Chương 40: Nữ sinh bị bạo lực học đường (5)
( )
Nhìn Cố Minh bắt lấy cánh tay mình, Vu Yên có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, nhưng cũng không có rút về, "Tôi...... Tôi có thể thế nào, cậu tự nhiên kéo tay tôi làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Minh dường như nhớ tới cái gì giống nhau, đột nhiên nhẹ buông tay, ho nhẹ một tiếng lại nghiêm trang nhìn đề bài, thần sắc bình tĩnh, "Cậu không thoải mái liền đi tìm bác sĩ, cùng tôi nói cũng vô dụng."
Dứt lời, hắn lại cầm bút Vu Yên đưa làm đề, Vu Yên bĩu môi, nhìn khối đầu gỗ này liền có chút bất đắc dĩ.
Nhìn phía trước này một màn ve vãn đánh yêu, bàn dưới Trương Quân cõi lòng tan nát đầy đất, hắn ngồi cùng bàn cũng là vẻ mặt an ủi vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn đừng quá thương tâm, muốn cùng người đoạt người, đầu tiên phải đánh bại được cái giá trị nhan sắc kia nha.
Buổi chiều ăn cơm Vu Yên là bị Vương Lệ Lệ đỡ đi nhà ăn, chỉ là nhìn đến Cố Minh bên kia, Vu Yên lập tức mang theo Vương Lệ Lệ ngồi qua đi.
"Lớp trưởng, không ngại chúng ta cùng nhau ngồi đi?" Vu Yên liền như vậy cười tủm tỉm nhìn hắn.
Cố Minh ngẩng lên, quét mắt hai người trước mặt không nói gì, hắn không nói lời nào Vu Yên coi như đồng ý, lập tức cùng Vương Lệ Lệ ngồi xuống.
Lần đầu tiên cùng lớp trưởng đóa hoa cao lãnh này cùng nhau ăn cơm, tuy nhiên Vương Lệ Lệ cảm thấy đối phương tựa hồ có chút không vui.
"Nhà ăn đồ ăn một chút cũng không có hương vị, tôi tới trường học đều gầy thật nhiều cân." Vu Yên một bên cắn cải trắng một bên phun tào.
Cố Minh hơi hơi ngẩng đầu, mắt nhìn trong chén cô toàn cải trắng cùng củ cải, bị thương đích xác nên ăn thanh đạm, chỉ là cô quá gầy, bộ dáng nhỏ gầy kia phảng phất gió thổi qua liền sẽ ngã mất.
"Cậu cảm thấy đồ ăn nhà ăn ăn ngon sao?" Vu Yên siêng năng ở nơi đó một người nói chuyện.
Nghe vậy, Cố Minh chỉ là cũng không ngẩng đầu lên nói: "Còn tốt."
"Vậy cậu cũng quá không kén chọn, rõ ràng rất khó ăn." Nói đến này, Vu Yên bỗng nhiên tròng mắt chuyển động, thò qua đầu nói: "Ngày mai buổi chiều có nửa ngày nghỉ, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn đi?"
Vương Lệ Lệ: "......"
Vương Lệ Lệ rất tò mò trong khoảng thời gian này Vu Yên rốt cuộc đã trải qua cái gì, lá gan lớn đến nổ mạnh nha, cư nhiên dám trắng trợn táo bạo đào lên gốc hoa cao lãnh như lớp trưởng!
Mà người đối diện nghe vậy chỉ là trầm mặc hạ, cũng không có nói gì, thấy vậy, Vu Yên lập tức nở nụ cười, "Cậu không nói lời nào tôi coi như cậu đáp ứng rồi a!"
Vương Lệ Lệ vẻ mặt mộng bức, nguyên lai cũng có thao tác này?!
Cảm giác tư duy giống như bị đổi mới, bất quá trước kia không phải không có nữ sinh mời lớp trưởng đi chơi, nhưng hắn đều rõ ràng mạch lạc cự tuyệt nha, vì cái gì hiện tại lại không nói, chẳng lẽ......
Cảm giác chính mình giống như phát hiện cái bí mật gì, Vương Lệ Lệ lập tức bưng hộp cơm vội vã nói: "Tôi còn có việc, đi trước, lớp trưởng đợi lát nữa nhớ rõ đem Vu Yên đưa về phòng học nha."
Nói xong, Vương Lệ Lệ liền lập tức xoay bước chạy lấy người, mặc kệ nói như thế nào cô cũng không muốn làm bóng đèn nha!
Nhìn thấy Vương Lệ Lệ đi rồi, Vu Yên lặng lẽ ngẩng đầu xem người đối diện, đối phương chỉ đang ăn cơm cũng không có cái biểu tình gì.
Tuy rằng chân đi lại có chút đau, nhưng dù sao cũng là trước mặt công chúng, cô cũng không thật sự muốn Cố Minh đỡ mình về phòng học, chỉ có thể một người khập khiễng đi ở phía trước.
