Chương 41: Song Hỷ Lâm Môn . .
Edit: Tiểu Tiểu Và Quảng Hằng
Khi đôi tình nhân đi theo phía sau bá tước Kerr Ôn trên thang xoay tròn chậm rãi đi xuống thì trong đại sảnh bộc phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt , Tiêu Tiêu một tay kéo Ngải Đăng, một tay khẽ nâng làn váy, đối mặt đèn loang loáng thực tự nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.
hiện trường có rất nhiều phóng viên đến đây đều vì tin tức người thừa kế gia tộc Magnus đính hôn, người hai nhà đứng thành một hàng hào phóng để cho mọi người chụp ảnh, trước kia Tiêu Tiêu ở Na Uy rất ít lộ diện trước mặt phóng viên, truyền thông chỉ biết vị hôn thê Ngải Đăng là đến từ gia đình thương nhân Trung Quốc, mà lần này vẫn là Tiêu Tiêu lần đầu tiên làm nổi bật tâm tư của nhân vật.
Sau đó do bá tước Kerr Ôn phát biểu nói chuyện, chính thức tuyên bố tin tức Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu đính hôn , theo quy củ kế tiếp là vị hôn phu thê hai người cùng nhảy điệu vũ đầu tiên.
Ngải Đăng nâng tay Tiêu Tiêu đi vào sân nhảy, đây là lần thứ ba hai người khiêu vũ trước mọi người, nhưng lại ăn ý dị thường, khán giả chung quanh dần dần cũng gia nhập vào đó, một đôi lại một đôi cùng nhau nhảy múa, tất cả mọi người ăn ý đem vị trí ở giữa nhường lại cho hai vị nhân vật chính.
"Bé ngoan?" Ngải Đăng phát hiện môi Tiêu Tiêu có chút trắng bệch, lập tức liền dừng lại bước khiêu vũ, ôm eo của cô.
"Em không sao" Tiêu Tiêu đem mặt vùi sâu vào trong lòng Ngải Đăng, có thể là một ngày chưa ăn gì, nên cảm giác đầu có chút choáng váng.
"Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút?"
"Đừng, không cần" Cả đời chỉ có một lần đính hôn cũng không thể bởi vì cô mà xảy ra sai lầm, ngẩng đầu còn muốn nói gì đó với Ngải Đăng, lại cảm giác tầm mắt mơ hồ nhìn thấy chung quanh rung chuyển, ở trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người chung quanh rốt cục mất đi tri giác.
Khi Tiêu Tiêu...tỉnh lại, chung quanh thực im lặng, không có tiếng huyên náo, cũng không có thanh âm tấu nhạc, nhìn bốn phía một chút, là ở trong phòng ngủ, chung quanh không ai, Tiêu Tiêu cảm thấy một trận hoảng hốt, muốn ngồi dậy. Lúc này cửa từ bên ngoài đẩy ra, Ngải Đăng thấy động tác của Tiêu Tiêu vội vàng bước đến, thả khay từ trên tay xuống .
"Ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi nhiều, đừng , anh đút em ăn chút gì nha." Tiêu Tiêu cảm thấy biểu tình của lúc này Ngải Đăng rất không bình thường, có chút rối rắm lại có chút vui sướng.
"Em bị sao vậy?" Tiêu Tiêu đè huyệt thái dương, cảm thấy đầu vẫn có chút đau.
"Ngoan, trước ăn xong rồi anh sẽ nói với em" Ngải Đăng hôn nhẹ lên tay Tiêu Tiêu, bưng lên một bên cơm rang do mẹ tự mình làm, đút cho Tiêu Tiêu.
"Em bị bệnh sao?" Há mồm hưởng thụ sự hầu hạ của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu có chút tiều tụy hỏi, nếu không sinh bệnh làm sao có thể cảm giác cả người đều không có chút sức lực.
"Bé ngoan" Ngải Đăng chăm chú nhìn Tiêu Tiêu, khống chế không nổi nội tâm vui sướng, "Anh sắp làm cha" .
Nháy mắt Tiêu Tiêu mở mắt thật to , miệng cũng dài thành hình 0, làm ba ba? nói như vậy cô có?
