Chương 7: Người ta cuối cùng cũng chờ được anh!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên vội vàng lau miệng, cầm cặp sách xông ra ngoài, lo lắng đánh giá xung quanh, nghĩ không biết có xe đến trường học không.
Đáp lại cô chỉ có thưa thớt vài tiếng chim hót.
Mặt mũi Tô Niên Niên tràn đầy tuyệt vọng, tay vịn trán, hôm qua Trần Doãn Hoa lái xe tới, cô nhớ khu biệt thự này có một trạm xe buýt. Dù sao bây giờ đã trễ, ngồi xe buýt vẫn tốt hơn ngồi xe mẹ.
Hạ quyết tâm, Tô Niên Niên đeo cặp xách đi ra ngoài. Mấy con chim nhỏ đậu bên trên chạc cây bỗng nhiên vỗ cánh bay đi, một chiếc xe Porsche màu đen từ nhà để xe sát vách chạy ra, Tô Niên Niên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, chạy tới.
“Cộc cộc” Tô Niên Niên gõ cửa xe, qua một hồi lâu, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một bên mặt lạnh lùng của thiếu niên tuấn lãng như pho tượng ngồi bên trong.
A... Là đại soái ca hàng xóm, Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên cười ha ha với anh ta: “Anh cũng đi học à? Cho tôi đi nhờ với, Cố...À, bạn học Cố.” Trí nhớ cô không tốt lắm, trong lúc nhất thời thật sự không nhớ nổi tên anh ta.
Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hai giây, ý đồ muốn tìm thứ gì đó bên trong nụ cười kia, nhưng đôi mắt lại bị nụ cười ngọt ngào của Tô Niên Niên làm cho đau nhức, cặp mắt của cô ấy quá mức sạch sẽ trong suốt, Cố Tử Thần khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào nhìn thẳng về phía trước.
Anh ta không hề nói gì, nhưng Tô Niên Niên biết anh ta đã đồng ý. Cô lập tức mở cửa xe, ngồi lên.
Cố Tử Thần khởi động xe, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Tô Niên Niên vỗ ngực, xem tình hình thì có thể kịp giờ, vui vẻ ngâm nga hát.
Chỉ riêng hát chưa đủ, cô thuận tay bật nhạc trên xe, lập tức trên xe vang lên tiếng hòa âm trộn lẫn vào nhau vô cùng náo nhiệt.
Đầu Cố Tử Thần đầy vạch đen, anh biết là không nên để nha đầu này lên xe mà! Từ trước đến nay anh luôn thích yên tĩnh, Tô Niên Niên này làm cho anh cảm thấy vô cùng đâu đầu.
“Đóng lại!” Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, Tô Niên Niên bĩu môi, thấy bộ dáng anh ta giống như nếu cô không đóng lại sẽ ném cô xuống xe, không cam tâm tình nguyện tắt nhạc đi.
Đúng là không tốt đẹp gì, giống như ông cụ non, đây là đánh giá trong lòng Tô Niên Niên về Cố Tử Thần.
Nhưng mà cô thần kinh thô đã quen, hạ cửa kính xe xuống buồn chán thưởng thức phong cảnh.
“Đóng lại!” Cố Tử Thần cau mày, Tô Niên Niên nguýt anh ta một cái: “Tôi hóng gió thì sao! Cái anh này...Ai ui...”
Còn chưa dứt lời, Cố Tử Thần đã đè cái nút xuống, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Tô Niên Niên trừng mắt một cái, được rồi, cô vẫn nên yên ổn ngồi thôi!
Mà sự chán ghét của Cố Tử Thần với Tô Niên Niên lại nhiều thêm một phần, vừa rồi trên con đường bên ngoài kia toàn là hoa, mà anh lại dị ứng với phấn hoa, ngửi thấy hương hoa như có như không khiến cả người đều khó chịu!
Anh và Tô Niên Niên khẳng định là bát tự không hợp!
Kỹ thuật lái xe của Cố Tử Thần rất tốt, chỉ còn cách cao trung Thánh Âm không xa, chưa đến mười phút, anh ta liền dừng xe, Tô Niên Niên đi xuống xe, đánh giá trường học mới này.
Cao trung Thánh Âm là cao trung tư nhân tốt nhất Dụ Thành, khung cảnh hoàn mỹ, tỉ lệ lên lớp cao, tương ứng với học phí cao. Có thể đến học tại trường này không phú thì quý, hoặc chính là có thành tích học tập đặc biệt tốt từ sơ trung.
Tô Niên Niên dọn nhà, cách cao trung lúc đầu quá xa, mà Trần Nguyên cũng học tại trường này, đương nhiên Sở Tố Tâm liền chuyển trường cho cô.
Đối với trường học mới này Tô Niên Niên rất hài lòng, đang chuẩn bị lên tiếng gọi Cố Tử Thần, liền nghe thấy một giọng nữ điệu đà truyền đến: “Anh Tử Thần, người ta cuối cùng cũng chờ được anh!”