Chương 56: Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, tiếc rằng mỹ nhân vô tâm
*CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN*
*BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT*
Thiên Lôi Giáo phân đà Đồng La Loan.
Đèn đuốc rực rỡ.
“Tiểu Nặc Nặc lại đây ~ Cảnh ca ca giới thiệu cho ngươi một vài huynh đệ phụ trách Đồng La Loan!”
Tư Không Cảnh rất là nhiệt tình tiếp đón Trần Nặc đến làm quen người mới.
Trần Nặc sâu kín nhìn hắn một cái, thờ ơ.
Tư Không Cảnh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, vô cùng sung sướng kéo hai người kia đến trước mặt Trần Nặc.
“Đây là ca ca Trần Cận Nam!”
Tư Không Cảnh chỉ vào một vị nhiều tuổi ở góc nói với Trần Nặc.
Trần Cận Nam rụt rè cười.
“Còn có người này, đệ đệ Trần Hạo Nam!”
Tư Không Cảnh tiếp tục chỉ vào mặt một vị khác giới thiệu với Trần Nặc.
Trần Hạo Nam bày ra khuôn mặt tàn khốc, giơ ngón tay cái quệt qua con mắt phải.
Chỉ là, Trần Hạo Nam tàn khốc bao nhiêu, Trần Nặc lại càng tàn khốc hơn.
Trần Nặc ném tới một cái nhìn lạnh lùng liếc mắt một cái, Trần Hạo Nam anh tuấn liền đỏ mặt.
Cũng chỉ như thế.
Ta xem ngươi giả bộ lãnh khốc được bao lâu, muốn chơi ta chơi đến cùng.
Trần Nặc nghĩ, cùng Tư Không Cảnh nói: “Phòng của ta ở đâu, ta mệt rồi.”
Gian phòng thực sạch sẽ, còn đốt huân hương.
Trần Nặc ngửi ngửi, ngoái đầu nhìn lại cười kiều mỵ với Tư Không Cảnh.
Tư Không Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ bị cái mỉm cười kia đánh trúng, chớp mắt thất thần.
Lượn lờ duyên dáng đi đến bên cạnh lư hương, Trần Nặc từ trên đầu rút ra một ngân châm nhỏ, ở trên bếp lò gẩy gẩy, thản nhiên tươi cười hỏi Tư Không Cảnh: “Ừ……Một đêm xuân tiêu?”
Tư Không Cảnh phục hồi lại tinh thần, mới biết bản thân mình không được rồi.
“Thật chịu chơi đó Cảnh ca ca...... Trong cung một năm cũng chỉ cống vào được có vài cân, thế mà huynh cả đêm đốt nhiều như vậy......Chậc chậc.”
Trần Nặc nói xong đem cây trâm cắn ở miệng, mặt khác cũng đem một chiếc trâm nữa từ trên đầu gỡ xuống.
Mái tóc đen bóng tựa thác nước đổ xuống, xõa trên vai Trần Nặc.
Ánh nến lay động, mùi hương khoan thai.
Trong không gian mờ ảo, Trần Nặc mỉm cười, vén tóc lên, hướng Tư Không Cảnh ném tới một cái mị nhãn.
Tư Không Cảnh hầu kết căng thẳng, tay nắm chặt, bước nhanh đến trước mặt Trần Nặc.
Trần Nặc mặt mày ẩn tình, eo nhỏ nhắn uốn éo, cả người ngã vào trong lòng Tư Không Cảnh.
Chợt, xa xa truyền đến một đợt tiếng sáo, thanh thúy, du dương.....
Tư Không Cảnh một phen đem Trần Nặc đang ngồi ôm lấy, bước tới phía giường.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như sa lụa, tầng tầng lớp lớp, tràn vào.
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng,
Hoa đêm hương tỏa, bóng trăng sang.
Tiếng đâu ca múa nghe văng vẳng
Để mặc trò đu tiễn đêm tàn.”.
