Chương 25: Cha con và thuyết âm mưu
“Lâu huynh, ta thấy chuyện này có chút kỳ lạ” Ngón tay Lãnh Diệp Thanh vuốt ve ly rượu, như có điều suy nghĩ nói: “Ngũ Lương phái ta giúp ngươi tìm một nữ nhân tên là Trần Thiển Ngữ đã là chuyện ai cũng biết trên giang hồ. Huống chi bốn người kia phí nhiều công sức đón Trần Thiển Ngữ xuống núi đã bị võ lâm xôn xao truyền đi…”
“Xin Lãnh huynh chỉ giáo cho?”
“Hẳn là có người mượn danh hiệu của Trần Thiển Ngữ mời ngươi đi dự Hồng Môn yến”
“Ha” Lâu Trụy cười lạnh một tiếng: “Dưới gầm trời này còn người có thể chế ngự được Lâu Trụy ta sao?”
“Lâu huynh đã quyết định mùng 8 tháng 9 sẽ đi sao?”
“Không cần chờ đến tháng chín, bây giờ ta lập tức lên đường, muốn xem một chút là thần thánh phương nào dám lợi dụng điểm yếu uy hϊế͙p͙ Lâu Trụy ta!”
Trên tay Lâu Trụy dùng sức một cái, cứ thế bẻ một góc bàn xuống rồi bóp nhẹ miếng gỗ trong tay hóa thành bột phấn trên tay của Lâu Trụy bay xuống.
Sau khi vì bàn gỗ kia mặc niệm ba phút xong ta liền ôm lấy tay của Lâu Trụy nói: “Phụ Thân, Nặc nhi cũng muốn đi!”
“Được! mau đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta cùng xuất phát”
Dặn dò Thất Tịch phải nhớ cho A Hoàng, Tiểu Bạch tắm rồi ăn cái gì. Dặn dò Ức Khanh phải cất thuốc giải thật kỹ đừng để cho Liễu Ngâm Tiếu tìm được. Dặn dò Liễu Ngâm Tiếu phải nghe lời, chung sống thật tốt với Ức Khanh. Dặn dò Hứa Lâm có điểm tâm ngon nhớ cất vào trong hầm băng của Ngũ Lương phái để giữ lại cho ta. Ta và Lâu Trụy cuối cùng cũng rời khỏi Ngũ Lương phái.
Ở cửa Ngũ Lương phái, rất nhiều người vây quanh đưa tiễn.
Lãnh Diệp Thanh đưa dây cương ngưạ cho Lâu Trụy: “Ta thấy chuyện này có liên quan đến ma giáo Hủ Chi Thần giáo. Mặc dù hơn mười năm trước ma giáo Hủ Chi Thần giáo khó hiểu giải tán, nhưng vẫn còn rất nhiều người. Mấy năm nay ta lại nghe được một chút tin tức Hủ Chi Thần giáo đang gây dựng lại bộ hạ cũ, có thể Ma Giáo muốn ngóc đầu trở lại cũng không biết chừng. Ngươi hãy bảo trọng”
Lâu Trụy nhận lấy dây cương nhảy lên ngựa, xách ta giống như con gà lên lưng ngựa, ôm quyền về phía Lãnh Diệp Thanh nói: Bảo trọng!”
Roi ngựa vung lên, ta và Lâu Trụy oanh oanh liệt liệt, dũng cảm vô cùng bắt đầu xuống núi.
Chạy đến phía sườn núi bên kia Ngũ Lương phái thì ta đột nhiên nghĩ tới Hắc Mộc lệnh bài vạn năng của Tư Không Cảnh đưa, ta cho Thất Tịch mượn, nàng vẫn chưa trả lại cho ta.
Tính toán một chút, ta ngồi trong ngực Lâu Trụy ngửa đầu nhìn cái cằm hoàn mỹ của hắn.
Ta không có Hắc Mộc lệnh bài của Thiên Lôi giáo nhưng ta còn có Lâu Trụy phụ thân.
