Chương 59
Lễ phục sớm đã chuẩn bị tốt, váy dài màu vàng rủ xuống, thiết kế đơn giản mà hào phóng, làm nổi bật mái tóc đen của Tang Đồng, ở giữa một đám mỹ nữ tóc vàng, mang theo một phong cách riêng.
Liên hoan điện ảnh quốc tế tập họp rất nhiều siêu sao, hoa thơm cỏ lạ khoe sắc.
Tang Đồng trang nhã hào phóng bước qua thảm đỏ, ở trên bàn ký tên lưu lại chữ ký rồng bay phượng múa.
Tiếng anh của Tang Đồng chỉ đạt tiêu chuẩn cấp bốn trình đủ đậu đại học, miễn cưỡng nghe hiểu những câu chữ đơn giản. Mà đối với ngôn ngữ nước F, Tang Đồng trừ bỏ trước khi đến học được một chữ “Tốt”, chớ một chữ cũng không biết.
Tang Đồng ký hết tên xong đi về phía bên kia, Lạc Hưởng Ngôn đã đợi ở nơi đó.
Tang Đồng ngồi không người nào chú ý, nho nhỏ cong miệng, nói lầm bầm: “Cái gì cũng nghe không hiểu, chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau cười cười…… Nhàm chán muốn ch.ết!”
Lạc Hưởng Ngôn đưa ra cánh tay để cho cô nắm, cười nói: “Không có việc gì, tới nơi này chính là bán rẻ tiếng cười!”
Tiến vào trong hội trường, dưới sự chỉ dẫn nhân viên lễ tân ngồi vào vị trí, Tang Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe đến bên cạnh một tiếng thét kinh hãi.
Tang Đồng tò mò nghiêng đầu, nhìn thấy một vị mỹ nữ tóc vàng hấp dẫn nhiệt tình nhào tới trong ngực Lạc Hưởng Ngôn, ôm cả cổ
hắn đầy nhiệt tình thân thiết hôn chào hỏi.
Lễ tiết ở nước ngoài luôn luôn như vậy, Tang Đồng vốn không cảm thấy có việc gì, nhưng ai biết Lạc Hưởng Ngôn giống như lâm đại địch, chột dạ liếc mắt nhìn Tang Đồng, ngay sau đó vội vàng đẩy cô gái xinh đẹp kia ra, trong miệng nhanh chóng bay ra hàng loạt ngôn ngữ nước F.
Tang Đồng trong lòng trầm xuống, lỗ mũi khẽ giật giật, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người mỹ nữ kia.
Mỹ nữ tóc vàng nhìn Tang Đồng một chút, không để ý chút nào cười cười, tiếp tục thân mật nói chuyện với Lạc Hưởng Ngôn.
Tang Đồng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng khiến Lạc Hưởng Ngôn nội tâm căng thẳng.
“ Lạc Hưởng Ngôn, ngày hôm qua chính là cùng vị mỹ nữ này xã giao hử?”
Lạc Hưởng Ngôn mặt ủ mày ê giải thích: “Em nghe anh nói…… Tối hôm qua không nói cho em biết chính là sợ em nghĩ lung tung! Tiểu thư Phất Thụy Đức là người phụ trách bộ phận lập kế hoạch của JK, lần này bàn chuyện hạng mục chính là do cô ấy phụ trách……”
Tang Đồng không mặn không nhạt “Nha” một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác hết sức chuyên chú nhìn xem biểu diễn trên sân khấu, không thèm để ý đến hắn nữa.
Lạc Hưởng Ngôn đối đãi với phụ nữ luôn luôn tao nhã lễ độ, thân sĩ vô cùng, hiện nay chỉ đành trước đem Phất Thụy Đức đuổi đi, mới có thể đáng thương hề hề tiến tới trước mặt Tang Đồng thề thốt thổ lộ kiên trinh của mình.