"A. . ." Tiêu Tiêu lập tức nhảy lên, cả người hoàn toàn đã không còn suy yếu như vừa rồi, đứng ở trên giường muốn nhảy lên, a a, cô được làm mẹ! !
"Bé ngoan, dừng lại, cẩn thận cục cưng" Ngải Đăng khẩn trương đỡ lấy Tiêu Tiêu nhảy loạn, bác sĩ mới nói trước 3 tháng vẫn chưa ổn định, nhất định phải cẩn thận.
Tiêu Tiêu vọt tới bên giường, hai tay mạnh mẽ ôm lấy cổ Ngải Đăng , kích động hôn môi Ngải Đăng , giấc mộng từ nhỏ của cô chính là sinh một đứa nhóc, mỗi ngày cho nó ăn mặc thật xinh đẹp .
"Là trai hay gái?" Tiêu Tiêu đang ôm lấy mặt Ngải Đăng hỏi.
"Bây giờ còn chưa biết, bác sĩ nói mới 1 tháng." Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu hiểu rõ ánh mắt đã muốn khóc, hiện tại cuộc đời của anh lại thêm một phần trách nhiệm.
"A, em đây về sau nhiều lắm nhẫn nại thêm một chút, khó trách cảm giác gần đây cứ lên cân, thì ra là có cục cưng nha." Tiêu Tiêu lầm bầm lầu bầu nói, cô đã bắt đầu chờ mong thời điểm cục cưng được sinh ra.
Nhắc tới việc này, sắc mặt Ngải Đăng liền lạnh xuống"Bé ngoan, hôm nay em vẫn chưa ăn cơm?" Bác sĩ thế nhưng nói Tiêu Tiêu là vì bụng rỗng sau đó lại quá khẩn trương nên mới dẫn đến não bộ cung cấp máu không đủ mà té xỉu .
"Ăn vào thì khi mặc váy sẽ có chút mập" Tiêu Tiêu cúi đầu nói yếu ớt, lúc trước cô lại không biết có cục cưng mà.
"Về sau không được như vậy, mẹ mới vừa nói, về sau ẩm thực của em sẽ do bà tự mình phụ trách"
"Mẹ?"
"Bé ngoan, chúng ta đã đính hôn, về sau cũng nên đổi cách xưng hô chứ " về sau Tiêu Tiêu cũng phải gọi bá tước Kerr Ôn là cha .
"Nga, mẹ, Baby đâu?"
"Em sau này sẽ ở đây, ba mẹ để cho tiện chăm sóc cho em, đã quyết định dời qua , bây giờ trở về thu thập rồi."
"Anh thích trai hay gái?" Tiêu Tiêu sờ sờ bụng của mình, thật thần kỳ, nơi này đã có một đứa con.
"Đều thích" Ngải Đăng một tay ôm eo Tiêu Tiêu, một tay chụp lên tay Tiêu Tiêu, sinh con trai ra có thể bảo vệ Tiêu Tiêu, sinh gái thì có thể cùng Tiêu Tiêu làm bạn, là áo bông nhỏ của cô.
"Ừm, sinh cục cưng, anh có thể chỉ thích cục cưng không thích em hay không?" Tiêu Tiêu níu lấy áo Ngải Đăng ngây thơ hỏi.
"sẽ không" sẽ thích cục cưng chỉ bởi vì là Tiêu Tiêu sinh , là minh chứng tình yêu tốt nhất của Tiêu Tiêu cùng anh trong lúc đó.
"Hừ, đơn giản như vậy, nhiều lời không được sao!"
"Anh yêu em, cục cưng cũng yêu em" Ngải Đăng thực nguyện ý phối hợp cô cố tình gây sự.
"Hắc hắc" Tiêu Tiêu ngây ngô cười lại ôm sát Ngải Đăng.
Từ lúc có cục cưng đến nay, cuộc sống của Tiêu Tiêu đã bị hoàn toàn bị đảo điên rồi, từ một cái từ cô gái trực tiếp tiến hóa làm lão nhân dưỡng sinh. Bởi vì lo lắng an toàn khi mang thai, hôn lễ định vào 2 tháng sau, 2 tháng này nhiệm vụ của Tiêu Tiêu chính là an tâm dưỡng thai.
