Chương 3: Hồng nhan bạc mệnh (3)
( )
Vu Yên biết được ý đồ của Trịnh thị cũng không khỏi bất ngỡ, không ngờ bà ta gấp đến vậy, khoong chờ được muốn cô đi gặp tên Thái tử kia. Tên phụ thân kia ánh mắt cũng thiển cận, Thái tử bao cỏ vô tài vô đức, háo sắc thành tính, thế mà lại đem tiền cọc đặt trên người hắn.
Cô ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, rồi bỗng u sầu nói, "Khó trách mẫu thân muốn ta ra ngoài, nhưng mà Đông Hoa tỷ, ta vừa rồi làm rơi khăn tay xuống lầu, không biết có thể phiền Đông Hoa tỷ tỷ đi nhắt giúp ta không?"
Dứt lời Đông Hoa cũng lại cau mày tỏ vẻ không muốn, đứng nửa ngày mới không tình nguyện gật gật đầu, đi rồi dặn dò, "Tiểu thư chớ nên rời đi, nô tỳ rất nhanh sẽ quay lại."
"Cảm ơn Đông Hoa tỷ tỷ." Vu Yên nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, Đông Hoa ra khỏi phòng, còn nhỏ tâm đóng mạnh cửa lại, mà Vu Yên thì lập tức bịt kín khăn che mặt, thật cẩn thận đi ra, dù sao Đông Hoa tuyệt đối không thể biết được khăn tay ở đâu, lúc này cô mà không đi liền không có cơ hội.
Dưới gác, chờ Đông Hoa đi khỏi quán trà, Vu Yên lập tức chạy đi, thế nhưng chưa đi được mấy bước đã đụng phải nghiệt duyên của nguyên chủ.
"Ha ha, lần này nghe nòi Kim Hoa quốc dâng lên mấy tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, Hoàng thượng sủng ái điện hạ như vậy, nhất định sẽ đem các nàng cho ngài."
"Đó là đương nhiên, ai không biết hoàng thượng sủng ái nhất là Thái tử điện hạ chứ, chính là không biết các mỹ nhân có bao nhiêu sinh đẹp!"
Đám hậu duệ công tử quý tộc vỗ mông ngựa Thái Tử làm cho hắn tâm tình thật sự không tồi, lập tức hướng lên lầu, ngữ khí vui vẻ, "Nịnh nọt là giỏi, chờ bổn điện hạ chơi chán rồi sẽ thưởng cho các ngươi chơi chơi."
Dứt lời, chúng công tử đều có vẻ hưng phấn hô lên, "Đa tạ Thái Tử điện hạ!"
Đang nói chuyện, dường như một sợi thanh hương xẹt qua mũi, Thái Tử động động cái mũi của mình, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, vừa quay đầu, liền nhìn thấy một nữ tử đeo khăn che mặt đứng ngay gần đó, nhìn dáng người kia, lấy kinh nghiệm hắn từng thử qua vô số nữ nhân, đây nhất định là một vưu vật hiếm có!
Thấy hắn nhìn chằm chằm bóng lưng nữ tử kia, mọi người đều biết Thái Tử bệnh cũ tái phát, lập tức liền có người hướng về phía nữ tử hô: "Đứng lại!"
Vu Yên đang định chạy đi, chớp mắt cảm thấy tim đều sắp nhảy ra ngoài, không nghĩ tới cô trốn không thoát tên thái tử chó ch.ết này.
"Cô nương nhà ai? Mau tới đây bản công tử nhìn một cái." Nam tử ngữ khí ngạo mạn, hiển nhiên là gia thế hiển hách, hoành hành ngang ngược đã thành thói.
Vu Yên đưa lưng về phía đám người này, tựa hồ suy xét xem nên ứng đối như thế nào, cho đến khi một hình bóng quen thuộc xuất hiện, cô mới khẽ cắn môi, nhanh chóng chạy ra.
"Thật to gna! Ngươi còn dám chạy!"
Vị công tử kia thấy nữ nhân này thật không để hắn vào mắt thì lập tức bước nhanh đuổi theo. Thài tử đúng sau mặt cũng nổi lên vẻ hứng thú, khóe miệng câu lên không nhanh không chậm bước theo sau.
Tần Diễn vừa bước vào quán trà, liền cảm giác được một làn hương thoang thoảng, tiếp dau đó một thân ảnh quen thuộc chạy nhanh ra đằng sau lưng hắn, túm ống tay áo của hắn.