Lạc Hưởng Ngôn thở dài, lặng lẽ bắt được tay Tang Đồng, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hơi uất ức nói: “Thật sự cùng cô ấy không có gì mà, chỉ là cùng JK hợp tác tương đối nhiều, thường xuyên qua lại nên quen thuộc một chút xíu mà thôi! Tuyệt đối là trong sạch…… Lại nói, coi như không tin nhân phẩm của anh, còn có thể không tin năng lực sao? Tối hôm qua chỉ có một chút xíu thời gian, nếu như thực có cái gì, sao có thể sớm như vậy đã trở lại?”
Tang Đồng căn bản sẽ không hoài nghi hắn, cố ý trêu cợt hắn mà thôi, vốn là không tức giận, vừa nghe Lạc Hưởng Ngôn da mặt dày nói như vậy, không khỏi nhớ đến ở chuyện trên máy bay, lửa giận lập tức bốc lên.
Lạc Hưởng Ngôn dò xét sắc mặt của cô, đánh bạo nghĩ muốn ôm cô, bị cô nhẹ nhàng né tránh.
Tang Đồng thấy phụ tá bên người của Nghiêm Dực Toàn nhìn về phía cô ra dấu, liền biết đến lúc cô lên sân khấu rồi.
Nàn ảnh lớn trên sân khấu phát ra giai điệu quen thuộc, bộ phim chế tác tinh mỹ, cảnh tượng ngoạn mục lôi cuốn.
Tang Đồng bỏ lại Lạc Hưởng Ngôn mặt mày buồn bã, sửa sang lại làn váy một chút rồi cùng Nghiêm Dực Toàn tiến lên sân khấu.
Người dẫn chương trình vẻ mặt khoa trương đưa đến dưới đài từng trận tiếng cười, Tang Đồng mặc dù nghe không hiểu, cũng biết vị dẫn chương trình này nổi tiếng vô cùng, nhất định là miệng vàng lời ngọc.
Liên hoan phim lần này, 《 Khuynh tẫn thiên hạ 》 lấy được giải thưởng bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất, Tang Đồng mặc dù không nhận được bất kỳ giải thưởng nào, cũng không có bao nhiêu mất mác.
Dù sao có thể xuất hiện ở buổi lễ quốc tế long trọng như vậy, bộ phim có thể nhận được giải thưởng, đối với cô mà nói đã rất hài lòng rồi.
Qua sân khấu, lộ mặt, xong xuôi Tang Đồng liền đi xuống bên dưới.
Lạc Hưởng Ngôn cư nhiên núp ở phía sau sân khấu chờ cô.
Tang Đồng dở khóc dở cười hỏi: “Đi theo em làm gì?”
Lạc Hưởng Ngôn ân cần đỡ lấy cô nói: “Không phải lo lắng em ngôn ngữ không thông đi lạc sao?”
Tang Đồng cố ý nghiêm mặt: “Đừng tưởng rằng nói vài lời ngon ngọt em sẽ không cùng anh tính toán!”
Lạc Hưởng Ngôn cười hắc hắc, bất ngờ ôm lấy Tang Đồng, nhanh chóng tiến vào phòng giữ quần áo bên cạnh, ấn cô ở trên tường hôn thật sâu.
Tang Đồng bị dọa sợ giật mình, lại không dám kịch liệt giãy giụa, kiểu tóc hôm nay của cô tốn cả buổi sáng mới làm ra, ngộ nhỡ để hư liền mất mặt!
Căn phòng nhỏ tối đen, đem phồn hoa náo nhiệt bên ngoài ngăn cách, trong không gian an tĩnh vang lên tiếng ʍút̼ mập mò, Tang Đồng nghe được mặt đỏ tim đập rộn ràng.
Lạc Hưởng Ngôn thở hổn hển trầm thấp bật cười: “Bây giờ còn cùng anh so đo sao?”
