Chương 35: Gáo Chủ Chúc Phúc
Edit: (Tiêu Hol)
Beta: Lạc Lạc
"Bé ngoan, buổi chiều theo anh tham gia yến hội được không" Vốn không muốn để cho cô đi theo mà mệt nhọc , nhưng hiện tại anh thay đổi chủ ý.
"Em phải thay quần áo sao?" Tiêu Tiêu ngồi ở trên đùi anh ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp.
"không cần, bảo bối, em hôm nay rất đẹp"
Xã hội thượng lưu Na Uy còn thiếu gương mặt Á châu, cho nên Tiêu Tiêu đến, đưa tới chú ý không lớn không nhỏ, ánh mắt những người đàn ông trong bữa tiệc luôn hữu ý vô tình liếc về phía thiên nga trắng tao nhã là cô, mà ánh mắt các cô gái lại dừng bên người Ngải Đăng, ở trong nước Tiêu Tiêu cũng thường xuyên tham gia kiểu tiệc này, chỉ là hiện tại thay đổi địa điểm mà thôi.
"Bé ngoan, mệt không?" Lại đến gần một vị quan khách khác, Ngải Đăng xoay người ôm eo Tiêu Tiêu, giúp cô mát xa, nhìn Tiêu Tiêu bước trên đôi giày cao gót 10 ly, anh hơi lo lắng.
"không sao, chỉ hơi đói bụng"
"Ừ, chúng ta đi ăn một chút gì đó đi." Trước kia Ngải Đăng vốn không ăn cơm ở yến hội, nhưng mà có Tiêu Tiêu sẽ là ngoại lệ .
Yến hội tất nhiên là phải có buffet, nhưng mà bình thường các quý phụ vì bảo trì dáng người cùng tao nhã rất ít sẽ đi qua bên này, nhưng hôm nay không giống với lúc trước, khi thấy Ngải Đăng cùng bạn gái vào dùng buffet, nơi này các cô gái tề tựu chầm chậm tăng nhiều. thì ra Ngải Đăng không phải không gần nữ sắc , cũng chưa từng thấy qua bên cạnh anh xuất hiện cô gái, nhưng nếu hiện tại dẫn theo bạn gái, vậy nói không chừng mình cũng có cơ hội.
Lực chú ý của Tiêu Tiêu đã sớm chuyển dời đến mỹ thực, mà ánh mắt Ngải Đăng cũng chỉ chú ý đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, cho nên mặc cho có một đám người vây quanh họ ngày càng nhiều nhưng cũng không hề quấy rầy đến hai người.
"Này được đó, anh nếm thử xem" Tiêu Tiêu rất thích món bánh kem trà xanh (Green trà mousse)(*) mà đầu bếp nơi này làm, xiên một ít đưa cho Ngải Đăng. không ngờ hành động này lại đưa tới chung quanh một trận tiếng thở mạnh, mọi người suy nghĩ trong lòng, dám đem đồ ăn đã ăn qua lấy thêm cho Ngải Đăng, cô gái này thật sự là rất không biết lượng sức. Nhưng làm cho các phu nhân, tiểu thư chung quanh giật mình là, Ngải Đăng ngay cả do dự cũng không có liền ngậm dĩa ăn.
"Thích thì nói, anh phái người đi mời đầu bếp này " Nuốt miệng bánh ngọt phát ngấy, Ngải Đăng nói, tuy rằng rất không thích đồ ngọt, nhưng mà Tiêu Tiêu đưa , anh đều sẽ ăn.
"không cần phiền phức như vậy" cô cũng không muốn vừa tới lại vì được cưng chiều mà gây khó dễ.
"Ừ" Có điều Ngải Đăng trong lòng đã chuẩn bị dặn Phi Lực đi hỏi thăm. Thức ăn có thể làm cho Tiêu Tiêu thích không nhiều lắm, vì để cho cô ăn nhiều cơm không bỏ bữa, anh hạ quyết tâm.