Thủ hạ Tần Diễn đứng đằng sau lộ ra vẻ mặt quái dị. Một màn nữ tử nhào vào ngực tướng quân này, hắn đã thấy nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tướng quân bọn họ không phản ứng lại, cũng không đẩy người ra.
"Ngươi còn chạy tiếp!...A...Tần...Tần tướng quân..."
Thấy ngườ trước mặt,, vị công tử kia lập tức ngập chặt miệng, mắt nhìn xuống đôi tay đang bám lấy Tần Diễn của nữ nhân kia..
Tần Diễn nhớ rõ công tử này là con trai Lại Bộ Thượng Thư, hắn lại đưa mắt quét về phía đám người Thái tử, ánh mắt chợt lóe, quay đầu nhìn nữ tử vẫn đang nắm chặt tay áo mình kông chịu buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Yên lúc này vẫn đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh, nhìn hắn khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ cầu xin, tay vẫn bám lấy tay áo Tần Diễn.
"Tần tướng quân?" Nhìn thấy người này, Thái tử cũng không cảm thấy có gì không ổn, ánh mắt lúc này cũng dừng trên người Vu Yên, "Nghe nói Tần tướng quân suốt ngày bận rộn, vô tâm ngoạn nhạc, sao hôm nay lại có tâm tình mang mỹ nhân đến uống trà?"
Những người xung quanh bất chợt nhìn về phía này, thấy đám người toàn thân là khí chất, không phú cũng quý, không thể trêu vào bèn kéo nhau rời đi, sợ họa tới thân.
Lời vừa dứt, đại hán to lớn nhiều râu đứng sau Tần Diễn cười nhạo một tiếng, nói, "Tướng quân chúng ta bận rộn quanh năm, ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài thả lỏng một chút là điều bình thường, đâu được như Thái tử nhàn hạ, thê thiếp thành đàn, ở bên ngoài vui chơi náo nhiệt không ngừng!"
"Vương Nguyên Chi!" Thái tử nghe vậy giận giữ đỏ mặt, mày nhảy dựng lên.
Người đằng sau lập tức đem hắn trấn an, cẩn thận khuyên nhủ, "Điện hạ, người hả tất phải so đo với loại mãng phu thô lỗ này?"
Vương Nguyên Chi kia là một trong những tướng lĩnh dưới quyền Tần tướng quân, tay nắm binh quyền, hoàng thượng còn phải kiêng kị, lúc nào nháo lên tuyệt đối là không cần thiết!
Thái tử nghe vậy cũng tỉnh ra phần nào, lí trí quay lại, hắn hừ nhẹ một tiếng, sửa sửa y phục, vẻ mặt không vui liến đoàn người một cái, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn lũ người kia kéo nhau đi lên lầu hai của trà quán tâm Vu Yên vốn vòn treo lơ lửng lúc này cũng bình tĩnh lại.
Thấy gương mặt nàng đã dần thả lỏng, Tần Diễn lại nhìn xuống đôi tay vẫn cầm chặt lấy tay áo hắn, thấp giọng nói, "Tiểu thư đây là có ý gì?"
Vu Yên lúc đầu cũng không hiểu hắn đang nói gì, chợt nhận ra hành động của mình, lúc này lập tức thu tay trở về, vội vàng lui ra sau vài bước, "Vừa rồi đa tạ Tần tướng quân hỗ trợ."
Giọng nói nàng thanh thoát như tiếng chuông, đôi mắt trong sáng thanh triệt nhìn hắn, Tần Diễn thanh âm trầm trầm đáp lời, "Tiểu thư lấy bản tướng quân làm tấm khiên che?"
Ánh mắt lại lơ đãng giao nhau trong không trung, Vu Yên thấy biểu tình trên mặt hắn nghiê túc, cho rằng hắn tức giận, cô hơi nhíu mày, nhẹ giọng giải thích, "Ta..."
"Ta thấy lá gan tiểu thư có chút lớn đấy." Khóe miệng hắn bỗng nhiên kéo lên một độ cung rất nhỏ, sau đó bước ra ngoài.
Vu Yên có chút xấu hổ, biết là hắn đang nói đến chuyện cô nhảy xuống ao hôm ấy, lúc này cũng chỉ biết nhanh chóng bước theo, thuận tiện hỏi hắn lấy chiếc khăn tay.
"Tướng quân?"