Tang Đồng xấu hổ nhấc chân liền đạp, lại bị hắn linh hoạt tránh được, sau đó thật chặt đè cô lại, thân thể cùng thiếp mập mờ chậm rãi mè nheo.
Vải vóc mỏng mạnh không ngăn cản được nhiệt độ nóng rực, Tang Đồng sắc mặt ửng hồng cự tuyệt: “Chớ làm loạn, bên ngoài rất nhiều ký giả……”
Lạc Hưởng Ngôn cắn lỗ tai cô hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, ở nước F, cái này gọi là lãng mạn!”
Làn váy dài bị vung lên, lòng bàn tay ấm áp dọc theo bắp đùi chậm rãi vuốt ve, cổ áo trễ xuống thật thấp vừa đúng tiện nghi cho Lạc Hưởng Ngôn, từ cổ hôn đi xuống.
Bên ngoài người đến người đi, có thể rõ ràng nghe được mọi người bận rộn đi tới chạy lui, hội trường thỉnh thoảng truyền đến một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt, xen lẫn lời nói của người dẫn chương trình kích động cao vút.
Những thanh âm này ở trong không gian tối đen thu hẹp được phóng đại vô hạn, làm cho Tang Đồng cảm thấy xấu hổ khi ở trước công chúng cùng Lạc Hưởng Ngôn vụn trộm triền miên.
Tang Đồng càng khẩn trương càng nhạy cảm, nắm thật chặt bàn tay Lạc Hưởng Ngôn đang mò đưa chân của cô, thở hổn hển nói: “Không, về khách sạn!”
Lạc Hưởng Ngôn nằm ở trên người cô hung hăng hít thở mấy hơi, tà tà cười nói: “Không trở về khách sạn? Tốt, ở chỗ này!”
“Không phải…… A……”
Lạc Hưởng Ngôn nhân thể đưa ngón tay đặt tại vùng đất mềm mại ấm áp, kịch liệt hung ác hôn môi Tang Đồng, ngậm chặt lưỡi cô dùng sức ʍút̼, thỉnh thoảng dùng răng cắn lấy lôi kéo nó ra bên ngoài.
Lung tung ra vào trong chốc lát, Lạc Hưởng Ngôn liền rút ngón tay ra, khẩn cấp khó nhịn kéo xuống khóa kéo, động một cái công phá nơi phòng thủ yếu nhất của Tang Đồng, thoải mái rên rĩ một tiếng.
Bên ngoài bỗng nhiên xôn xao, Tang Đồng một chân lỏa lồ lộ ra bên ngoài, giắt trong khuỷu tay Lạc Hưởng Ngôn, sợ đến độ khẩn trương không thôi, chôn đầu ở bên gáy hắn nức nở nghẹn ngào.
Cái tư thế này không quá dễ dàng xâm nhập, Lạc Hưởng Ngôn dứt khoát một tay nâng mông cô lên, để cho hai chân cô vững vàng vòng ngang hông mình, đem cô chống đỡ ở trên tường tùy ý xâm chiếm.
Dưới tác dụng của trọng lực, Lạc Hưởng Ngôn tiến vào càng sâu, Tang Đồng bởi vì khẩn trương, vừa sợ bị té xuống, không khỏi càng thêm quấn chặt ở trên người hắn, đồng thời, làm cho mình xoắn chặt hơn cứng rắn nóng rực của Lạc Hưởng Ngôn đang chen chúc trong cơ thể cô.
Tiếng ồn bên ngoài giống như văng vẳng bên tai, Tang Đồng khó khăn đè nén tiếng rên rĩ, sau lưng lõa lồ dính vào trên vách tường lạnh lẽo, trước người lại là thân thể nhiệt tình như lửa của Lạc Hưởng Ngôn, nóng lạnh hai phe đối lập kích thích, khiến khoái cảm rất nhanh chồng chất đến đỉnh điểm.
