Chương 53: Vũ hội (1)
Cậu ta không biết, đây chỉ là thói que của Đường Dư nhiều năm qua.
"À?" Tô Niên Niên nhất thời không có hồi phục tinh thần, sau đó áy náy nói: "Không cần, tớ có người rước, cùng anh tớ trở về là được rồi."
Đường Dư con mắt trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Tô Niên Niên đi lên lầu ba tìm Trần Nguyên, hai người cùng đi ra cổng.
Đi qua hoa viên trường học, Tô Niên Niên thấy được hai cái thân ảnh quen thuộc.
Cố Tử Thần đứng nguyên tại chỗ, Doãn Sơ Hạ đứng ở bên cạnh anh, như con bướm xoay tới xoay lui, động tác tư thái cực kỳ giống thiếu nữ hoài xuân.
"Anh Tử Thần, vũ hội cuối tuần này chúng ta cùng đi tham gia ha!" Khuôn mặt Doãn Sơ Hạ vui vẻ không thôi, lần trước mẹ của cô ta nói, dì Cố để cho Cố Tử Thần mời cô ta đi tham gia vũ hội lần này, cô ta đã hoan hô tung tăng như chim sẻ lâu rồi.
Thế nhưng mà lâu như vậy mà Cố Tử Thần vẫn chưa mời cô ta, thậm chí trong trường học nhìn thấy, đều không nhìn mà thẳng đi qua, chuyện này làm cho Doãn Sơ Hạ rất là khổ sở.
Bất quá, Doãn Sơ Hạ không chỉ không có vì vậy mà đối với Cố Tử Thần phản cảm, ngược lại đối với anh càng thêm mê luyến.
Con người vĩnh viễn đều là như thế, không chiếm được mới là tốt đep nhất, Doãn Sơ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cố Tử Thần không nói một lời, Doãn Sơ Hạ phối hợp líu ríu nói không ngừng, trong đôi mắt lóe ra tia chờ mong.
Tô Niên Niên nhìn xem mà nổi da gà, "Anh, Doãn Sơ Hạ vẫn luôn nói giọng này sao?" Cô chỉ là việc cô ta nói chuyện ỏn ẻn.
Trần Nguyên cười cười, "Tử Thần, Tinh Vũ mấy người bọn ta đều lớn lên cùng với Doãn Sơ Hạ đấy, khục khục... Cô ta hiện tại đã hạ bớt rất nhiều rồi đấy."
Doãn gia công ty giải trí ở trong nước là số một, Doãn Sơ Hạ lại là con gái một, từ nhỏ được nuông chiều tới lớn. Được che chở tới lớn, là hòn ngọc quý trong nhà.
Doãn Sơ Hạ khi còn bé, rất thích làm nũng, ỏn ẻn làm bọn họ mấy nam sinh tránh không kịp.
Khi đó Doãn Sơ Hạ luôn ăn mặc như tiểu công chúa vậy, thích làm nũng còn miễn cưỡng tiếp nhận được. Nhưng mà cô ta hiện tại đã lớn như vậy rồi, mà còn dùng làm nũng như Lâm Chí Linh, làm người hận không thể lấy cục gạch đập trên mặt cô ta để cô ta im miệng lại.
Tô Niên Niên rùng mình một cái, hiện tại cũng đã đáng sợ như vậy rồi, trước kia hẳn chẳng phải là rất kinh hãi?
"Chúng ta đi thôi." Tô Niên Niên kéo Trần Nguyên đi về.
Lúc này lòng Trần Nguyên đã mãn nguyện, nhìn tới nhìn lui, vẫn là em gái anh tốt nhất, bán manh được, đánh nhau được, bề ngoài dễ thương, nhưng tính tình nữ vương, thật sự so với Doãn Sơ Hạ chỉ biết làm nũng thì tốt hơn nhiều.
Chưa có chạy hai bước, kiên nhẫn của Cố Tử Thần bị mài hết, bỏ lại Doãn Sơ Hạ ở hoa viên anh đi ra ngoài.
Ba người gặp nhau, Cố Tử Thần bình tĩnh cùng Trần Nguyên liếc nhau một cái, ánh mắt rơi vào trên người Tô Niên Niên, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
"Tại sao cô lại mập lên rồi." Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng rồi lại hết sức dễ nghe vang lên.
Bị anh ác độc lời nói hung hăng xúc phạm tới, Tô Niên Niên trừng mắt anh, "Ai cần anh lo! Anh, chúng ta đi, hừ, gặp lại!"
Cố Tử Thần theo ở phía sau, khóe môi cong...lên một cái.
Trong hoa viên Doãn Sơ Hạ tay nắm chặc thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy ghen ghét.
Nguyên vốn có chút buồn tẻ sinb hoạt ở trường học, nhưng vì có Đường Dư đến, thoáng cái đã trở nên không giống với lúc trước.
Tô Niên Niên phảng phất cảm giác giống như trở về thời điểm học ở Thần Giang Cao Trung, mỗi ngày cùng mấy người bạn nói lời trêu chọc nhay, vui vẻ vô cùng.
Cùng bạn cùng lớp ở chung cũng càng ngày càng tốt, chỉ ngoại trừ nhóm của Doãn Sơ Hạ, không có ai sẽ cố ý nhằm vào Tô Niên Niên.
Chớp mắt là đến nữa thứ sáu, Tô Niên Niên mang theo cặp vui vẻ trở về nhà, nhóm Doãn Sơ Hạ lại ở lại lớp học, vẻ mặt vui vẻ.