Lâu Trụy phụ thân mới là một cái lệnh bài di động vạn năng, đi theo phụ thân còn sợ cái gì, cơm áo không cần lo lắng.
Khách sạn, ở trọ.
Nhìn bộ dạng ông chủ với Lâu Trụy có quen biết, ta cảm thấy có triển vọng giảm được giá phòng.
Đúng như dự đoán, Lâu Trụy được giảm 20% giá phòng cao cấp.
“Nặc nhi, ông chủ này đề nghị chúng ta làm cái thẻ sau này đi ngang qua ở trọ cũng thuận lợi, con thấy thế nào?”
Trong phòng Lâu Trụy ôm hồ lô rượu của hắn uống ừng ực cũng không quên hỏi ý kiến của ta.
Ta đang gặm đùi gà, lau dầu mỡ trên mặt một cái hỏi: “Làm thẻ thì có ưu đãi gi?”
“Làm thẻ sẽ được chiết khấu 30% phòng trọ, hơn nữa hoạt động rút số ngày tết cũng không thiếu chúng ta.”
“À, vậy thì làm đi”
“Ừ”
Nhìn xem Lâu Trụy rất biêt tiết kiệm tiền đó! Dáng vẻ của Tư Không Cảnh thì tiêu tiền như nước.
Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt truyền thống của dân tộc Trung Hoa!
Trên đường bôn ba gần bảy ngày, ta và Lâu Trụy đã tới núi La gia.
Núi La gia thật là cao a a a!
Ta ngửa đến mức cổ cũng phải đau.
Những người này thật không biết chọn địa điểm, bắt đầu leo từ lúc trời sáng khi leo lên tới đỉnh núi chắc trời đã tối rồi…
May mà Lâu Trụy Trụy phụ thân là một người vạn năng, cõng ta nhảy hai, ba cái đã lên tới đỉnh núi.
Dường như chúng ta đến quá sớm…trên đỉnh núi ngay cả một bóng người cũng không có…
“Nặc nhi, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười tám tháng bảy”
“…”
“Phụ Thân, người quá tích cực…Người ta hẹn tận hơn một tháng nữa…”
“…”
“Phụ thân chúng ta trước hết cứ ngồi xuống xem mặt trời lặn rồi trở về được không?”
“…”
Hôm đó trở về Lâu Trụy bày ra cái mặt thối, kéo ta lên nóc nhà khách sạn ngồi uống rượu.
“Năm biết Thiên Ngữ ta hai mươi tuổi, nàng mười sáu tuổi”
Uống một lúc, Lâu Trụy đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Ta vội vàng tập trung tinh thần, nín thở chuyên tâm nghe chuyện của phụ thân và mẫu thân”
“Ta luôn luôn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc ấy, một nữ nhân mặc váy hồng đạp lên đầu mọi người nhảy đến trước mặt ta, gắt gao nắm lấy tay của ta nói, chính là ngươi rồi…”
“…”
Đạp lên đầu dân chúng vô tội chạy như bay đến…quả nhiên là tác phong của mẫu thân trước sau nhu một.
“Sau đó nàng cứ quấn lấy ta. Ta đi hướng đông nàng cũng đi hướng đông, ta đi hướng tây nàng cũng đi hướng tây…” Nói tới chỗ này Lâu Trụy nhẹ nhàng nở nụ cười, uống một ngụm rượu tiếp tục nói: “Nàng quấn quít ta cũng thành thói quen. Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ…”
“… …”
Ta nghĩ đến mẫu thân rất nhiều lần bắt ta nấu canh măng cho nàng. Quấn quít chặt lấy, quấn quit chặt lấy…Ngay cả Lâu Trụy công lực thâm hậu cũng bị mẫu thân thuần phục, ta nhỏ thế này đấu tranh cái quỷ gì.
“…”
Rơi vào trầm mặc, Lâu Trụy đang kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, đóng đóng mở mở giống như muốn một tay bắt lấy ánh trăng.