Cao triều sắp đến làm cho Tang Đồng mê mang không nhịn được bật ra tiếng rên rĩ, phía dưới âm thanh va chạm mãnh liệt mập mờ. Trong bóng tối thân thể ngược lại càng thêm nhạy cảm, trong tiếng nước ɖâʍ mị trơn trượt, Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn ôm chặt cùng nhau lên đỉnh.
Bên ngoài vang lên tiếng nhạc, nghe giống như sắp tan cuộc, Tang Đồng còn treo trên người Lạc Hưởng Ngôn, xấu hổ muốn xuống đất.
“Ừ ——“
Tang Đồng một chân nhũn ra thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, may nhờ Lạc Hưởng Ngôn kéo cô một cái, để cho cô tựa vào trong lòng ngực mình.
“Bà xã còn cùng anh so đo sao?”
Tang Đồng không thèm để ý dọn dẹp, luống cuống tay chân mặc qυầи ɭót, phía dưới ướt nhẹp dinh dính, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra.
“Cút ——.”
Lạc Hưởng Ngôn không cho là đúng cười lên, nắm một bên ngực của cô vuốt ve một phen, uy hϊế͙p͙ nói: “Xem ra còn chưa đủ?”
Tang Đồng bị buộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là khuất nhục nhỏ giọng cầu khẩn: “Đủ, đủ rồi……”
Lạc Hưởng Ngôn hài lòng cười cười, đưa tay giúp hai người sửa sang xong y phục, liền ôm cả người cô cùng đi ra khỏi phòng giữ quần áo.
Cửa vừa mở ra, phía sau đài người đến người đi, Tang Đồng chỉ sợ người khác nhìn ra một chút dấu vết, khẩn trương muốn ch.ết, dáng vẻ lại càng muốn cố ý làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đi qua có người ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, thấy Tang Đồng gương mặt đỏ tươi, môi sưng đỏ, cũng mập mờ mà cười.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn cô càng ngày mặt càng đỏ, cười hắc hắc nói: “Nơi này là nước F, bất kỳ chuyện lãng mạn nào đều là đáng giá tán thưởng!”
Đây là lãng mạn sao? Đây là lãng mạn sao! Này rõ ràng là phóng túng bừa bãi!
Tang Đồng xấu hổ muốn ch.ết, lôi kéo Lạc Hưởng Ngôn vội vã chạy đi.
Mới vừa trở về phòng, Lạc Hưởng Ngôn liền sốt ruột không nhịn được mà đá cửa, một tay ôm thật chặt vào Tang Đồng người, một tay lục lọi cởi ra quần áo của cô.
Lễ phục thấp ngực lưng trần, vì nâng ngực, cũng vì phòng ngừa áo lót bên trong bị hằn lên, nên trên người chỉ dán miếng lót.
Lạc Hưởng Ngôn đè chặt cô, đôi tay càng không ngừng dao động, giúp cô lột sạch những miếng dán kỳ kỳ quái quái kia. Mỗi một lần xé ra miếng dán liền cọ xát điểm mẫn cảm, Tang Đồng cũng không tự nhiên khẽ run một hồi. Phản ứng này làm Lạc Hưởng Ngôn cực kỳ thích thú, trong chốc lát sắc mặt liền thay đổi.
Tang Đồng chống lại hai mắt tràn đầy ** của hắn, kêu đau mà nói: “Lại tới?”
Lạc Hưởng Ngôn tà khí lan tràn mà cười, vừa từ trên cao thưởng thức thân thể trắng nõn lõa lồ của cô, vừa thuần thục lột sạch mọi thứ vướng víu trên người.
“Bảo bối, hãy cùng hưởng thụ phong tình lãng mạn của nước F nào!”
Vừa rồi đã làm một trận, còn chưa kịp dọn dẹp, lúc này đây thật dễ dàng cho Lạc Hưởng Ngôn tiến vào.