Đối với Ngải Đăng mà nói, đây là song hỷ lâm môn, cha mẹ hai nhà cũng hiểu được mừng vui gấp bội. Nhưng tâm tình của Loan ba ba gần đây không tốt lắm, luôn giống đề phòng cướp, đề phòng bá tước Kerr Ôn, thời thời khắc khắc vẫn duy trì lực chú ý ở độ cao nhất , ông cảm giác ánh mắt của bá tước Kerr Ôn khi nhìn vợ mình có chút gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.
Gần đây gia tộc Magnus luôn là tiêu đề trong các mặt báo, ban đầu chính là người thừa kế của gia tộc đính hôn, sau đó lại truyền ra tin tức có thai, hiện tại ngay cả Bá tước phu nhân cũng không cam chịu tịch mịch, một tờ báo rất uy tín ở địa phương tung ra một tin tức chấn động đó chính là bá tước phu nhân Katerine vài năm gần đây, trong lúc làm đại sứ từ thiện của trẻ mồ côi đã đem hầu hết số tiền viện trợ bỏ vào túi riêng, cũng ngầm ám chỉ là tiếp tế cho vùng đất gia tộc của nhà mẹ đẻ. Sau đó, khi phóng viên lại vô tình tiết lộ ra câu chuyện ngoại tình của Katerine , khiến cho vị phu nhân bá tước với danh dự cao vút này xuống dốc không phanh, các loại tin tức phản đối theo nhau mà đến.
Bá tước Kerr Ôn sau khi biết tin tức này, biểu hiện dị thường trầm mặc, nhưng chỉ đi ngang qua bên cạnh Ngải Đăng thì đứng vững bước, chung quy không nói gì thêm, chỉ phái người bắt tay vào làm đem Katerine đuổi về tư gò đất vạn cách tránh né tiếng gió, người biết chuyện cũng biết này tiễn bước dễ dàng, muốn tiếp trở về liền khó khăn.
** * *
"Ọe. . ."
Ngải Đăng chạy nhanh đưa Tiêu Tiêu khăn mặt sạch sẽ cùng thanh tâm lộ, không biết có phải là nguyên nhân tâm lý hay không, từ lúc biết có con nhỏ cho đến nay, Tiêu Tiêu đã bắt đầu nôn nghén rồi, còn càng ngày càng lợi hại, vừa rồi cũng chỉ là ăn vài miếng trứng chưng, liền hận không thể đem mật đều nhổ hết ra.
"Bảo bối, có tốt chút nào không?" Ngải Đăng thuần thục vỗ vỗ lưng Tiêu Tiêu, giúp cô thuận khí , đau lòng nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt.
"Ngô. . ." Ngải Đăng đưa lên nước cho cô súc miệng, để cô thoải mái tựa vào trọng lòng ngực của mình.
"Em đói" Tiêu Tiêu níu lấy quần áo Ngải Đăng đáng thương nói, rất đói bụng nhưng là ăn liền ói, ói ra lại muốn ăn, quả thực chính là tuần hoàn ác tính.
"Ngoan, muốn ăn cái gì, anh liền bảo cho bọn họ lại đi làm" Ngải Đăng hiện tại tuyệt không thích cục cưng trong bụng Tiêu Tiêu, làm hại Tiêu Tiêu vất vả như vậy, cơm cũng ăn không ngon, buổi tối còn không ngừng đi toilet.
"Muốn mẹ Lưu làm bánh nướng áp chảo hương hành thôi."
"Được, anh đã cho người đưa Loan Thần Thiên về rồi, hiện tại trước ráng chịu chút được không?" Bởi vì Hà Thanh Lăng luyến tiếc Tiêu Tiêu, Loan ba ba lại lo lắng thê tử, cho nên ngày nghỉ qua đi chỉ có Loan Thần Thiên một mình về nước .
