Chương 14
Đã qua giờ Dậu, trời rất nhanh đã tối hẳn. Trên núi Trọng Loan, một dãy cung điện trùng điệp đã nhanh chóng chìm vào màn đêm yên tĩnh, trong hậu cung, chỉ có hai tòa đại điện Hội Ninh và Ngọc Anh là sáng rực ánh nến. Đây là tẩm điện của hai vị chủ nhân trong hoàng cung này, nhưng chỉ có vài người biết, trong cung điện của hoàng đế, chủ nhân của nó đã rất lâu rồi không ở lại chỗ này.
“Ngươi tránh ra.” Diệp Huyên giãy giụa muốn đẩy Tiêu Diệp ra, nam nhân này giống như khối kẹo mè xửng dính chặt lên người nàng, vòng tay ôm lấy Diệp Huyên. “Nương nương.” Hắn thổi một hơi bên tai Diệp Huyên, “Ta chỉ ôm nàng một lát, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”
Diệp Huyên vừa nghe thấy lời này liền tức giận, đã nhiều ngày nay ngày nào Tiêu Diệp cũng nói như vậy. Chỉ cần trời vừa tối hắn liền ngựa quen đường cũ đi đến Ngọc Anh điện, Diệp Huyên đuổi hắn ra ngoài, hắn liền ôm lấy thắt lưng giả bộ đáng thương. Được rồi, Diệp Huyên nghĩ, ôm thì ôm đi, tóm lại lúc hắn còn nhỏ cũng đã từng ôm mình.
Nhưng hắn ôm được một lúc liền bắt đầu giở trò, Diệp Huyên muốn nghiêm khắc trách cứ, nhưng bị hắn hôn một lúc liền mềm nhũn cả người. Chờ đến khi hắn bắt đầu thoát quần áo của mình, lại chẳng biết xấu hổ bày ra dáng vẻ nghiêm trang: “Nương nương ngoan, mở chân ra, để ta xem thương thế của người đã tốt chưa.”
Chữa thương cũng đã nửa tháng, cho dù là mảnh mai như liễu cũng đã tốt hơn rồi. Nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn đường đường chính chính lấy cái cớ này, Diệp Huyên mơ mơ hồ hồ bị hắn cởi sạch sẽ, cả người mềm nhũn bị hắn ôm trong ngực, mặc hắn đem cây gậy đáng giận kia một lần lại một lần nhét vào hoa huy*t. Cũng may hắn nói không động thì quả thật không nhúc nhích. Lúc đầu là sợ làm Diệp Huyên bị thương, chờ sau khi thương thế của nàng tốt hơn, Tiêu Diệp tính toán tiến thêm một bước, lại bởi vì thái độ kiên quyết của Diệp Huyên mà thủy chung không được như mong muốn.
Diệp Huyên biết bản thân đang lừa mình dối người, nàng cùng Tiêu Diệp ngày ngày trần trụi quấn lấy nhau, trừ bỏ một bước cuối cùng, những gì không nên làm, Tiêu Diệp đều đã làm hết. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị hắn hôn qua, cái ɖú bị hắn chơi đùa, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng bị hắn dùng môi hôn một lượt, thậm chí chỗ xấu hổ kia… cũng bị hắn dùng đầu lưỡi khảy lộng qua, từ huyệt khẩu đến hoa kính, trong trong ngoài ngoài ɭϊếʍƈ đến nỗi nàng cao trào liên tục. Nhưng Diệp Huyên lại luôn tự nhủ, chỉ cần hắn không có bắn vào, bản thân tốt xấu gì cũng có đường sống.
Nàng chưa khi nào không quả quyết như vậy, biết rõ bản thân cùng Tiêu Diệp đã sớm làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, lại cố tình giống như con đà điểu vùi đầu trong cát. Nhưng bảo nàng kiên quyết cự tuyệt Tiêu Diệp, nàng thật sự không làm được.
Từ lúc Tiêu Diệp còn nhỏ, Diệp Huyên đã không có cách nào cự tuyệt hắn, chẳng qua hắn rất ít khi nói ra yêu cầu vô lý, nhưng Tiêu Diệp bây giờ lại cố tình khiến Diệp Huyên đau đầu không thôi.
Lúc này Tiêu Diệp đang nắm tay Diệp Huyên hôn, thấy Diệp Huyên phụng phịu, hắn gác đầu lên vai Diệp Huyên, rầu rĩ nói bên tai nàng: “Hôm nay trong lúc thượng triều, Trịnh Niên Khoan kia lại chèn ép ta, thất ca còn nhảy ra hát đệm cho hắn, ta nhìn hắn lại bắt đầu không thành thật, nhưng ta lại không thể phát tác.” Diệp Huyên vừa nghe thấy hắn bị ăn hϊế͙p͙ trên triều liền mềm lòng. Tiêu Diệp thấy nàng không nói chuyện, nhưng cũng không từ chối, liền cọ cọ bên gáy Diệp Huyên, “Nương nương, ta mất hứng.”
Diệp Huyên thở dài, rồi đột nhiên nhớ lại lúc Tiêu Diệp còn nhỏ, nếu mất hứng, cũng gác đầu lên vai nàng như vậy. Khi đó hắn rất nhỏ, trẻ con cùng tuổi hắn đều bắt đầu cao lên nhanh chóng, Tiêu Diệp lại gầy teo thấp bé, thoạt nhìn rất đáng thương.
Diệp Huyên tuy là hoàng hậu, nhưng trong cung đều biết nàng không có khả năng có đứa nhỏ của mình. Một hoàng hậu không có con, thì còn có gì cần e ngại, cho dù Diệp Huyên là con gái của Diệp thị Tuyên Thành, nhưng thiên hạ này không phải là của người họ Diệp. Cho nên nàng bị xa lánh, bị tính kế, nàng cùng Tiêu Diệp cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau giữa chốn hậu cung sâu như biển, nhưng quãng thời gian này lại trôi qua rất nhanh.
Nhớ lại có một lần Tiêu Diệp bị vài thằng nhóc tôn thất to con khi dễ, kỳ thực chuyện như vậy đối với hắn là thường như cơm bữa. Hắn theo thường lệ rửa sạch vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm nhiên như không có việc gì trở về Thanh Lương điện. Chỉ là góc áo bị rách một lỗ vẫn bị Diệp Huyên nhìn thấy, Diệp Huyên mím môi cố gắng làm như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ. Cho dù lúc nàng biết mình phải vào cung gả cho một lão già năm mươi mấy tuổi, nàng cũng không có khóc.
“Cửu lang.” Nàng ôm Tiêu Diệp vào ngực, nước mắt nóng hổi làm ướt vạt áo Tiêu Diệp, “Không có ai có thể khi dễ con nữa, ta tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ con.”
Đầu nhỏ của Tiêu Diệp gác lên vai Diệp Huyên, hắn bắt chước điệu bộ người lớn, vỗ nhè nhẹ lên lưng Diệp Huyên: “Nương nương, đừng khóc, ta không đau một chút nào.”
Tiêu Diệp chưa bao giờ nói cho Diệp Huyên biết, hắn không phải là đang an ủi Diệp Huyên. Hắn quả thật không đau, chỉ cần nàng ôm hắn như vậy, đau đớn, thống khổ tất cả đều biến mất.