Tang Đồng vừa bắt đầu còn tràn đầy kháng cự, thế nhưng cô không phải là đối thủ của Lạc Nhị gia bao nhiêu năm tung hoành khắp các bụi hoa, sau vài động tác trêu chọc Tang Đồng cũng chỉ có thể thở dốc mà thôi.
Không biết có phải là bị phong cách lãng mạn nước F làm ảnh hưởng hay không, Lạc Hưởng Ngôn nhiệt tình làm cho Tang Đồng có chút không chịu nổi, toàn thân vô lực nằm ở đó, mặc cho Lạc Hưởng Ngôn kích tình đại phát mà đem cô lăn tới lăn lui, loay hoay làm ra các loại tư thế mắc cỡ vô cùng.
Tang Đồng ở trên máy bay đã bị Lạc Hưởng Ngôn quấn quýt làm chuyện này, dọc theo đường đi cũng không cách nào nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay liền rời giường hóa trang, phỏng vấn, chụp hình, tham dự khai mạc liên hoan điện ảnh…… Tang Đồng mệt đến ngất ngư. Đến sau nửa đêm, cũng không biết là lần thứ mấy cao triều, Tang Đồng rốt cuộc không nhịn được mê man thiếp đi.
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tang Đồng đột nhiên tỉnh giấc.
Có lẽ là đổi chỗ ngủ nên không được ngon giấc, hiện tại vừa tỉnh, cô cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Tang Đồng nhẹ nhàng cử động, chỉ cảm thấy xương cốt cả người như bị tháo ra một lượt, chua xót đau đớn vô cùng. Càng làm cho người ta không thể nhịn được là…..hung khí gây án của đồ ngựa đực Lạc Hưởng Ngôn còn nửa mềm nửa cứng rắn chôn ở trong cơ thể cô.
Tang Đồng trừng mắt nhìn gương mặt an tỉnh trước mắt, Lạc Hưởng Ngôn lúc thanh tỉnh vừa hạ lưu lại hay làm dáng, không có mấy phần nghiêm chỉnh, không nghĩ tới lúc ngủ, ngược lại ngây thơ vô tội như đứa bé.
Lạc Hưởng Ngôn càng có bộ dáng vô ưu vô tự ngủ ngon như vậy, Tang Đồng trong lòng lửa bốc càng cao.
Đêm qua lăn qua lăn lại quá trớn, ngay cả Lạc Hưởng Ngôn tinh lực tràn đầy về sau cũng có chút không chịu nổi, rút vài tờ khăn giấy lau qua loa cho hai người liền cùng nhau ngủ thiếp đi, ga giường nhiều nếp nhăn ướt nhẹp vò thành một cục, toàn thân cũng đặc sánh, khó chịu muốn ch.ết.
Tang Đồng dù sao cũng ngủ không được, liền lặng lẽ đứng dậy, chân vừa chạm đất, dưới thân liền chảy ra một cỗ ấm áp.
Cúi đầu mắng một câu, Tang Đồng liên tục không ngừng kẹp chặt hai chân, nhếch nhác chạy vào phòng tắm.
Thong thả xả nước nóng tắm, mệt mỏi trên người cuối cùng cũng biến mất một chút.
Tang Đồng lau sạch nước đổi áo choàng tắm, soi gương sửa lại tóc một chút, đột nhiên nhìn thấy dao cạo râu đặt trên bồn rửa mặt.
Tang Đồng tròng mắt xoay động, hắc hắc cười lên.
Lạc Hưởng Ngôn giấc ngủ rất sâu, Tang Đồng cười lạnh một tiếng, thêm rất nhiều tinh dầu trợ giúp giấc ngủ, rón rén vén chăn lên, quả nhiên, Lạc Hưởng Ngôn thân thể trần truồng, tứ chi mở lớn ngủ hết sức hào phóng.