"Vâng. . . À, đừng để nhiều dầu , rất hôi." Tiêu Tiêu vừa nói xong, liền thấy một đoàn bóng đen vọt vào đến.
"Tiêu Tiêu bảo bối, hôm nay nhiều không?" Loan ba ba làm xong vận động nâng cao bụng tròn núc ních vội vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Tiêu.
"Baby, hôi quá à!" một thân mồ hôi ẩm ướt, Tiêu Tiêu buồn cười che mũi nói.
"Nga nga, ba lập tức đi tắm rửa thay quần áo ngay, Tiêu Tiêu bảo bối đừng ghét bỏ ba ba."
"Hắc hắc, mẹ đâu rồi, hôm nay yên tâm để mẹ một mình?" Gần đây Loan ba ba không rời mẹ Hà nửa bước, sợ rằng nam nhân ngoại quốc lợi dụng thời cơ, mẹ vô cùng tốt lại có khí chất Đông Phương thần bí, vẫn đưa tới không ít sói mơ ước.
"A, ba quên mất, Tiêu Tiêu chờ ba sẽ tới nữa" Vừa nói xong Loan ba ba vừa gấp như lửa cháy chạy ra ngoài.
"Ha ha. . ." Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng khôi hài của Baby cười đến ngã ra sau.
"Bé ngoan, đừng cười như vậy, lát nữa lại sẽ không thoải mái" Ngải Đăng hiện tại đã sắp thành chức bảo mẫu của Tiêu Tiêu , lúc nào cũng bảo hộ trái phải.
Mà lúc này Hà Thanh Lăng đang nắm tay Dạ Bố Trí bước chậm rãi trong vườn hoa phía sau, rất có chút khó tưởng tượng phía sau ngôi biết thực ổ kính này lại có mảnh vườn hoa rậm rạp đến như vậy, có thể nhìn thấy đám hoa cỏ này được chăm sóc vô cùng tốt
Lực chú ý của Dạ Bố Trí cũng không ở hoa cỏ, sớm bị chuồn chuồn hấp dẫn đi rồi, trong khoảng thời gian này Dạ Bố Trí tìm được bạn chơi, cùng tiểu nhi tử, hai đứa bé mỗi ngày đều ở bên ngoài chơi đến trời tối mới trở về ngủ.
"Dạ Bố Trí, đừng chạy xa quá." Thấy vẻ nóng lòng muốn thử của Dạ Bố Trí, Hà Thanh Lăng đành phải buông cậu bé ra.
Hà Thanh Lăng thực thích hoa hoa cỏ cỏ, trong nhà vườn hoa nhỏ đều đã bị Bố Trí phá. Hơn nữa rất hiếm khi nhìn thấy được cảnh tượng bạt ngàn của cánh đồng hoa như ở chỗ này, nhất là có Ngàn Lam Hạc Đạ sinh trưởng tốt tươi như thế. Hà Thanh Lăng có chút kích động vươn tay sờ, màu của cỏ rực rỡ có vẻ như có sinh mạng vậy, hơn một lần thấy nó vẫn là hơn hai mươi năm trước đi, khi đó em họ của mình vẫn còn sống.
"cô cũng thích nó sao?" một thanh âm có chút trầm trọng cắt đứt suy nghĩ của Hà Thanh Lăng, Hà Thanh Lăng quay đầu nhìn bá tước Kerr Ôn ở phía sau .
"Tại sao ông lại có thể có Ngàn Hạc Lam Đại?"
"cô cũng biết nó tên là Ngàn Hạc Lam Đại? Vậy cô cùng Hà Nhị có quan hệ như thế nào?" Bá tước Kerr Ôn nói rất chậm, khi nói đến tên " Hà Nhị" này thì giọng nói có chút run rẩy, giống như bụi trần nhiều năm trong trí nhớ bị gợi lên.
"Hà Nhị?" Ánh mắt Hà Thanh Lăng lóe lên một cái, không xác định lập lại một lần, đã bao lâu rồi bà chưa từng nghe qua tên này rồi, "cô ây là em gái tôi"
"Ha ha, trách không được, trách không được Tiêu Tiêu lại có dáng vóc giống cô ấy như vậy " đi vào Ngàn Hạc Lam Đại, bá tước Kerr Ôn vươn tay ôn nhu vuốt ve giống như đang vỗ về tình nhân.
