Chương 12: Bức ép (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong tiếng nghị luận mồm năm miệng mười của mọi người, Cố Tử Thần khẽ gật đầu: “Cám ơn.” Anh ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi không muốn nhận.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc gì, thậm chí ngay cả chân mày khóe mắt cũng lười nâng lên, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lùng lãnh đạm, rõ ràng là cự tuyệt Doãn Sơ Hạ.
Lúc này, không ít học sinh ở mấy lớp gần đó cũng đến gần xem náo nhiệt, một nam sinh còn huýt sáo, cả đám người chợt nổ tiếng cười vang.
Hốc mắt của Doãn Sơ Hạ dần đỏ lên, tay cầm cái hộp cũng đang không ngừng run rẩy.
Cô ta chật vật xoay người, tự ái còn sót lại làm cô ta không thể nào đối mặt với Cố Tử Thần được nữa, cô ta gần như là đi lảo đảo chạy vọt vào phòng học.
Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi thấp giọng an ủi cô ta, còn những người khác trong phòng học đều có biểu tình cười trên sự đau khổ của người khác.
Tính cách của Doãn Sơ Hạ không tốt, ngày thường đều cư xử với người khác ngang ngược không coi ai ra gì, ỷ vào mình là thiên kim của công ty giải trí Doãn thị, bắt nạt không ít bạn học ở trong trường, bây giờ thấy cô ta bị Cố nam thần cự tuyệt, không ít người đều thầm thoải mái cười to ở trong lòng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Niên Niên còn không biết xảy ra chuyện gì, Tống Dư Hi thấp giọng nói: “Cố nam thần cự tuyệt lời tỏ tình của Sơ Hạ... haizzz...”
Đúng là ngây thơ a, Tô Niên Niên chê bai lắc đầu, tiếp tục lau nố mấy cái bàn cuối cùng.
“Cộc cộc.” Cửa phòng học được gõ khẽ nhẹ hai tiếng, bị người ta đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú của Trần Nguyên xuất hiện.
Khóe miệng anh ta nâng lên nụ cười ôn hòa, Doãn Sơ Hạ ngẩng đầu lên, trong lòng còn tồn tại một tia khao khát cuối cùng.
“Niên Niên, anh chờ em ở bãi đậu xe, chờ lát nữa gặp.”
Tô Niên Niên hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Được.”
Trần Nguyên đóng cửa lại lần nữa, cùng đám người Cố Tử Thần đi xuống tầng.
Bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy phòng học, Tô Niên Niên vẫn không để ý đế xung quanh tiếp tục lau bàn, nhưng Doãn Sơ Hạ vỗ mạnh vào bàn đứng lên, vẻ mặt hung thần ác sát: “Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy, quyến rũ Cố nam thần chưa đủ, còn định làm gì với Trần Nguyên?”
Lúc con người ta tức giận thì sẽ mất lý trí, khoảng khắc lúc Doãn Sơ Hạ bị Cố Tử Thần cự tuyệt đã là điểm giới hạn của tô ta, mắt thấy thấy Trần Nguyên nói muốn đợi Tô Niên Niên, cơn giận trong lòng cô ta lại càng bộc phát.
Tô Niên Niên cau mày: “Cậu có phải bị bệnh hay không, tung tin vịt vu khống hãm hại người khác vui lắm hả?”
Tất cả những học sinh khác đều lấy thái độ bo bo giữ mình vây xem, Chúc Thành vốn định giúp Tô Niên Niên, nhưng cậu ta không đoán được là Doãn Sơ Hạ tìm được một chồng báo không biết từ đâu, giống như là của học sinh để lại trước kỳ nghỉ, mặt trên chồng báo dính đầy bụi bặm. Cô ta nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném về phía mặt Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên phản ứng nhanh hơn, né người nhảy sang bàn bên cạnh, dễ dàng tránh thoát.
Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình lại xui xẻo gặp phải cái thể loại hoa si fan não tàn này, mình bị nam thần cự tuyệt thì thôi đi, còn dám tức giận lên trên đầu cô?
Cô vô tội có được không, hơn nữa, cô ta thật sự coi cô là học sinh mới tùy ý nắn bóp sao?
Tô Niên Niên nhảy xuống bàn, nhặt từng tờ từng tờ báo tán loạn trên đất lên, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi cô phân công cậu quét phòng phải không?”
Doãn Sơ Hạ tức giận đến mức cả người đều run rẩy, Tống Dư Hi đứng ở phía sau nhỏ giọng nói: “Đúng vậy...”
Mọi ánh mắt đều dời đến trên người Tô Niên Niên, khóe miệng cô cong lên tạo thành nụ cười, bắt đầu xé báo trong tay.
“Cậu làm gì vậy? Bọn mình sắp quét xong rồi!” Lưu Doãn Nhi kêu thét, Tô Niên Niên tung đống báo vụn trong tay ra, nhất thời sàn phòng học sạch sẽ vương vãi đầy mảnh báo vụn.
“Rào ——” Tiếng nước thanh thúy vang lên, mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn hành động của Tô Niên Niên.
Cô vứt cả giẻ lau lẫn tạt cả chậu nước bẩn xuống dưới đất!