ước, sang nước ngoài tạo dựng cuộc sống mới.
Giọng Nam đều đều, đoán không ra tâm trạng. Nó cũng chợt thấy lòng mình hỗn loạn. Nó nhìn Nam thật lâu, chần chừ mãi mới lên tiếng:
-Vậy cậu còn yêu cô ấy không?
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Dương nghe rõ nhịp tim trầm ổn của Nam và cũng nghe rõ nhịp tim rối loạn của chính mình. Nó mong câu trả lời là gì? Có hay là không?
-Đến giờ chiếu phim rồi kìa, xem đi.
Nam lảng tránh câu hỏi của nó. Là Nam không dám hay là không muốn trả lời. Không dám hay không muốn? Còn hay không? Những câu hỏi như thế cứ quanh quẩn bên Dương và đi cả vào giấc ngủ hàng đêm.
***
-Mặt trời, nếu tôi thích cậu thì sao?
-Tôi không thích cậu.
-Cậu chắc chứ?
-Chắc.
-Vậy xin giớ thiệu, bạn gái tôi, Shaly, cũng là thần tượng của cậu. Từ bây giờ cậu có thể xin chữ kí của cô ấy bất cứ lúc nào rồi đấy.
-Hả? Cậu....
Dương á khẩu, nhìn Nam âu yếm ôm Vân ở trong lòng. Cả người trấn động, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Nam hẹn nó ra chỉ để nói với nó hắn đã có bạn gái? À không, phải là hắn đã quay lại với người yêu cũ mới đúng.
-Ánh Dương, em là bạn của Nam thì cũng coi như là bạn của chị rồi, cái này tặng em.
Shaly tiến lên tươi cười với nó, đặt vào trong tay nó một chiếc lắc tay hiệu Dior tinh xảo.
-Cảm ơn chị.
Dương cười gượng. Quà của thần tượng, đáng lẽ nó phải sung sướng đến phát điên lên chứ? Nó chẳng phải là người may mắn nhất sao? Fan của chị Shaly xếp hàng dài tới vài nghìn km mà chỉ có nó là nhận được sự quan tâm đặc biệt này. Thế mà sao nó thấy khó khăn đến lạ.
-Mặt trời, hẹn gặp cậu sau nhé.
-Ừ.
Hai người họ rời khỏi quán trà. Dương ngồi đờ đẫn, nhìn dòng người hỗn tạp qua khung cửa kính, lòng bao trọn một cảm giác bi thương. Tự an ủi chính mình rằng mọi chuyện sẽ ổn. Chắc chỉ tại Nam đã quá quan tâm tới nó nên nó bị ảo tưởng về một thứ hạnh phúc mơ hồ nào đó mà thôi. Thật ra người ta chẳng là gì của nó và nó cũng vậy.
Dương chán ăn, mất ngủ và sau đó lăn ra ốm, nghỉ học đã 3 ngày liền.
-Mặt trời mà cũng ốm cơ à? – con nhỏ Thanh che miệng cười khúc khích, với lấy miếng lê trên đĩa bỏ vào miệng.
-Con kia, ta gọt cho Dương chứ có gọt cho mày đâu? – Thảo rống lên, lia ánh mắt đe dọa về phía con nhỏ.
-Vâng, em biết lỗi rồi.
-Thôi thôi, hai đứa mày đến thăm tao hay đến náo loạn đây.
Giọng Dương vang lên vui vẻ nhưng không che dấu sự mệt mỏi. Mười mấy năm trời, không ốm thì thôi chứ lần nào ốm cũng ch.ết dở sống dở cả. Dương bây giờ ngay cả việc cười cũng cảm thấy khó khăn nữa.
-Thế dạo này ở trường có gì vui không?
-Vui thì không nhưng tin hot thì không đếm xuể. – Thảo vừa nói vừa hoàn thành quả lê cuối cùng, cắt thành miếng bỏ vào đĩa.
-Ừ đúng rồi, tên Nam và siêu sao Shaly là một cặp đấy, đang trở thành tiêu điểm của giới truyền thông rồi đó. – Thanh tiếp lời.
-Ừ, mang lap đến dây cho tao.
Dương nhận lấy chiếc laptop từ tay Thanh, lên mạng. Mới có mấy ngày mà nó có cảm giác như đã bị mù thông tin hàng thế kỉ.
“Siêu sao Shaly vừa công khai mối quan hệ với thiếu gia tập đoàn C.K”.
“Vương Hạo Nam – hôn phu bí mật của siêu sao quốc tế”.
“Vương thiếu gia – Hứa tiểu thư, cặp đôi dẫn đầu trong top 10 cặp đôi đẹp nhất trên thế giới”.
Ôi thôi! Dương exit ngay tức thì, không muốn nhìn thấy những trang báo này thêm một giây phút nào nữa. Toàn là những thông tin về hai người họ, còn hào phóng kèm thêm ảnh chụp, khi thì trong nhà hàng Nhật sang trọng, lúc ở trên đường hay có thể là ngay cổng trường học , biểu hiện của hai người vô cùng hạnh phúc.
Mẹ nó! Dương thấp giọng chửi thề một câu, trong lòng xuất hiện loại ức chế không thể diễn tả nổi bằng lời. Trong khi nó nằm bẹp dí trên giường với nào là hoa mắt chóng mặt đau đầu, đắp chân thì nóng bỏ chăn thì lạnh...thì hắn cùng người đẹp quấn quýt không rời. Khốn nạn! Khốn nạn! Ông trời ơi, não ông làm bằng cái gì vậy?
-Thôi mày nghỉ ngơi đi, tụi tao về đây.
Giọng Thảo đều đều, Dương chỉ ừm một tiếng rất nhẹ, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, hai người rời khỏi chung cư nhưng lại ghé ngay và quán nước gần đó.
-Mày có thấy gì lạ không?
-Không có. Mày quên mặt trời diễn kịch rất giỏi à?
-Ờ há, có lẽ thiếu cái gì đó.
-Chua cay mặn ngọt đắng, mày nghĩ thiếu thứ gì?
Thảo nhìn Thanh trầm ngâm một lúc, khóe miệng vẽ lên nụ cười tinh xảo, nhẹ giọng:
-Chua.
Họ nhìn nhau rồi lại nhìn ra ngoài quán. Ánh nắng chiều cũng trở nên lấp lánh lạ thường.