Hà Thanh Lăng nín một bụng nghi vấn, nhưng không mở miệng, bởi vì bà cảm nhận được bi ai đến từ trên người người nam nhân này, cái loại bi ai tuyệt vọng đến mức tận cùng này.
"cô ấy từng nói Ngàn Hạc Lam Đại giống như là con của cô ây, nhưng là đã nhiều năm như vậy, tôi đem con nuôi lớn rồi, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy. . ."
"cô ấy vẫn không tha thứ cho tôi. . . Để cho cuộc đời này của tôi sẽ không còn được gặp lại cô ấy chính là trừng phạt lớn nhất "
"cô ấy cười rộ lên rất đẹp, hai lúm đồng tiền ẩn hiện, bên trong đôi mắt luôn có đủ loại ý đồ xấu, có đôi khi nhìn Tiêu Tiêu tôi đã giật mình cảm thấy cô ây vẫn chưa rời khỏi tôi. Tôi không phải một người chồng có đủ tư cách , không phải một người có đủ tư cách làm cha, cả đời này của tôi đã tràn ngập thất bại cùng bi kịch, tôi thực may mắn khi Ngải Đăng có Tiêu Tiêu, nên tôi có thể xem như đã chuộc lại phần nào lỗi lầm."
Bá tước Kerr Ôn không hề để ý có người nghe hay không, một mình nói liên miên bất tận, Hà Thanh Lăng cẩn thận nghe ý tứ trong lời nói của ông, càng nghe tâm càng trầm, càng nghe càng kinh ngạc.
"Ông. . . Ông là. . . ?" Giọng của Hà Thanh Lăng có chút không xong, bà không xác định người này có phải là người năm đó mà em bà quyết định bỏ đi theo.
"Tên Trung Quốc của tôi gọi Hà Sơn" đây là Hà Nhị lấy tên, cùng họ với cô ây, giống tòa núi lớn bảo vệ cô ấy.
"Hà Sơn? . . . Hà Sơn? . . . Ông. . . Ông chính là người đàn ông đã cùng Nhị Nhị bỏ trốn năm đó, thì ra là thế, thì ra ông căn bản là không phải người Trung Quốc, khó trách Đường thúc, bọn họ tìm khắp nơi không thấy."
Hà Thanh Lăng nói lên chuyện cũ có chút áp chế không nổi kích động, cô em họ Hà Nhị là cô em gái thân cận với bà nhất, nhưng về sau, khi cô ấy đi rồi, đi cùng một nam nhân mà cô ấy yêu , Hà Thanh Lăng nghĩ rằng em họ mình sẽ hạnh phúc, sẽ bình an khoái hoạt sinh hoạt tại thế giới khác, nhưng sự thật cũng không phải như vậy, mà tạo thành kết cục như bây giờ hết thảy là do trước người nam nhân mắt này.
1.Thích nghe đối phương gọi mình là gì?
Ngải Đăng: Ông xã.
Tiêu Tiêu: ách. . . Tùy tiện đi, sao cũng được!
Ngải Đăng vừa thấy sắc mặt hồng lên của Tiêu Tiêu là biết cô đang suy nghĩ gì rồi, Tiêu Tiêu chỉ khi ở trong một loại tình huống mới thốt ra ba chữ này,đó là khi mỗi lần làʍ ȶìиɦ mà tại thời điểm không còn lựa phản kích mới dùng ba chữ này xin tha.
2.Cho rằng bộ phần nào của đối phương hấp dẫn mình nhất?
Ngải Đăng: toàn bộ ( bất quá ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ngực Tiêu Tiêu, do sắp sinh cục cưng, ngực Tiêu Tiêu càng ngày càng mềm lại, làm cho anh yêu thích không buông tay, mỗi ngày đều phải vuốt ve mới có thể đi ngủ )
Tiêu Tiêu: Ánh mắt
Ngải Đăng trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu không tiếng động hỏi, chẳng lẽ trên người của anh chỉ có ánh mắt mới hấp dẫn em sao? ! ! Tiêu Tiêu vô tội ngây ngô cười, người ta hỏi là thích nhất mà , tối! !
