Chương 47
“Em mơ mơ hồ hồ chạy đi tiếp rượu, bị người bỏ thuốc, thiếu chút nữa thất thân. Thật may là Lạc Nhị gia đã cứu em, em vừa giận vừa hoảng sợ, Hannah tỷ vì trấn an em, cố ý giúp em tr.a rõ tất cả mọi chuyện. Tới khi em biết rõ chân tướng thì đau lòng cực kỳ, em chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Nghệ sẽ oán hận em như vậy…… Nhưng sau đó em lại nghĩ, em và anh ở chung một chỗ, khó tránh khỏi khiến anh bỏ quên Tiểu Nghệ, cho nên cô ấy trong lòng mới oán hận em cũng là bình thường…… Hai anh em anh vẫn sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm tốt như vậy, không thể bởi vì em mà khiến cho giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn, vì vậy em cố gắng đi thông cảm, bị uất ức em chịu đựng một chút cũng qua…… Nhưng Lương Nguyên, em im hơi lặng tiếng uất ức cầu toàn như vậy, đổi lấy là cái gì?”
Tang Đồng cố nén nước mắt, cổ họng giống như bị cục đá chặn lại, giọng nói đau rát, dùng hết hơi sức khàn khàn mở miệng, từng chữ từng chữ hỏi: “Trong mắt anh em chính là một người tâm cơ thâm là không từ thủ đoạn sao?”
Lương Nguyên đột nhiên á khẩu không trả lời được, một bên là em gái sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, một bên là Tang Đồng mà hắn yêu, nhìn gương mặt cô đơn của Tang Đồng cùng gương mặt khóc đến đau lòng của Tiểu Nghệ, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.
Lúc này, Lương Tiểu Nghệ đột nhiên ngẩng đầu lên, oán hận chỉ vào Tang Đồng nói: “Chính là lỗi của cô, kể từ khi có cô, anh hai không bao giờ quan tâm tới tôi giống như trước kia nữa……”
Hàn Tả Tả không nhịn được hướng lên trời liếc mắt: “Ha, lời này mà cô cũng nói được, cô bao nhiêu tuổi rồi, cô còn phải cần anh trai nhìn chằm chằm cô giúp cô thay tã hay sao!”
Ngay cả Lạc Nhị gia chưa bao giờ làm khó phụ nữ cũng không khỏi sờ sờ lỗ mũi,cảm khái nói: “Tổng hợp hai loại là có bệnh a!”
Lương Tiểu Nghệ bị hai người này cười nhạo, nước mắt chảy tràn ra dữ tợn hơn, lệ rơi đầy mặt khóc nói: “Anh hai một lòng toàn bộ đều đặt ở trên người cô, trước kia anh ấy không có như vậy…… Nhiều người vây xung quanh cô như vậy, nhiều người vì cô bảo hộ che chở như vậy…… Nhưng tôi thì sao? Tôi bị người khi dễ nhục mạ, ở phòng quay bị người kêu đến gọi đi…… Ngay cả người anh trai duy nhất quan tâm tôi tốt với tôi cũng bị cô cướp đi! Tại sao? Cô đã có nhiều như vậy, tại sao còn phải cùng tôi tranh giành anh tôi!”
Lương Nguyên khó khăn mở miệng: “Tiểu Nghệ, thật sự là em làm sao?”
Lương Tiểu Nghệ dùng sức lau nước mắt một cái, cực kỳ uất ức nói: “Họ nói như thế, em có thể phản bác sao? Em không có bối cảnh không có núi dựa, còn không phải là mặc người chém giết!”
Lương Nguyên dịu dàng giúp cô ta lau đi nước mắt, giống như khi còn bé ôm côta như vậy, vỗ lưng của cô ta dụ dỗ: “Chỉ cần em không có làm, anh bất chấp tất cả, cũng sẽ che chở em……”
Tang Đồng nhìn bọn họ anh em tình thâm ôm nhau ở chung một chỗ, cười khổ mà lắc lắc đầu, trong lòng xông lên một từng đợt sóng lớn, tràn đầy, tất cả đều là thất vọng cùng đau lòng.
Lương Tiểu Nghệ đột nhiên đẩy hắn ra, khóc kêu to: “Em không muốn anh đối với em tốt như vậy! Không muốn anh vì em mà chia tay Tang tỷ tỷ!”
Nói xong, Lương Tiểu Nghệ liền bụm mặt xông ra ngoài.
Lương Nguyên hoảng sợ, vội vàng đuổi theo sau lưng cô ta.