"Ngải Đăng? thì ra thật sự là anh" một người đàn ông mặc tây phục màu xanh đậm vỗ vỗ bả vai Ngải Đăng, cùng vị Công Tử đào hoa Power Baldy khí chất bất đồng, người đàn ông này có vẻ giống như ánh mặt trời, có loại lực tương tác đặc biệt.
"Ừ, vừa trở về"
"Ha ha, ngày hôm qua Adele nói cho tôi biết, tôi còn không tin, cậu cũng biết đó, nó luôn rất quan tâm chuyện của cậu"
"Ừm" Ngải Đăng không chút để ý trả lời một câu, Bruce Marcel là con trai công tước Na Uy, khi còn trẻ có thể xem như cùng Ngải Đăng có quan hệ tương đối tốt, nhưng mà em gái của anh ta, Adele lại là một người làm cho người khác rất phiền chán.
"Vị này là?" Bruce Marcel lúc này mới chú ý tới một cô gái bên cạnh Ngải Đăng, một cô gái rất đẹp, thế này rất không bình thường, chẳng lẽ Ngải Đăng đổi tính rồi?
"Vị hôn thê của tôi" Ngải Đăng vươn tay ôm Tiêu Tiêu trả lời Bruce Marcel, có thể làm cho em gái của anh ta hết hy vọng thì càng tốt.
"Cái gì? Cậu có vị hôn thê khi nào?" Giọng nói của Bruce Marcel ngữ khí đột nhiên cất cao, đây quả thực rất bất ngờ, anh trở về sẽ phải giải thích với em gái, với tin này đảm bảo trong nhà sẽ náo loạn ngất trời .
"Ngải Đăng, cậu giới thiệu chúng tôi một chút được không? sẽ nể mặt bạn bè chứ!"
"Cậu không cần thiết phải làm quen đâu, chúng tôi đi trước" Ngải Đăng đẩy ra Bruce Marcel đang chắn đường, mang theo Tiêu Tiêu bước ra cửa.
"Này, này " Bruce Marcel đương nhiên không có khả năng bỏ qua anh dễ dàng như vậy, đi theo sau bọn họ thoát khỏi hội trường, "Ngải Đăng, lão vu bà nhà cậu hận nhất người châu Á, cô nên từ chối đi" Bruce thực sự vì tiền đồ của bạn mà lo lắng, nhưng anh thật ra cũng hi vọng em gái gả vào gia tộc Magnus, thân càng thêm thân.
"Cậu thực nhiều chuyện" Ngải Đăng đưa mắt nhìn phía sau xoay người, mở cửa xe để cho Tiêu Tiêu vào trước.
"Tôi đây là quan tâm cậu, Adele mỗi ngày lẩm bẩm tên cậu, cậu có hôn thê rồi thì tốt, nhà của tôi sắp nổ tung rồi đây" Bruce Marcel vừa nói còn bớt thời giờ phất phất tay với Tiêu Tiêu trong xe .
Ngải Đăng ổn định chỗ ngồi cho Tiêu Tiêu, vươn tay ngăn trở Bruce Marcel nghiêng tới trước nói "Đó là chuyện của cậu, em gái cực phẩm của cậu đừng xuất hiện ở trước mặt bảo bối của tôi."
"Chậc chậc, đi một chuyến Trung Quốc trở nên buồn nôn như vậy sao, còn nói bảo bối nữa!" Xem ra tên nhóc Ngải Đăng này chính thức động lòng rồi, núi băng cũng có thể bị hòa tan, quả thực chuyện lạ có một không hai!
Tiêu Tiêu vẫn ngồi ở trong xe chờ Ngải Đăng vào, không biết như thế nào, nhìn thấy người bạn này của Ngải Đăng lại nhớ đến Dạ Bố Trí đáng yêu, không biết ở nhà có ngoan hay không.
một lát sau khi Ngải Đăng vào đã nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ngẩn người trước di động "Bé ngoan làm sao vậy?"