3. tật xấu của đối phương là gì?
Ngải Đăng: không có.
Tiêu Tiêu: người đàn ông chủ nghĩa gia trưởng, bá đạo, khi dễ trẻ con ( mỗi lần nhìn con bị anh tr.a tấn, mình cũng đau lòng muốn ch.ết, có ba ba nhà ai mà bắt đứa nhỏ của chính mình tự đi kiếm tiền xài tiêu vặt khi chỉ mới 5 tuổi ! ! Quả thực, giai cấp tư sản là bóc lột sức lao động trẻ em )
Ngải Đăng nguy hiểm nheo mắt lại, bảo bối, buổi tối hôm nay em xong đời rồi. Dám nói anh khi dễ trẻ con? Hừ hừ, buổi tối trở về đưa cho con nhiều số liệu phân tích hơn nữa.
4. Hai người lần đầu tiên hẹn hò là ở nơi nào?
Ngải Đăng: Mới trước đây.
Tiêu Tiêu lập tức phản bác: Bạn đừng nghe anh ấy nói lung tung, hình như là ở trên du thuyền .
Người chủ trì: khi đó không khí giữa hai người thế nào?
Ngải Đăng: tốt lắm, cô ấy đối với tôi yêu thương nhung nhớ.
Tiêu Tiêu: anh lại nói lung tung, rõ ràng là anh nắm tay em trước, cũng là anh chủ động ôm em! !
Người chủ trì: khụ, thỉnh quý vị trở lại chủ đề chính.
Ngải Đăng: tốt lắm
Tiêu Tiêu: cũng không tệ lắm , xem như hai người chân chính lần đầu tiên ở chung một chỗ .
5. Lúc đó sự tình nào sẽ phát triển?
Ngải Đăng: ôm, hôn môi
Tiêu Tiêu: thân ái đi
Người chủ trì: hôn môi kịch liệt sao?
Ngải Đăng: không tính kịch liệt nhưng thực sự hưởng thụ
Người chủ trì: ai thực sự hưởng thụ?
Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu cười đến ý tứ hàm xúc không rõ, há mồm nhẹ thở ra cái chữ "em"
Tiêu Tiêu: em kháng nghị, anh nói dối! rõ ràng là anh đối với em vừa hôn lại vừa ôm, quấn quít lấy em không tha .
6.Trước khi kết hôn thường xuyên đi đến địa điểm ước hẹn nào?
Ngải Đăng: trên giường
Tiêu Tiêu: trong nhà thôi, lúc ở trong nước đám chó săn nhiều lắm, đi trên đường chủ yếu là né tránh , cho nên không bằng ở nhà cùng nhau đọc sách, cùng nấu cơm.
Người chủ trì: vậy sau có cục cưng hai người còn có thể một mình đi ra ngoài hẹn hò không?
Ngải Đăng: Được, thường xuyên.
Tiêu Tiêu: anh ấy luôn có ý tưởng bỏ lại bọn nhỏ , nhưng phần lớn vẫn là mang theo các bảo bảo đi cùng nhau.
7. Nếu cảm thấy hiềm nghi đối phương thay lòng đổi dạ ,thì phải làm sao?
Ngải Đăng mắt lạnh nhìn người chủ trì, bảo trì trầm mặc, bởi vì anh cảm thấy câu hỏi này căn bản không phải là câu hỏi.
Tiêu Tiêu: Có lẽ. . . không thể nào!
Người chủ trì liều ch.ết tiếp tục truy vấn: nếu như nói nếu có nhất vạn( không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn).
Ngải Đăng: không có nhất vạn.
Tiêu Tiêu: Có lẽ nên mang các bảo bảo rời khỏi anh ấy, để cho anh ấy vĩnh viễn không tìm thấy.
Ngải Đăng: em dám! !
Tiêu Tiêu: anh dám em liền dám! !
Ngải Đăng: anh không biết.
