Chương 9
Sáng sớm hôm sau thì “em hồng” đã bị người ta đốn ngã. Qua lời Lưu quản gia nói điều do chủ ý của vương gia, sợ người đột nhập vương phủ nên phải đành bỏ “em hồng” ta vò đầu bứt tai nghĩ cách sao ra khỏi phủ, làm sao gặp Mộ Dung Thanh Sơn đây.
“Tiểu Mai ta quyết định rồi, ta sẽ thỉnh cầu vương gia cho chúng ta xuất phủ”.
“Tiểu thư..” Tiểu Mai nhìn ta há hốc mồm. Thời cổ đại này nữ nhân không thể tự tiện ra khỏi phủ, ta biết là sẽ rất khó nhưng “dẹp giặc phải bắt tướng giặc” nếu cứ ngồi đây nghĩ cách sao ta không xin thẳng hắn.
Qua điều tr.a của ta với các nha hoàn trong phủ thì vương gia đang ngồi trong đình hóng mát. Ta vội vàng dắt Tiểu Mai ra hoa viên, trên cây chim kêu ríu rít, cảnh sắc trang nhã. Quả không hổ là hoa viên của thất vương gia điều có đủ các loài “kỳ hoa dị thảo” cùng đua nhau khoe sắc tỏa hương dịu dàng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, xa xa có vài khóm hoa hồng đang đung dưa trong gió và trong đình hiện ra thân ảnh quen thuộc đích thị là thất vương gia, ta “tình cờ” cùng Tiểu Mai vào trong đình.
Ta cũng “tình cờ” nhìn thấy hắn liền vội vàng thỉnh an nói: “Không biết vương gia ở đây, đã quấy rầy người nghỉ ngơi”. Ta vờ quay lưng bước đi…
“Đã đến, cứ ngồi lại đi” hắn nhàn nhạt nói.
Bụng ta mừng thầm, sao đó tỏ thái độ không thể từ chối mà ngồi đối diện với hắn. Hắn chỉ có một mình ngồi lặng lẽ trong đình, không mang theo nha hoàn, ta cũng không thấy Hắc Phong. Có lẽ trong phủ nên hắn không cần mang theo hộ vệ. Tiểu Mai vội vàng rót một tách trà, nước trà màu xanh, hương thơm thoang thoảng mát dịu, ta vội uống một ngụm, mùi hương ngọt lành của trà đọng lại trên đầu lưỡi. Để có trà ngon thế này, người pha trà bỏ thật không ít tâm tư, từ cách chọn trà, và nước pha trà. Nhìn những lá trà ta biết Bích Loa Xuân này đúng là cực phẩm, được hái vào mùa xuân khi đang căng đầy nhựa sống và chỉ chọn lấy những búp trà non nhất. Ta nhìn chiếc chén đựng trà, là chén lưu ly trong suốt, cầu kỳ, đúng là cực phẩm, ta biết nó giá trị vô cùng, ta tấm tắt khen: “Hảo trà”.
Hắn nhìn ta nghi hoặc rồi nói: “Nàng cũng biết cách thưởng trà”.
Ta cười trừ nói: “Viên Nguyệt làm vương gia cười chê, ta thật không dám nói mình là người sành sỏi trong trà đạo nhưng ta biết Bích Loa Xuân bản thân nó đã ngon nhưng để có được hương vị như thế này phải phụ thuộc cách pha trà. Người pha trà này phải là người có kinh nghiệm hiểu biết về trà”.
Rồi ta lại ngâm một bài thơ:
Minh Nguyệt sơ thường Bích Loa Xuân,
Tây Sơn mai hải diễm nhược vân,
Khinh ca mạn vũ hoảng nhược mộng,
Ngô nông nhuyễn ngữ thiêm ôn hinh.
Phù sinh bán nhật khinh tùng quá,
Bích thủy vân thiên nhất thân khinh.