Tang Đồng cảm giác được có thứ gì đó sắp sửa mất đi, mới vừa nhấc chân liền bị Lạc Hưởng Ngôn bắt được cánh tay.
“Bên ngoài đều là ký giả, dáng vẻ của cô bây giờ đi ra ngoài, muốn giải thích nhưthế nào?”
“Không cần anh lo!” Tang Đồng hung hăng hất tay của hắn ra.
Hàn Tả Tả cực kỳ tức giận xông lên, quay đầu cho cô một cái tát, giận dữ hét: “Cũng không cần tớ lo luôn phải không? Thật vất vả mới có một chút khởi sắc, cậu như vậy là muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Cậu không phải vì mình suy nghĩ, chẳng lẽ cũng muốn không quan tâm đến sự cố gắng của tớ nhiều ngàyqua sao? Cậu lại đem ý tốt của Dương Húc Văn đặt ở chỗ nào!”
Tang Đồng bị một cái tát tỉnh mộng, sững sờ đứng tại chỗ.
Đêm biểu diễn đã có được thành công to lớn, lúc tấm màn kéo xuống kết thúc hoàn hảo là vô số tiếng thét chói tai không ngừng của người hâm mộ, bọn họ kích động ôm nhau, cười to kêu khóc, toàn bộ đều là bởi vì cô.
Nhưng…… Vốn là thời khắc hoàn mỹ như vậy, tại sao cô lại cảm thấy trong lòng trống trải đây?
Lạc Hưởng Ngôn không đành lòng, loại tâm tình như bị thắt chặt cảm giác đau khổ vừa khó chịu này, hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua. Chỉ cảm giác bản thân giờ phút này, dù có bỏ ra tất cả, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt Tang Đồng như thế.
Lạc Hưởng Ngôn ở trong lòng thở thật dài một cái, tiến lên một bước, do dự vươn tay, ôm chặt bả vai Tang Đồng, hoàn toàn là tư thế an ủi bạn bè, không vượt khuôn không mập mờ.
Đôi vai gầy mảnh khảnh đã sớm bị gió thổi lạnh lẽo một mảnh, bỗng nhiên tiếp xúc với bàn tay dày rộng ấm áp, Tang Đồng kìm lòng không được đến gần.
Một chút ấm áp như vậy, rốt cuộc ép vỡ cố gắng Tang Đồng duy trì, Lương Nguyên không chút do dự rời bỏ cô, để cho tất cả kiên nhẫn của cô toàn bộ thành trò cười.
Hơi sức toàn thân giống như bị rút khô, Tang Đồng cũng không nhịn nữa, cái trán chống đỡ trên bả vai Lạc Hưởng Ngôn, cắn đầu lưỡi ép xuống tiếng khóc nghẹn ngào.
Lạc Hưởng Ngôn trầm mặc vỗ lưng cô, động tác nhẹ nhàng từ tốn, mang theo sự dịu dàng không nói ra được.
Hàn Tả Tả trong lòng than thở, đem không gian để lại cho bọn họ, lặng lẽ đi ra bên ngoài.
Tang Đồng nước mắt lặng yên toàn bộ rơi trên áo của Lạc Hưởng Ngôn, trong lòng thư thái rất nhiều, liền dứt khoát đẩy hắn ra.
Tang Đồng mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Cám ơn anh vì tôi làm nhiều việc như vậy……”
Lạc Hưởng Ngôn nhịn lại nhịn, không nhịn được cắt ngang lời cô: “Trước…… Rửa mặt đi thôi.”
Tang Đồng nhíu nhíu mày.
Lạc Hưởng Ngôn buồn cười chỉ chỉ bả vai của mình, nơi đó đã có một bãi nước đọng đen nhánh: “Lớp hóa trang trôi hết rồi, xấu xí ch.ết đi thôi…… Nhanh đi rửa mặt, nếu không đã qua nửa đêm sẽ hù ch.ết người đó!”
Tang Đồng ngẩn người, nhìn về phía gương to bên cạnh, màu mắt thật đậm bị nước mắt làm lem luốc thành một mảng đen thui, rõ ràng là dáng vẻ của nữ quỷ,ở trên quần áo của Lạc Hưởng Ngôn cọ qua cọ lại như vậy, càng thêm thê thảm không nỡ nhìn.
Tang Đồng cảm giác bi thương đau đớn trong lòng lập tức toàn bộ tiêu tán rồi, thẹn quá thành giận đạp Lạc Hưởng Ngôn một cước, bụm mặt chạy đi rửa sạch.