Tiêu Tiêu: em đây cũng sẽ không.
8. Có từng nói dối với đối phương không? Có từng cãi nhau vì cái gì không?
Ngải Đăng: không có nói dối, không có cãi nhau.
Tiêu Tiêu: không có cơ hội lừa anh ấy được nha, anh ấy thực khôn khéo . Cãi nhau á, em có cãi nhau thì bất quá giống như ầm ỹ không chịu đứng dậy. Bạn cũng biết đó, tính tình cái người kia căn bản sẽ không cãi nhau, chỉ biết dùng ánh mắt mờ ám trừng mình thôi.
Người chủ trì: đều là những thứ gì chính là hình thức
Khắc khẩu?
Tiêu Tiêu: thì bởi vì anh thực bá đạo, không được làm cái này cũng không được làm cái kia, cho nên tôi mới tranh cãi một đôi lời , bất quá đều bị anh chèn ép . Sau này, là vì các bảo bảo, bạn không biết đâu anh thực sự bất công , đối con gái rất tốt, đối vơi con trai thì rất kém cỏi, luôn hung hăn với Đa Ngôn. Lần trước , rõ ràng là do Ái Ái đứng không vững tự ngã xuống, Ngải Đăng lại phạt Đa Ngôn quỳ cả một buổi chiều, nói là nó không bảo vệ tốt cho em gái.
Người chủ trì: vậy sau đó làm như thế nào hòa giải?
Tiêu Tiêu đỏ mặt, lần này đến phiên cô trầm mặc không nói. Cả đêm cô không cho Ngải Đăng vào phòng, không nghĩ tới sáng ngày thứ hai anh lại đem cửa phá nát, ôm lấy cô bước vào phòng khách rồi khóa lại, sau đó hai người ở đến tối mới đi ra.
9. Hai người lần đầu H ở địa điểm nào?
Ngải Đăng: trong ngôi nhà ở Trung Quốc của chúng tôi .
Tiêu Tiêu: ách. . . Ân.
Người chủ trì: là ai chủ động trước ?
Ngải Đăng: cô ấy
Tiêu Tiêu: bắt đầu là tôi , nhưng là về sau là anh ấy là chủ đạo , hừ, anh dám nói anh không muốn sao, em đây còn không phải là sợ anh nhịn đến mức quá vất vã chứ sao.
Người chủ trì: ngay lúc đó cảm tưởng là gì?
Ngải Đăng: rốt cục cô ấy cũng là của tôi.
Tiêu Tiêu: tôi đã làm thực . .
Người chủ trì: lúc ấy bộ dáng của đối phương là?
Ngải Đăng: thực mê người, toàn thân ửng hồng.
Tiêu Tiêu: hai mắt đều nhắm lại, không thấy gì hết , chỉ cảm thấy rất mất sức lực.
Người chủ trì: làm bao nhiêu lần a?
Ngải Đăng: 6 lần.
Tiêu Tiêu: anh lại dám đếm sao? Anh biến thái! ! Em không chú ý, cảm giác chính là anh không ngừng muốn, trước sau đều rất khó chịu .
10.một tuần lễ thì số lần H là?
Ngải Đăng: không đếm được.
Tiêu Tiêu: ách. . . Này. . . Anh luôn muốn đột nhiên tập kích.
Người chủ trì: ngài cảm thấy lý tưởng nhất là dưới tình huống nào, ngày nào trong tuần thực hành là tốt nhất ?
Ngải Đăng: một ngày một lần.
Tiêu Tiêu: một vòng hai lần đi.
Người chủ trì: cảm thấy đối phương ở trên giường cơ thể có tư thế nào là hưởng thụ nhất?
Ngải Đăng: cô ấy yêu thích tôi từ phía sau tiến nhập vào, tuy rằng như vậy cô ấy sẽ ngượng ngùng, nhưng mỗi lần đều thực hưng phấn.
Tiêu Tiêu: tôi cảm thấy loại nào anh ấy cũng đều hưởng thụ, chỉ cần cho anh ấy, anh ấy đều hấp tấp .
Ngải Đăng: . . . . . .