Chương 17
Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Huyên ảo não ngồi bên giường, chỉ biết bản thân lại bị Tiêu Diệp dụ dỗ. Một khi tâm nguyện lâu nay được đền bù, Tiêu Diệp nếm được ngon ngọt, gần như ép buộc Diệp Huyên suốt cả một đêm. Vừa qua giờ mẹo, hắn mới lưu luyến không rời đem côn th*t rút ra, ôm Diệp Huyên vuốt ve một hồi, mới rời khỏi Ngọc Anh điện.
Ngày hè trời sáng rất nhanh, Diệp Huyên trong lòng oán trách Tiêu Diệp không biết tiết chế, lại lo lắng hắn mỏi mệt. Dù sao hắn cả đêm không ngủ, bây giờ lại đi nghe triều thần báo cáo, lát nữa lại phải xử lý một đống tấu chương, thật sự là mệt nhọc. Đáng tiếc quan tâm của nàng là dư thừa, Tiêu Diệp vừa đến Túc Minh cung, nhóm triều thần liền đưa ánh mắt nhìn nhau - sáng nay, quan gia dường như rất hưng trí nha.
Tâm tình Tiêu Diệp quả thật rất tốt, ngay cả khi đọc được tấu chương tố cáo tri châu Chương Châu tham ô, cùng việc tham tướng Định Viễn quân tham nhũng quân lương thiếu chút nữa khơi mào binh biến cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. “Hình bộ, Đại Lý Tự cùng thẩm tra.” Hình bộ thượng thư và Đại Lý Tự Khanh cùng “dạ”, Tiêu Diệp khẩn cấp nói tiếp, “Các khanh còn có chuyện gì khải tấu không?”
Hoàng đế biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả người không có mắt như Trịnh Niên Khoan cũng tự hiểu mà cúi đầu. Đợi đến khi chúng thần ngước mắt chỉ kịp thấy góc áo bào thoáng qua, bóng lưng cao ngất của Tiêu Diệp đã biến mất trước mắt mọi người.
Trở về Hội Ninh điện, Tiêu Diệp nhìn một đống tấu chương trên bàn, thiếu chút nữa nhịn không đươc kêu nhóm nội quan gom đống này đi thiêu. Nhưng hắn biết lúc này mà hắn đi Ngọc Anh điện, Diệp Huyên cũng không cho hắn sắc mặt tốt. Chuyện triều chính Diệp Huyên rất rõ ràng, một người thiên tử cần chính mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Hơn nữa Tiêu Diệp mới đăng cơ không đầy ba năm, căn cơ trong triều chưa vững, có nhiều việc không thể chỉ giao cho các đại thần, chỉ có thể tự mình quán xuyến. Nếu Tiêu Diệp nhàn hạ đi gặp nàng, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Ngọc Anh điện. Thở dài một hơi, Tiêu Diệp chỉ có thể nhẫn nại bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Vất vả cày cấy cả một đêm, trên mặt hắn không có chút xíu nào mệt mỏi. Ngược lại hắn lúc này xem tấu chương mà không yên lòng, trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng hương diễm tối qua. Diệp Huyên nằm trong lòng mình, hắn thân dưới liên tục sáp nơi giữa hai chân nàng, phía trên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho chậc chậc ʍút̼ lấy… Tay Tiêu Diệp đang phê duyệt tấu chương hơi ngừng lại, hắn liếc mắt nhìn háng mình, vạt áo chỗ bắp đùi đã phồng lên một cục, quả nhiên, lại cứng.
Tiêu Diệp nhíu mày suy tư một hồi, bỗng nhiên quăng bút, cao giọng gọi: “Cao Thành Phúc, đem xấp tuyết tiên (tiên: giấy viết thư, thư từ...) năm nay Vĩnh Châu tiến cống lên đây.”
Cao Thành Phúc vội vàng vâng dạ, gọi vài nội quan đang đứng hầu trước cửa đi đến khố phòng. Vĩnh Châu là địa phương sản xuất giấy nổi tiếng, tuyết tiên chính là loại tốt nhất, bề mặt bóng loáng như tơ, trắng noãn như tuyết, vô cùng tinh xảo. Tiêu Diệp viết vài chữ lên tuyết tiên, gấp thành một con bướm tinh xảo, sai Cao Thành Phúc đưa đến Ngọc Anh điện.
Cao Thành Phúc thấy đầu lông mày của quan gia đều tràn đầy ý cười, liền biết đây là chuyện tốt. Đáng tiếc hắn muốn ở lại Hội Ninh điện hầu hạ Tiêu Diệp, nên đem con bướm đặt trong hộp gỗ, dè dặt cẩn trọng giao cho nội quan ngoài cửa: “Tiểu tử nhà ngươi lần này gặp may, nhanh đi đưa cho thái hậu, lát nữa khi quan gia ban thưởng, nhỡ kỹ, đừng có mà ra vẻ đắc ý vênh váo.” Hắn lại dặn dò thêm, “Nhất định phải đưa tận tay thái hậu, nhìn thái hậu mở ra xem, rồi mới được trở về phục mệnh.”
Tiểu nội quan vui vẻ tiếp nhận, Cao gia gia đã nói vậy, xem ra lần này có chuyện tốt. Hắn ôm hộp gỗ trong ngực, chạy thục mạng đến Ngọc Anh điện, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau. Hắn không dám nhìn thẳng thái hậu, khóe mắt chỉ liếc thấy một đôi bàn tay trắng noãn chậm rãi mở hộp gỗ ra, sau đó liền ngừng lại.
Ai cũng không ngờ được, trên tấm tuyết tiên tinh xảo, văn nhã chỉ có vỏn vẹn năm chữ: Nương nương, ta cứng rắn.
Diệp Huyên cầm tuyết tiên trên tay không khỏi xấu hổ nghĩ, nếu Tiêu Diệp đang đứng trước mặt mình, hắn nhất định sẽ vô lại ôm thắt lưng nàng, cọ cọ bên cổ nàng. Xú tiểu tử này, bây giờ là thời gian xử lý triều chính, hắn thế nhưng... trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến mấy cái chuyện này!
Trong phòng toàn bộ cung tì, nội quan đều cúi đầu, không ai nhìn thấy hai má Diệp Huyên đỏ ửng, nàng làm ra vẻ trấn định ho khan một tiếng, kêu Tầm Hương bày văn phong tứ bảo ra.
Một lúc lâu sau, cung tì bên người thái hậu đưa lại hộp gỗ cho nội quan, nhẹ giọng dặn dò: “Cầm về phục mệnh quan gia.” Tiểu nội quan không biết gì ôm hộp gỗ chạy về Hội Ninh điện, Tiêu Diệp mở tuyết tiên, trên mặt giấy dường như còn lưu lại hương thơm từ ngón tay Diệp Huyên, phía dưới năm chữ mà hắn viết, là hai chữ nhỏ nhắn viết theo thể chữ Khải thanh nhã - Hạ lưu.