Tạm dịch:
Minh nguyệt trăng sáng tinh khôi
Bích Loa Xuân biếc pha rồi nếm qua
Tây Sơn mai thắm nở hoa
Mây vờn trên biển sao mà đẹp tươi
Hát hay múa giỏi tuyệt vời
Gọi người trong mộng tỉnh rồi mê man...
Dân Ngô tiếng nói nhẹ nhàng
Hiền hòa ấm áp lại càng ôn nhu
Nửa ngày sống kiếp phù du
Trời cao nước biếc vi vu một mình
“Hảo thi, bổn vương không ngờ Mẫu Đơn lại là người hiểu biết, thật là bổn vương ngày càng kinh ngạc” hắn nhìn ta rồi tự tay rót vào chén ta một tách trà. Ta lại nói: “Trà Bích Loa Xuân có cái hay của nó nhưng tiếc ta lại không thích nó, chỉ thích “trà long tĩnh thôi” ta cầm lấy chén trà vừa uống vừa nói.
Hắn nhìn ta cười, rồi nhìn ta trầm giọng hỏi: “Hôm này nàng thật không phải tìm bổn vương đó chứ hay chỉ tình cờ?”
Không ngờ hắn thật lợi hại, thẳng thắn, ta thích. Ta vội nói: “Vương gia tinh ý, ta thật không thể giấu giếm, ta muốn ngài cho ta xuất phủ một chuyến”.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn vào chén trà. Ta vội nói tiếp “Ta muốn bái phật, cầu phúc cho vương gia”.
Hắn liền quay sang ta nói: “ Bổn vương thật may mắn được sự quan tâm của nàng, nhưng thân thể bổn vương khỏe lắm, không cần nàng nhọc lòng”.
Ta định lên tiếng thì hắn lại nói: “Có điều hảo ý của nàng ta không thể không chấp nhận đổi lại..”
Ta vội vàng nói: “Ta sẽ làm bất cứ gì ngài thích, kể chuyện, ngâm thơ, đánh đàn,… ta làm tất” sau đó uống một ngụm trà chời đợi câu trả lời của hắn.
“ Thị tẩm”.
Nghe đến 2 chữ đó, trà ta uống bao nhiêu điều phun ra như cái vòi hoa sen vài lá trà còn dính trên mũi ta. Ách, ch.ết ta. Do khoảng cách cái bàn cũng xa nên “mưa nước trà” không bắn vào người hắn. Ta trợn mắt không biết làm gì, Tiểu Mai đứng kế bên cũng cứng đơ. Hắn như muốn cười lắm nhưng chỉ nhếch mép rồi lấy một chiếc khăn tay cho ta, ý bảo ta tự lau.
“Ta chỉ muốn nói đêm đó, ta vẫn thấy có lỗi, nàng cứ đi nhưng nhớ về sớm” hắn lại nhàn nhã uống trà. Haizzz ta thật kích động, ước gì có cái xẻng ta sẽ đào cái lỗ chui vào đó mất. Do khăn tay đã dơ nên ta xin giặt sạch rồi hoàn trả lại. Hắn nhìn chiếc khăn tay như không muốn đưa cho ta, ta liền bỏ nó vào trong tay áo. Sau đó chúng ta nói chuyện phiếm, hắn hỏi có cần cho người theo không, ta xua tay nói không cần phiền thế vì chúng ta lần nay cải nam trang nên không sao. Sau đó ta cáo lui ra khỏi hoa viên, rồi ta nghe như có tiếng xoãng nhỏ, như có cái gì vỡ vụn, ta vội nhìn về phía hắn chỉ thấy bóng lưng hắn, im lìm, trơ trọi và thật cô độc có lẽ ta nghe nhầm.
Chú thích:
Trà Bích Loa Xuân:
Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, có tên gọi là “Hách Sát Hương Nhân”. Vua Khang Hy tuần lộ phía nam đi qua Tô Châu, khi được thưởng thức loại trà này đã tán thưởng hết lời. Vì trà được hái vào dịp tiết Thanh Minh, tiết Cốc Vũ nên có tên gọi là “Bích La Xuân” và được liệt vào là một trong những vật cống phẩm.