"Bây giờ là mấy giờ rồi, không biết Dạ Bố Trí ngủ hay chưa, em rất nhớ thằng bé!" Na Uy cùng Trung Quốc cách bảy múi giờ, vừa mới đến đây Tiêu Tiêu còn không chú ý chuyện này, ngày trước toàn nói chuyện vào đêm khuya.
"Bảo bối, cất di động đi, anh dẫn em đi đến nơi này trước”
Theo lời Ngải Đăng chính là nhà thờ lớn St. Peter And Maria Na Uy, khung đỉnh to lớn từ 4 tòa cổng vòm chống đỡ. Nhà thờ được xây dựng theo phong cách Gothique thời Trung cổ, với sự phối hợp hài hòa có một không hai của tất cả các nguyên tố xây dựng Khung đỉnh cùng cây cột ở đỉnh chóp che kín bởi một miếng tủy tinh có hoa văn sặc sỡ. Toàn bộ trên tường khảm đá đỏ trong suốt, Bên trong nhà thờ, cả bốn bức tường bao quanh đều được vẽ các tranh về câu truyện thánh và lắp đặt các cửa sổ kính pha lê màu. Trong nhà thờ có 11 quả chuông, trong đó có quả chuông St. Peter 24 tấn là nặng nhất. Đứng trên tháp chuông này, người ta có thể thưởng thức phong cảnh mỹ lệ của thành phố Köln.
"Thượng Đế a, nơi này thật đẹp" Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn đỉnh Lưu Ly dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra nhiều màu sắc, cảm giác như đang ở trong thế giới cổ tích.
"Thích nơi này sao?" Ngải Đăng dừng ở trước Thập Tự Giá (十), mới trước đây anh thường thường một mình tới chỗ này, chỉ lẳng lặng ngồi không làm gì cả, khi đó anh đã nghĩ về sau nhất định phải mang yêu người đến nơi này,để được Thượng Đế chúc phúc.
"Ưm, rất thích" Tiêu Tiêu mê muội nhìn bốn phía, nơi này mỗi phần đều có vẻ thần thánh như vậy.
"Bảo bối, chúng ta cử hành hôn lễ ở chỗ này được không?" Ngải Đăng từ phía sau đi lên ôm Tiêu Tiêu, nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô.
"Hôn lễ? Giáo đường còn có thể cử hành hôn lễ sao?"
"Ừ" Người khác không được, nhưng gia tộc anh có thể, trưởng tử gia tộc bọn họ thừa kế tước vị, được hoàng gia đặc biệt cho phép có thể ở nhà thờ lớn St. Peter And Maria cử hành nghi thức.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, thẳng đến khi trong cửa nhỏ bên cạnh một ông già mặc áo choàng hoa lệ hòa ái đi ra, ông vừa nhìn thấy Ngải Đăng nhất thời trên mặt nổi lên vui mừng tươi cười "Con của ta, con đã đến rồi" .
"Bé ngoan, đây là đại giáo chủ St. Peter And Maria " Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu đi lên trước, giới thiệu với ông "Đây là bạn gái của con".
Ánh mắt đại giáo chủ chuyển qua Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy ánh mắt giáo chủ này tràn ngập cơ trí, khi đối diện ông lúc ấy đặc biệt cảm thấy thể xác và tinh thần đang được tinh lọc. Có rất ít người không né tránh đón nhận ánh mắt của ông, đại giáo chủ vừa lòng gật gật đầu, nâng lên một bàn tay hướng về phía Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu có chút khó hiểu, kỳ quái nhìn Ngải Đăng.
"Bé ngoan, quỳ gối cúi đầu" Ngải Đăng giải thích, anh thật vui mừng khi đại giáo chủ có thể chấp nhận Tiêu Tiêu nhanh như vậy.
Tiêu Tiêu làm theo Ngải Đăng nói, rất nhanh cũng cảm giác một bàn tay vuốt ve trên đầu của mình, giáo chủ mặc niệm vài câu, lại khoa tay múa chân trên trán Tiêu Tiêu vài cái, mới thu tay lại.
"Cám ơn ngài" Ngải Đăng nâng Tiêu Tiêu thật lòng cảm ơn nói với đại giáo chủ St. Peter And Maria.