..................
“Ngươi bắt nạt ta, biến đi!”
Trần Nặc ở trên mặt Tư Không Cảnh đánh mấy cái: “Gừng càng già càng cay. Ta khinh!”
Tay phải vừa nhấc, lại đánh tiêos: “Hừ hừ, cái đồ gừng già nhà ngươi cũng bị ta thu thập mà thôi!”
Tư Không Cảnh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ bị điểm á huyệt, chỉ có thể để mặc cho Tiểu Nặc đánh đến vui quên trời đất.
May mà Trần Nặc cũng không dùng nhiều sức lực.
Đánh người đến mệt mỏi, Trần Nặc ánh mắt nhanh như chớp vừa chuyển, xoay người xuống giường, chạy tới nhặt lên trâm bạc rơi dưới đất, lại cầm đến ở trên mặt Tư Không Cảnh không ngừng khoa tay múa chân: “Tư Không Cảnh đại thúc ơi ~ ngươi nói nếu như khuôn mặt tuấn tú này bị hủy ~~ thiên hạ sẽ có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ tan vỡ nhỉ ~?”
“............”
Trong lòng Tư Không Cảnh vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.
“Chao ôi ta lại quên ngươi không thể nói chuyện, thật là ngại quá đi ~~”
“............”
Tư Không Cảnh bất đắc dĩ: vậy ngươi mau giúp ta giải huyệt.......
“Đừng lo đừng lo, ngươi hãy nghe ta nói là được ~~”
“............”
Tư Không Cảnh đầu đầy hắc tuyến ào ào hạ xuống.
“Yên tâm ~ không cần sợ ta hủy dung ngươi ~~ khuôn mặt bộ dạng tốt như vậy ~~ hủy đi rất đáng tiếc a ~~’
“............”
Tư Không Cảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Không thì....... Chúng ta chơi một chút trò chơi làm tiểu thái giám mới vào cung?”
“............”
Tư Không Cảnh mắt phượng giận trừng: Trần Nặc ngươi thử cho ta xem!!!
“Ý kiến hay ý kiến hay! Đối với những viên hoạn quan này ta luôn luôn ôm một lòng kính sợ đó ~~ Cảnh ca ca ngươi khiến cho Tiểu Nặc Nặc kính sợ một lần đi ~~”
“............”
Tư Không Cảnh mắt trừng muốn nứt ra: Trần Nặc ngươi chờ đó! Lão tử mà động được lão tử cho ngươi đẹp mặt!
Ngân trâm xẹt qua hai má Tư Không Cảnh... ...Trong ngực......
Thẳng thẳng đi xuống......
Tư Không Cảnh mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đến chỗ rốn, ngân trâm đột nhiên dừng lại.
Trần Nặc ngáp một cái, nói: “Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá, không được rồi, ta phải ngủ.”
Đem cây trâm một phát ném đi, Trần Nặc lăn vào trong giường.
Nằm chốc lát, Trần Nặc oán giận một tiếng “Nóng quá.”, một cước đem Tư Không Cảnh đạp xuống giường......
Mặt dán xuống sàn nhà lạnh như băng, Tư Không Cảnh âm thầm đem Trần Nặc từ đầu đến chân mắng vô số lần.
Còn có hai huynh đệ Trần Cận Nam cùng Trần Hạo Nam......
Điên rồi! Hai ngươi không có việc gì làm đốt huân hương giục tình cái rắm gì!
Vi Tiểu Bảo từng nói, chuyện tốt đẹp nhất đời người, không gì bằng chính là ——
Được ngủ một mạch đến lúc tự nhiên tỉnh và kiếm tiền đếm tới tay rút gân.
Rất không may mắn, Tư Không Cảnh là ngủ một mạch đến khi tay rút gân mà tỉnh lại.......
Ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Nặc ăn mặc chỉnh tề, ngồi xổm bên cạnh hắn, cười hì hì.