Tang Đồng vắt khăn ấm đặt lên giữa hai chân Lạc Hưởng Ngôn, chờ đám lông rậm rạp màu đen ướt mềm một chút, liền đem kem cạo râu thoa lên phía trên, nhất thời nhìn đến một đám bọt màu trắng chen chúc giữa hai chân, Tang Đồng nghĩ nghĩ một chút, vô cùng hí hửng lấy ra điện thoại di động chụp tách tách.
Lạc Hưởng Ngôn tựa như con heo lười rầm rì một tiếng, nghiêng đầu một cái, lại im lặng ngủ tiếp.
Tang Đồng vỗ vỗ ngực, xém chút nữa bị dọa sợ kêu ra tiếng, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, liền dùng nước ấm đem đám bọt cạo lông rửa sạch.
Ưmh, hiệu quả không tệ!
Tang Đồng cầm dao cạo, một tay nắm bảo bối của Nhị gia, đem đám lông còn dư lại cạo sạch không còn một mống.
Vốn là tượng trưng nam tính vô cùng hấp dẫn trở lại nên cực kỳ sạch sẽ, trơn bóng hết sức tức cười, sau khi cạo sạch bộ lông còn lại màu hồng, ** ngủ say khéo léo cúi đầu, Tang Đồng trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái lại phức tạp.
Giống như đang làm thịt một con gà trơn mềm trắng noãn……
Bất quá có câu nói “phượng hoàng rụng lông không bằng gà”, không biết con gà bị cạo lông này tỉnh lại sẽ như thế nào?
Tang Đồng vội vàng lắc đầu một cái, đuổi đi ý niệm kỳ quái trong đầu, vừa chậc chậc tấm tắc khen ngợi, vừa giơ điện thoại di động tay nắm nam căn chụp đủ góc độ.
Lạc Hưởng Ngôn ngủ một giấc thật ngon, trong giấc mộng Tang Đồng vô cùng nhu thuận, quỳ gối giữa hai chân mình, hai tay nắm lấy tiểu đệ uy mãnh cường hãn, đưa ra đầu lưỡi mềm nhẵn mềm mại, trước như vậy như vậy, lại như vậy như vậy…… Lạc Hưởng Ngôn cười tỉnh.
Sắc trời sáng choang, Tang Đồng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn cơm, vừa xem chương trình liên hoan điện ảnh tối hôm qua, vừa ăn điểm tâm sáng.
Lạc Hưởng Ngôn chống đầu lên, tạo dáng cười chào hỏi: “Bà xã, sớm ah!”
Tang Đồng sắc mặt cổ quái nhìn hắn một chút, chần chờ trả lời: “Sớm?”
Lạc Hưởng Ngôn cho là cô còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua, cũng không chút để ý, một cước đá cho văng chiếc chăn trên người ra, không chút nào xấu hổ thân thể trần trụi, bình bình thản thản xuống giường.
Lạc Hưởng Ngôn như mọi khi vậy, sau khi rời giường liền vào phòng tắm, vừa mới đi hai bước đột nhiên cảm thấy không thích hợp, phía dưới lành lạnh không bình thường, trong lúc đi lại cảm giác ít đi cái gì, cảm giác kỳ quái khó hiểu lại hơi buông buốt……
Lạc Hưởng Ngôn một cúi đầu, nghẹn họng nhìn trân trối vào vùng rậm rạp vẫn làm mình kiêu ngạo rậm rạp trong một đêm biến mất không còn một mống.
Này này này…… Lửa nóng đốt qua cũng không hoang tàn như vậy đi!
Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen, ước chừng đứng hình mấy phút đồng hồ, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn về phía Tang Đồng: “Em làm?”
Tang Đồng hai tay nâng cằm, ưu nhã mỉm cười, trầm bỗng du dương mở miệng: “Ông xã yêu dấu, cùng nhau hưởng thụ toàn ~ thân ~ nhẵn ~ nhụi ~”