“Sau đó thì sao phụ thân?”
Ta đẩy hắn một cái.
Lâu Trụy quay đầu nhìn ta, gió đên thổi bay tóc trên trán hắn, ta không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.
“Sau đó, ma giáo hoành hành giang hồ, bọn ta là nhân sĩ chính phái sao có thể để mặc cho giáo đồ ma giáo làm càn? Vì vậy ta rời núi, chinh phạt Hủ Chi Thần giáo…”
Ta nhấc đầu dựa vào người Lâu Trụy, nằm trên đùi hắn nghe hắn kể tiếp.
“Hủ Chi Thần Giáo kiêu khích, ta nhận chức minh chủ võ lâm, thời gian ta sống chung với Thiên Ngữ càng ngày càng ít…Sau đó nàng lại hiểu lầm ta cấu kết với đệ nhất mỹ nữ võ lâm Sở Vãn Ca tức giận rời đi…”
Cái gì đệ nhất mỹ nữ kia có bị mẫu thân ta chỉnh ch.ết hoặc là hủy cả gương mặt không?
Mặc dù ta rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà ở bầu không khí này ta nhịn.
“Ta vốn tưởng rằng nàng hết giận sẽ giải thích với nàng, ai biết nàng lại chọc tới bốn nam nhân khác…”
À? Bốn người cha kia ra sân rồi?
“Lúc ấy còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, ta liền cho rằng nàng phản bội ta, đối với nàng…Haizz, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ nàng chỉ muốn cho ta ăn một chút giấm thôi…”
Ghen cần nhiều nam nhân như vậy sao mẫu thân?
“ Về sau không rõ tung tích Thiên Ngữ…Những năm này ta suy nghĩ rất nhiều, muốn tìm được nàng, muốn nói rõ ràng cho nàng biết chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm…”
Hỏi thế gian tình là gì?
“Thật vất vả đầu năm nay mới có tin tức của nàng, lại để cho bốn người kia nhanh chân đến trước mang nàng đi…”
Ta an ủi mà vỗ vỗ chân của phụ thân, nén bi thương đi phụ thân.
“Mười ba năm…Thiên Ngữ vẫn không chịu tha thứ cho ta sao…”
Lâu Trụy lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn xa xăm
Ta im lặng.
Thì ra Lâu Trụy phụ thân tâm tình không tốt là bởi vì lên núi không tìm thấy mẫu thân sao?
Cái thứ gọi là tình cảm này, chậc chậc…
Tửu lượng tốt cũng có một chút không tốt, đó là không mượn rượu tiêu sầu được.
Uống hết mười bình rượu Lâu Trụy vẫn mạnh như rồng như hổ, một chút men say cũng không có.
Đây là loại người gì vậy?
Không ngăn cản được cơn buồn ngủ tấn công tới ta mơ màng ngủ trong lòng Lâu Trụy.
Gà trống gáy một tiếng báo hiệu trời đã sáng.
Ta từ trên giường bò dậy đi tìn Lâu Trụy.
“Phụ thân, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
“Phủ Đầu bang”
“Cái gì?”
“Phủ Đầu bang là bang phái cách núi La gia gần nhất.”
“À, Hồng Môn Yến muốn bày ra trước cửa nhà mình”
“Con gái của ta thật thông minh”
Lâu Trụy xoa đầu ta một cái, vẻ mặt đầy vui mừng, yên tâm.
Phủ Đầu bang bang chủ đúng lúc ở nhà thấy Lâu Trụy bái kiến sợ đến mức tè ra quần vội vàng bò ra ngoài tiếp đãi.
Nhìn tên Bang Chủ thân thể tròn vo ta cố gắng nín cười, nín đến mức nội thương.
“Lâu minh chủ đại giá đến tệ giáo chơi không biết muốn làm gì?”