“Cảnh ca ca sớm ~~”
“............”
“Cảnh ca ca hôm nay vẫn trước sau như một đẹp trai anh tuấn nha ~~”
“............”
“Khuôn mặt nhỏ nhắn này ~ để ta bóp mấy cái nào ~~ ừ, thật sự là làn da bóng láng trơn nhẵn mà ~~~”
“............”
“Cảnh ca ngươi ngủ tiếp một lát đi ~~ huyệt đạo này qua một canh giờ nữa sẽ tự động giải ~~ Tiểu Nặc Nặc ta đi trước ~~”
“............”
“Cảnh ca ca phải nhớ tới ta nha ~ chào tạm biệt ~~”
Đứng dậy, Trần Nặc tràn đầy sức sống đi đến trước cửa, giật cánh cửa ra.....
Ánh mặt trời chói mắt như vậy, làm cho nàng cơ hồ không mở được mắt ra.
Trong ánh mặt trời chói sáng khắp nơi, có một người đang đứng.
Trần Nặc lấy tay che nắng, nghiêng đầu, nói: “Hứa Lâm...... Huynh sao lại ở chỗ này?”
Hứa Lâm trên mặt biểu tình không rõ là đau thương hay giận dữ, chỉ là cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc không hiểu vì sao mà cảm thấy trong lòng một trận áy náy, chắp tay sau mông, đi đến trước mặt Hứa Lâm.
“Ta hôm qua cũng không hề giận huynh.. .....Chỉ là thấy bảy tới rồi.. .... Giang tiểu tử.. ....Trong lòng.......”
Trần Nặc đột nhiên không nói được, cắn môi dưới, kéo ống tay áo Hứa Lâm lại.
Lại quơ được một tay ướt sũng bọt nước.
“Này...... ” Trần Nặc nhìn sương sớm trong lòng bàn tay, lại nhìn nhìn Hứa Lâm, có chút không thể tin được: “Huynh....... Huynh đứng ở ngoài cửa một đêm?”
Hứa Lâm không nói.
“Ta cùng Tư Không Cảnh..... Không phải như vậy......”
Trần Nặc đang định giải thích rồi lại dừng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn là gì của ta? Ta không có nghĩa vụ nói với hắn việc này......
Hứa Lâm lại đột nhiên bắt lấy tay Trần Nặc: “Vậy...... Chúng ta đi thôi.”
Lòng bàn tay hắn lạnh như băng vậy, làm cho Trần Nặc tim mạnh mẽ thắt chặt.
Trở tay cầm lấy tay Hứa Lâm, Trần Nặc nói: “Ừ, chúng ta đi thôi.”
Khi rời đi, Trần Nặc quay đầu, liếc mắt nhìn tiểu viện kia một cái ——
Tư Không Cảnh... ... Tư Không Cảnh....... Ta rốt cuộc, có nên oán ngươi hay không?
Sau đó, ánh mặt nhẹ nhàng quay về tới người phía trước ——
Hứa Lâm, Hứa Lâm...... Xé vỡ ngụy trang của ta, nên làm như thế nào để tiếp tục ở cùng với huynh đây?
Khi bầu trời tối đen, Trần Nặc cùng Hứa Lâm ở lại một cái khách điểm nhỏ.
Bởi vì tiểu nhị quá ít, nước Trần Nặc dùng tắm rửacũng là Hứa Lâm xách đến.
Nhìn thấy đôi tay được chăm sóc rất tốt kia của Hứa Lâm cầm theo quai thùng nước, Trần Nặc không khỏi phì một tiếng cười ra.
“Làm sao vậy?”
Hứa Lâm đổ nước vào thùng gỗ lớn, ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
“À, không có gì. Huynh là lần đầu tiên xách nước sao?”
Trần Nặc gạt gạt nước bên trong thùng, thử độ ấm.