Buổi biểu diễn kết thúc thật viên mãn làm cho danh tiếng của Tang Đồng nâng cao chưa từng thấy, đồng thời giá trị con người cũng tăng đột biến, vô số doanh nghiệp chào đón, còn có thật nhiều người đem kịch bản tới.
Diễn tốt thì hát tốt, ngược lại, rất nhiều người trong nghề cũng rối rít cố gắng phát triển theo những phương diện khác.
Hàn Tả Tả nói, Tang Đồng còn trẻ, hoàn toàn có thể ở trong giới âm nhạc bảo tồn lực ảnh hưởng của mình, phát triển toàn diện, trở thành nghệ sĩ nổi tiếng cả về âm nhạc lẫn điện ảnh và truyền hình.
Tang Đồng vì chuyện tình của Lương Nguyên mà phiền lòng, nghe vậy không mấy hứng thú nói: “Cái gì mà nắm giữ cả ba lĩnh vực chứ, trong giới âm nhạc tớ còn chưa là gì cả đâu!”
Hàn Tả Tả phận nỗ cực kỳ chỉa chỉa trán của cô mắng: “Vì đàn ông mà cậu thành ra như vậy hở…… Cút nhanh lên, tớ giúp cậu tranh thủ hai ngày nghỉ phép, sau khi xử lý xong những chuyện linh tinh kia, trở lại toàn tâm toàn ý vào công việc cho tớ, tớ giúp cậu nhận một bộ phim thật hay……”
Hàn Tả Tả phía sau nói gì Tang Đồng căn bản không nghe thấy, hoan hô một tiếng nhảy dựng lên: “Đại Tả tớ yêu cậu, tớ đi trước!”
Vội vã cầm túi lên bao, lưu lại Hàn Tả Tả ở nơi đó la mắng.
Tình trạng Lương Tiểu Nghệ không tốt lắm, Lương Nguyên không yên lòng, mấy ngày nay hoạt động có thể dời lại cũng dời lại rồi, tận lực bồi ở bên cạnh Tiểu Nghệ nhiều hơn.
Lúc Tang Đồng tìm đến hắn, Lương Tiểu Nghệ vừa mới rời đi.
Lương Nguyên mở cửa nhìn thấy cô, trong mắt vui mừng chợt lóe lên, cười nói: “Anh vừa định đi tìm em, em đã tới rồi.”
Tang Đồng còn có chút không được tự nhiên, ai oán nói: “Anh đột nhiên chạy mất, nhiều ngày như vậy cũng không tới tìm em……”
Lương Nguyên lôi kéo cô vào nhà, rót cho cô ly nước, ngồi xuống nói: “Anh nhận được ghi âm Hàn Tả Tả gửi tới cho anh, là chứng cớ Lương Nhuận Long cung cấp,nên cho là em còn đang tức giận…… Đồng Đồng, anh thay Tiểu Nghệ nói với em lời xin lỗi, là anh không quản tốt em ấy, để cho em ấy làm nhiều chuyện thương tổn em như vậy.”
Tang Đồng do dự một chút, hỏi: “Nguyên Nguyên, em hiểu hai anh em anh từnhỏ sống nương tựa lẫn nhau, quan hệ không thể so với bình thường, nhưng…… Anh không cảm thấy Tiểu Nghệ có chút quá kỳ quái rồi sao?”
Lương Nguyên trầm mặc không nói gì.
Tang Đồng nhìn sắc mặt của hắn một chút, lấy dũng khí nói: “Coi như Tiểu Nghệ có lệ thuộc vào anh đi nữa, cũng không có đạo lý chỉ bởi vì anh bỏ mặc cô ấy mà làm ra những chuyện như vậy với em chứ? Cô ấy làm như vậy, thật vô cùng…… Nguyên Nguyên, em không muốn nói Tiểu Nghệ không tốt, cô ấy là em gái anh, em vẫn luôn coi cô ấy là bạn tốt, nhưng cô ấy có một số việc thật sự rất quá đáng!”