Mỗi bước đi của bang chủ đại nhân thịt mỡ trên người đều phải run rẩy. Hình ảnh kia làm cho ta không nhịn được cười, nước trà trong miệng phun xa mười thước.
“Khụ khụ…Xin lỗi…khụ khụ”
Sớm biết như vậy ta muốn cười liền cười ra luôn, nghẹn nhiều như vậy đúng là làm tổn thọ mà.
“Ha ha, vị cô nương này xưng hô thế nào?”
Hai tròng mắt của vị bang chủ kia nhanh như chớp đảo vài vòng, tầm mắt dừng ở trên người ta.
“Tiểu nữ Trần Nặc”
Lâu Trụy không nhanh không chậm giới thiệu.
“Trần Nặc?” đôi mắt nho nhỏ của bang chủ đột nhiên trừng lớn thành hạt đậu: “Chẳng lẽ chính là ‘Áo trắng sát thủ’ danh chấn giang hồ, Trần Nặc nữ hiệp?”
“…”
Ta thật đúng là nổi danh rồi…Áo trắng sát thủ…
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu” Bang chủ ôm quyền hướng về phía ta “Quả nhiên là thiếu niên anh tài, phụ nữ không thua đấng mày râu ha ha!”
“…”
Cái này rất buồn cười sao?
Khách sáo xong rồi, tiếp theo vào vấn đề chính thôi…
“Vương Bang chủ có biết mũi tên này không?”
Lâu Trụy lấy ra mũi tên đưa cho tên bang chủ kia
Thịt mỡ trên mặt Bang chủ khẽ nhăn một cái.
Ta không lên tiếng, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của hắn.
Xem hết mũi tên kia một lượt, dường như Bang chủ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đây không phải chỉ là một mũi tên bình thường thôi sao?”
“Đây có thể nói là một mũi tên bình thường, nhưng cũng có thể nói đây là một mũi tên đặc biệt” Lâu Trụy cố làm ra vẻ huyền bí nói.
“À” Thịt mỡ trên mặt Bang chủ lần nữa lại bị lay động.
“Mời bang chủ nhìn bên trong của cái này” Lâu Tụy đặt mũi tên trước mặt Bang Chủ
“Nhìn ở đâu?”
“Ở đây này” Lâu Trụy chỉ vào một điểm trên đầu mũi tên: “Bang chủ không thấy chỗ này có một chữ Phủ nho nhỏ sao?”
“…Không, không có mà…”
“Ng mm ươi nhìn cẩn thẩn lại một chút” Lâu Trụy gần như nhét mũi tên vào trong mắt Bang Chủ.
“…”
Bang Chủ nháy nháy mắt, đôi mắt không giống gà chọi nhưng càng ngày càng giống mắt gà chọi hơn.
“Lâu minh chủ, ta thật sự không nhìn ra cái gì”
“Ồ?”
Lâu Trụy ý vị thâm tường ồ một tiếng, ngoắc ngoắc tay về phía ta gọi: “Nặc nhi”
Ta nhảy xuống ghế chạy về phía Lâu Trụy.
“Lâu mỗ có chuyện quan trọng trong người, xin được cáo lui trước, lần sau lại đến thăm Vương bang chủ”
Nghe vậy Vương bang chủ liền lau mồ hôi trên trán: “Nếu Lâu minh chủ bận bịu như vậy Vương mỗ cũng không ép ở lại, mời”
“Mời”
Bước ra khỏi cửa Phủ Đầu bang, ta bám vào tay Lâu Trụy hỏi: “Phụ thân cảm thấy Phủ Đầu bang chủ biểu hiện thế nào?”
“Khó mà nói…Chúng ta hẫy yên lặng theo dõi kỳ biến đi” Lâu Tụy điểm vào trán ta một cái nói: “Con gái ngoan, hôm nay muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn gà!”
“Được, vậy hôm nay hai chúng ta ăn liền ăn gà!”
“Haha…Phụ thân người đừng xoay nữa, Nặc nhi váng đầu rồi!”