Không biết vì nguyên do gì mà Trần Nặc lại hỏi như vậy, Hứa Lâm đỏ mặt, nói: “Nàng tắm trước đi, ta về phòng đây. Có chuyện gì gọi ta một tiếng là được, ta ở ngay bên cạnh”
“Được.”
Tiễn Hứa Lâm rời đi, cài chặt chốt cửa, Trần Nặc hảo hảo tắm giặt sạch sẽ.
Sau đó, ngủ.
Buổi tối hôm đó, Trần Nặc gặp một giấc mộng.
Một mảnh sương mù trắng xóa, Trần Nặc xuyên qua đó, không mục đích mà đi tới.
Đi mãi đi mãi, sương mù dần dần phai nhạt, cuối vùng sương mù Giang Thận Tu ở đó cười với nàng.
“Giảm năm mươi phần trăm.”
Xưng hô quen thuộc này từ trong miệng Giang Thận Tu nói ra, Trần Nặc nước mắt đã lách tách rơi xuống.
Nặc Nặc nàng đi tới phía trước một bước rồi hai bước, dồn sức chạy đi, chạy vội tới trước mặt Giang Thận Tu, lập tức lao vào trong lòng hắn.
“Giảm bảy mươi phần trăm!”
Giảm bảy mươi phần trăm mấy năm nay huynh ở đâu? Giảm bảy mươi phần trăm những năm gần đây huynh có khỏe không? Giảm bảy mươi phần trăm người tại sao luôn không báo mộng cho ta? Giảm bảy mươi phần trăm huynh có biết hay không ta rất nhớ rất nhớ huynh? Giảm bảy mươi phần trăm, giảm bảy mươi phần trăm, giảm bảy mươi phần trăm.... ..
Thiên ngôn vạn ngữ, tràn ngập vẻ lo lắng, Trần Nặc lại không biết phải nói từ đâu.
Giang Thận Tu ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng nàng, một lần lại một lần gọi:
“Giảm năm mươi phần trăm...... Giảm năm mươi phần trăm.....”
Trần Nặc cũng ôm chặt lấy Giang Thận Tu, không nói lời nào, mặc cho nước mắt cứ chảy, cứ chảy.
Nàng nghĩ, nếu đó là một giấc mộng xin hãy cho ta vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Bỗng nhiên, một tràng chất lỏng ấm áp chảy qua mu bàn tay Trần Nặc.
Trần Nặc lòng cả kinh, run rẩy, giơ tay ra trước mặt......
Máu, là máu.
Đỏ tươi, đỏ tươi, máu.
“Không...... Không......”
Thanh âm của nàng cũng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Giang Thận Tu gương mặt tái nhợt, giống như ngày đó năm năm trước.
“Năm mươi phần trăm...... Muội không cần sợ, ta sẽ không có việc gì......”
Ngay cả lời nói an ủi kia, cũng cùng năm năm trước giống nhau như đúc.
Trần Nặc đã khóc không thành tiếng, lặp đi lặp lại, chỉ nói một chữ ——
Không.
Không. Ta không cần kết cục như vậy.
Bảy mươi phần trăm, ta không cần ta và huynh phải dùng cách đó để lìa xa nhau.
Ta không nên nhìn cái người lấy thân phận huynh mà sống tiếp kia, ở trước mặt ta cười.
Ta không cần, ch.ết cũng không muốn!
“Tiểu Nặc! Tiểu Nặc!”
Trần Nặc đánh cái giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Lâm trước mặt.
Nàng yên lặng không nói, dựa vào tấm lưng rộng lớn kia.
Tựa như tâm hữu linh tê, Hứa Lâm cái gì cũng không hỏi, cứ yên lặng, ôm chặt người trong lòng.
Khép lại hai mắt, hai hàng nước mắt ào ào chảy xuống.
“Hứa Lâm, ta mệt mỏi quá.”