Tang Đồng giống như đau lòng: “Cô ấy liên tiếp nhắm vào em, dù sao em cũng không có tổn thất gì nhiều, nghĩ tới tình cảm của ba người chúng ta, em có thể giả vờ như không biết…… Thế nhưng lần thứ nhất, cô ấy không chỉ làm thương tổn em, còn kéo cả Văn Ca vào! Nguyên Nguyên, Văn Ca đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, là ân sư của chúng ta a! Tiểu Nghệ làm như vậy, không tránh khỏi thật không có lương tâm……”
Lương Nguyên chán nản than thở, day day trán mệt mỏi nói: “Đồng Đồng, em nói những lời này, anh đều biết…… Tiểu Nghệ em ấy, quả thật rất khổ. Có lẽ em không biết, chi em ấy còn bé vô cùng đáng yêu, hồn nhiên ngây thơ, khi đó ở cô nhi viện, cuộc sống rất gian khổ, vật dụng khan hiếm, nhiều đứa bé như vậy ngay cả ăn cơm đều phải tranh nhau, Tiểu Nghệ tuổi còn nhỏ, lại yếu ớt, mỗi lần cũng nhận hết khi dễ……”
Lương Nguyên chưa từng nói qua cuộc sống trước kia của hắn, Tang Đồng sợ chạm đến nỗi đau trong lòng của hắn, vẫn một mực cẩn thận tránh nói những đề tài nhạy cảm này. Lúc này nghe thấy Lương Nguyên nhắc đến quá khứ của hắn và Tiểu Nghệ, Tang Đồng mới chính thức ý thức được, cô căn bản một chút cũng không hiểu rõ Lương Nguyên, càng không cách nào tưởng tượng, những đứa bé ở cô nhi viện lớn lên, có tuổi thơ chua xót như thế nào.
“Tiểu Nghệ chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tranh giành, nếu không phải anh thường xuyên che chở em ấy, em ấy chỉ sợ sớm đã bị tật bệnh cùng đói khát hành hạ ch.ết rồi!”
Lương Nguyên thái độ từ từ trở nên châm chọc: “Anh khi đó chẳng qua cũng mới mười hai mười ba tuổi, trong lòng còn cất chứa ảo tưởng ngây thơ…… Anh không tin mẹ anh sẽ vứt bỏ anh, mỗi ngày đều ngồi ở trong đại viện, hướng vềphía cửa chính của cô nhi viện chờ đợi, chờ người mẹ độc ác của anh tới đón anh về nhà!”
Tang Đồng đau lòng đến gần hắn, mở ra bàn tay đang siết chặt của hắn, cùng hắn mười ngón tay đan lại, im lặng an ủi hắn.
Lương Nguyên lắc đầu một cái, khuôn mặt hối tiếc: “Nếu không phải là anh ngu ngốc cố chấp, Tiểu Nghệ cũng sẽ không gặp chuyện sau đó……”
Tang Đồng vỗ vỗ tay hắn, không nhịn được hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Một cặp vợ chồng trung niên hi vọng nhận nuôi một đứa bé, bọn họ kết hôn đã nhiều năm rồi, vẫn không thể có con…… Lúc ấy bởi vì anh luôn ngồi ở tại cửa ra vào, liền một cái thì nhìn trúng anh, nhưng anh sợ sau khi anh đi mẹ trở lại không tìm được anh, liền cự tuyệt…… Anh nghĩ đến Tiểu Nghệ, em ấy cơ khổ không nơi nương tựa, nếu như được người khác nhận nuôi thì có thể sinh hoạt khá hơn một chút, sẽ không cần bị những người khác trong cô nhi viện khi dễ.”
Lương Nguyên vô ý thức nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên trong chén, từ từ nói: “Đôi vợ chồng kia nhìn qua rất thân thiết, anh liền đem Tiểu Nghệ giao cho bọn họ…… Anh không biết, không biết đôi vợ chồng đã sớm bằng mặt không bằng lòng, bất quá là hi vọng có một đứa con về sau, có thể điều chỉnh mâu thuẫn giữa vợ chồng bọn họ…..”
Lương Nguyên nắm chặt tay, hối hận nói: “Tiểu Nghệ sau khi bị dẫn đi, hơn một năm sau, đột nhiên chạy trở về…… Cả người toàn thương té xỉu ở cửa cô nhi viện. Viện trưởng cả kinh thất sắc, lúc này báo án, anh cùng viện trưởng đi bệnh viện, bác sĩ nói Tiểu Nghệ rất suy yếu, toàn thân đều là vết thương, chỉ có chịu đựng ngược đãi lâu dài mới có thể tạo thành như vậy……”
Tang Đồng căng thẳng trong lòng, nhìn Lương Nguyên dáng vẻ ảo não xuất phát từ trách, đột nhiên hiểu ra tại sao Lương Nguyên toàn tâm toàn ý chăm sóc Lương Tiểu Nghệ.
Lương Nguyên những năm này, vẫn sống trong sự tự trách, khó trách vẫn không vui.