"Vâng, cám ơn ngài, đại chủ giáo tiên sinh" Tiêu Tiêu cười thật tươi với giáo chủ, cách gọi kỳ quái làm cho đại chủ giáo sửng sốt một chút.
"Con của ta, hai người sẽ hạnh phúc , Ngải Đăng ,con có thể mang cô ấy đi dạo, ta xin lỗi vì đã không tiếp được " Đại chủ giáo nắm lấy Thập Tự Giá (十) ở trước ngực, xoay người đi ra ngoài.
"Đại chủ giáo rất thích anh" Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng của giáo chủ nhỏ giọng nói với Ngải Đăng, thì ra Ngải Đăng có quan hệ với giáo chủ như vậy.
Ngải Đăng không trả lời nhíu mày nhìn về phía Tiêu Tiêu, đưa cô tiếp tục dạo kế tiếp trong nhà thờ, bên trong nhà thờ lớn có rất nhiều phòng nhỏ phân bố ở bốn phía, có thể làm phòng tư nhân.
đi được một lát, chân Tiêu Tiêu bắt đầu đau, dù sao đi giày cao như vậy chạy khắp nơi thật sự không phải chuyện dễ dàng, tùy tiện tìm một gian phòng đi vào, Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống, cởi giày cao gót của cô, để chân cô lên trên đùi mình, động tác cẩn thận xoa bóp cho cô.
Kỹ thuật Ngải Đăng đã luyện tập rất khá, độ mạnh yếu không nặng không nhẹ vừa vặn, Tiêu Tiêu thoải mái tựa vào chiếc ghế thượng hạng thư giãn.
"Anh trước kia thường tới chỗ này sao?" Ngải Đăng giống như đối với nơi này có cảm tình đặc biệt, cả người đều trầm tĩnh lại, không còn vẻ hờ hững ở bên ngoài .
"Ừ, chỉ cần không có việc gì sẽ đến đây" Trước đây ở trong trường học bị cô lập , không có mẹ che chở cho nên luôn bị khi dễ, hơn nữa tính tình của anh lãnh đạm cũng không có bạn bè, cho nên những khi tâm tình không tốt đều đến đây, dần dần cũng biến thành một thói quen . Tới nhiều lần, quen biết đại chủ giáo St. Peter And Maria, ông cũng không đối đãi với anh như một đứa nhỏ, mà là coi như một người bạn có thể thổ lộ tình cảm .
"Về sau em đến cùng anh" Nghe ra trong lời nói Ngải Đăng có sự cô độc, Tiêu Tiêu cam đoan nói, cô sẽ cùng với anh, vĩnh viễn cũng không chia lìa.
"Ừ" Ngải Đăng kìm lòng không đậu đem Tiêu Tiêu ôm ngồi lên đùi của mình, dùng ngón cái vuốt ve hai má cô nhè nhẹ. Mặt hai người chỉ cách không đến mấy tấc , Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm bạc môi của Ngải Đăng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu lưỡi, đá qua lại, giống con thú nhỏ liền cắn.
Ngải Đăng cũng không động, tùy ý sờ sờ nước miếng trên mặt, hai tay đưa đến trong váy của cô, lướt tới trên tấm lưng trần của cô. Tiêu Tiêu buông hai tay ôm đầu anh, nhìn anh bị cô hành hạ đến tóc phồng môi sưng , khanh khách cười không ngừng.
"cô bé nghịch ngợm, đùa vui lắm sao?" Giọng nói Ngải Đăng hơi khàn khàn, tay đã mò tới nhũ hoa của Tiêu Tiêu, không chút để ý tháo móc lưng.
"Ha ha, giống như là lạp sưởn vậy" Môi Ngải Đăng thực mẫn cảm, mỗi lần cắn nhẹ luôn đỏ lên, cho nên cô đặc biệt thích ɭϊếʍƈ bờ môi của anh, làm cho anh không thể đi ra ngoài gặp người, nhưng mà anh cũng không có vẻ sẽ để ý bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt công chúng.