Đám người Vương Nguyên Chi đằng sau vẻ mặt ngây ngốc, không phải tướng quân nói đi thần cơ doanh tập luyện cho binh lính sao? Như thế nào đột nhiên lại muốn đi vào quán trà? Sao giờ lại đi theo cô nương nhà người ta rồi?
"Gọi cái gì mà gọi!" Nam tử da trắng đứng bên cạnh bực bội mắng hắn một câu, "Không có mắt nhìn gì cả!"
Vương Nguyên Chi:...
Hắn cảm thấy hình như có chuyện mờ ám ở đây.
Đi trên đường lớn, Vu Yên cũng không có gan cởi khăn che mặt, chỉ là tóm lấy cơ hội này nói với người bên cạnh, "Hôm ấy, đa tạ tướng quân cứu giúp."
Tần Diễn cũng là lần đầu bước chân chậm rãi đi trên đường lớn như thế này, để ý thấy cô nương đi sau mình vẫn phải cố gắng đuổi theo bước chân mình, Tần Diễn không tự giác cũng thả chậm bước chân, bất quá, loại cảm giác này cũng không làm người ta thấy phản cảm.
"Tiểu thư đã muốn tìm cái ch.ết, vì sao còn kêu cứu?" Hắn quay đầu đi, ánh mắt âm trầm.
Vu Yên chớp chớp đôi mắt, ra vẻ kinh ngạc, "Tướng quân ngài là có ý gì? Hôm ấy ta chỉ là không cẩn thận, sơ sảy rơi xuống nước, sao lại là tìm ch.ết chứ?"
Ánh mắt nàng thanh triệt lại đầy vẻ khó hiểu, nếu không phải ngày hôm ấy nhìn thấy nàng cố ý đi về phía ao sen, lại nhìn quanh ngó quất kiểm tra, Tần Diễn chắc cũng sẽ tin lời nàng. Bất quá nàng từ chối giải thích, hắn cũng không muốn truy vấn thêm. Chỉ là bước chân lại lần nữa bước nhanh hơn làm người bên cạnh lại phải xách làn váy đuổi theo hắn.
"Cái kia...ta...khăn tay..."
Vu Yên cố gắng đuối theo hắn, chỉ là đối phương bước quá nhanh, đường lại đông, cô phải chạy mới đuổi kịp. Đột nhiên dưới chân như dẫm phải cái gì, cả người Vu Yên ngã về phía trước.
Tần Diễn đi trước nhưng vẫn luôn chú ý tới nàng, hắn theo bản năng quay lại, ôm lấy nàng, người trong lòng mềm mại ấm áp, hương thơm thanh nhã lại vờn quanh chóp mũi hắn, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại phảng phất như dùng một chút lực cũng có thể bẻ gãy.
Cả người Vu Yên nằm trong vòng tay Tần Diễn, cô phát hiện đối phương như ngẩn người, còn chưa buông tay. Vu Yên thực sự không ngại cho hắn ôm thêm, nhưng đây cũng là nơi công cộng, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Đa tạ tướng quân."
Tiếng nói làm Tần Diễn lấy lại tinh thần, lập tức buông nàng ra, rồi lại nhanh chóng đi tiếp, chỉ là biểu tình Tần tướng quân lúc này có chút khác thường.
Vu Yên mệt mỏi rồi, cô có chút nói lớn, gọi với theo hắn, "Khăn tay của ta?"
Người đằng trước ngừng lại một chút, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc, "Khăn tay nào?"
Vu Yên:...
Cô chớp chớp mắt, dùng vẻ nghiêm túc đáp lại hắn, "Khăn tay màu hồng nhạt có thêu hoa văn thược dược của ta, lúc nãy ta làm rơi từ cửa sổ xuống."
Người đi xung quanh thấy hai người dừng lại ở giữa đường, đều lơ đãng nhìn qua nhưng cũng không định lên tiếng nói gì, nhìn y phục hai người này đều là thượng đẳng, nữ tử trang sức hông nhiều nhưng tinh xảo, nam tử thân hình cao lớn đầy quý khí, nhất đinh là quý nhân đây.
"Ta không thấy." Tần tướng quân mặt không đổi sắc đáp lời.
Vu Yên có chút cạn lời, lần đầu thấy người nói dối không chớp mắt lại đường hoàng như vậy, cô nhíu mày, "Ta chính mắt thấy tướng quân cầm khăn tay của ta."