Lương Nguyên nói tiếp: “Sau đó anh mới biết, sau khi Tiểu Nghệ bị dẫn đi không tới một tháng, đôi vợ chồng kia liền ly hôn, người vợ bỏ đi một mình, người đàn ông kia trong lòng biến thái, đem toàn bộ tức giận trút hết trên người Tiểu Nghệ!”
Lương Nguyên khổ sở nói: “Đồng Đồng, em biết Tiểu Nghệ gặp phải chuyện gì không? Sau khi em ấy tỉnh lại cả người đều không còn thanh tỉnh, chỉ biết là kêu ca ca, một tấc cũng không rời ở bên cạnh anh, hỏi em ấy cái gì cũng không trả lời, bất luận kẻ nào đến gần em ấy đều khóc, không dám phát ra âm thanh, một người co lại yên lặng chảy nước mắt…… Sau anh lại nghe thấy bác sĩ nói chuyện, Tiểu Nghệ trên người có nhiều chỗ phỏng do tàn thuốc, vết roi, dưới da nhiều chỗ máu bầm nghiêm trọng, nơi mềm mại nhất bầm tím diện tích lớn, bọn họ…… Từ dưới hạ thể của Tiểu Nghệ lấy ra rất nhiều mảnh vụn thủy tinh…… Tên cầm thú kia cư nhiên đem mảnh ly thủy tinh vỡ vụn nhét vào!”
Tang Đồng không dám tin trợn to cặp mắt. Mặc dù cha mẹ của cô vẫn luôn không có ở bên cạnh, nhưng cuộc sống vẫn không sầu không lo, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhất thời quá mức khiếp sợ, cư nhiên không biếtnên nói gì.
“Qua hơn nửa năm, Tiểu Nghệ mới chậm rãi khôi phục, từ khi đó, em ấy liền thay đổi, luôn khiếp đảm nhìn thấy trước người khác, ngoại trừ anh ra, ai cũng không thể khiến cho em ấy thanh tỉnh lại…… Sau đó, Tiểu Nghệ mới nói chuyện với anh một chút, tên cầm thú kia thường không cho em ấy cơm ăn, hơi có không thuận theo liền quyền đấm cước đá, còn thường xuyên đem đầu Tiểu Nghệ ấn vào trong bồn cầu…… Tất cả chuyện này, vốn nên xảy ra ở trên người anh,nếu không phải là anh, Tiểu Nghệ cũng sẽ không chịu khổ sở nhiều như vậy! Là anh thật xin lỗi em ấy, nếu như không phải là Tiểu Nghệ may mắn, thừa dịp hắn uống say bí tỉ chạy thoát, sợ rằng em ấy sớm đã…… Đồng Đồng, anh đây cả đời đều phải bị lương tâm khiển trách, anh vĩnh viễn cũng không có biện pháp đền lại……”
Tang Đồng trong lòng khổ sở cực kỳ, ôm Lương Nguyên an ủi hắn: “Anh cũng không muốn, anh là vô ý…… Nguyên Nguyên, anh yên tâm, em không trách Tiểu Nghệ rồi, về sau em và anh cùng nhau chăm sóc cô ấy! Em với anh cùng nhau hoàn lại!”
Tang Đồng không hiểu, Lương Nguyên khi đó lưng đeo bao nhiêu hối hận cùng khổ sở.
Có thể nói ra miệng thật xin lỗi, cho tới bây giờ cũng sẽ không vĩnh viễn thật xin lỗi.
Không nói ra miệng chỉ là bởi vì mình cũng không cách nào tha thứ cho bản thân,thì như thế nào van xin đối phương tha thứ?
Chỉ có những việc không cách nào nói ra khỏi miệng lời xin lỗi, mới có thể giam cầm con người khi còn sống.
Từ một khắc Lương Tiểu Nghệ té xỉu ở cửa kia, Lương Nguyên cũng không còn là người thiếu niên cố chấp chờ đợi mẹ nhận mình về nhà nữa rồi.
Người thiếu niên ngây ngô kia đã bị thực tế vô tình phá hủy, một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, đã thể nghiệm lòng người hiểm ác quá sớm, học được gánh vác trách nhiệm, không hề lại dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, dùng cánh tay non nớt xây lên bức tường thật dầy, đem hắn cùng Lương Tiểu Nghệ bảo hộ ở trong đó.
Lần thứ nhất sai lầm, đổi lấy một tòa Thập Tự Giá nặng nề, đè chặt trong lòng, cuộc đời này không thể tiếp tục nhẹ nhõm.