Có lẽ là nhìn không được, người đứng sau vẫn là quang minh chính đỡ cánh tay Vu Yên mang cô đi về phía trước, lần này làm cho một loạt các bạn học ngỡ ngàng, đôi này cũng quá trắng trợn táo bạo đi, hơn nữa nam sinh kia hảo soái a!
Không nghĩ tới hắn cư nhiên không kiêng dè như vậy, Vu Yên cũng không có nói cái gì nữa, vì thế cơ hồ toàn ban đều thấy được lớp trưởng bọn họ đỡ Vu Yên trở lại, còn nắm chặt cánh tay người ta, thả chậm bước chân rõ ràng là đang chiếu cố tốc độ của Vu Yên, trong lúc nhất thời toàn bộ trong phòng học đều sợ ngây người.
Trở lại chỗ ngồi, đối mặt với những ánh mắt vụng trộm đưa qua đưa lại, Vu Yên có chút xấu hổ liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Cậu...... cũng quá không chú ý hình tượng, nếu làm người khác hiểu lầm làm sao bây giờ?"
Dứt lời, Cố Minh chỉ là bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ đang hồng hồng của cô, thanh âm bình tĩnh, "Hiểu lầm cái gì?"
Liền biết hắn giả ngu giả ngơ, Vu Yên không để ý đến hắn nữa, vì tị hiềm, lúc sau cũng không dám hỏi lại Cố Minh bài tập, dù cho như thế, cô vẫn là có thể cảm giác được ánh mắt những nữ sinh đó nhìn mình tức khắc tràn ngập địch ý.
Tiết tự học buổi tối xong, Vu Yên là được Vương Lệ Lệ đỡ đi, có lẽ là nhịn không được, Vương Lệ Lệ vẫn là lặng lẽ hỏi, "Cậu cùng lớp trưởng...... Chẳng lẽ...... Có cái gì?"
"Tôi cũng muốn có cái gì, chính là chủ yếu là không có gì." Vu Yên bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Ban đêm, sân trường nơi nơi đều là học sinh đi về phía ký túc xá, gió đêm hơi lạnh, hai người đi trên đường nhỏ tốc độ phi thường chậm, Vu Yên vẫn là khập khiễng, thẳng đến khi thấy hai thân ảnh cách đó không xa, Vương Lệ Lệ lại nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
"Vu Yên cậu xem kia có phải lớp trưởng cùng Trịnh Thu Nghiên?" Vương Lệ Lệ trừng mắt thẳng tắp hướng về phương hướng kia.
Nghe vậy, Vu Yên cũng nhìn sang, chỉ thấy dưới tàng cây có hai bóng người như giao hòa vào nhau dưới ánh trăng, còn có quần áo trên người, xem ra là Cố Minh cùng Trịnh Thu Nghiên.
Trở lại phòng ngủ, Vu Yên một câu cũng không có nói, mọi người đều cảm giác được tâm tình cô có chút không đúng, cũng không có lại cười giỡn chơi đùa, chỉ có Vương Lệ Lệ một bộ muốn nói lại thôi, kỳ thật liền tính lớp trưởng cùng Trịnh Thu Nghiên đứng cùng một chỗ nói chuyện cũng không đại biểu hai người này sẽ có cái gì nha.
Vu Yên không phải thực sự tức giận, Cố Minh người này chính là một đầu gỗ, Vu Yên tán tỉnh hắn lâu như vậy hắn cũng một mực không nóng không lạnh, nhưng so với những người khác như vậy đã là tốt hơn nhiều rồi, nhưng chuyện hôm nay tức giận thì vẫn nên tức.
Chờ ngày hôm sau đi phòng học khi Vu Yên cũng không thèm cùng Cố Minh nói một câu, vẫn luôn ngồi làm đề.
Nhìn người bên cạnh vẫn luôn không để ý tới chính mình, Cố Minh đã quen Vu Yên mỗi ngày lẩm nhẩm lầm nhầm bên tai, hôm nay đột nhiên không nói lời nào Cố Minh thật sự có chút không quen, Cố Minh vẫn là chủ động lên tiếng nói: "Hôm nay không có bài tập cần hỏi sao?"
"Làm sao dám làm phiền lớp trưởng đại nhân." Nói xong, Vu Yên đột nhiên cầm bài thi quay người lại, sau đó Trương Quân bàn dưới nói: "Cậu lúc trước không phải có nói bài tập không biết làm sao? Tôi hiện tại giải thích cho cậu một lần."
Trương Quân: "......"
Hạnh phúc tới quá nhanh tựa như gió lốc!
Nhìn hai người đầu dựa đầu ở nơi đó nói chuyện, còn có Trương Quân một bộ mơ ước thành sự thật, Cố Minh tức khắc trong lòng có chút không thoải mái, trực tiếp kéo tay Vu Yên, liền như vậy bình tĩnh nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Yên lập tức dùng sức tránh khỏi tay hắn, nhưng người sau như cũ không dao động nhìn chăm chú cô, thanh âm trầm thấp, "Cậu tức giận?"
Biểu tình trên mặt Cố Minh phá lệ nghiêm túc, Vu Yên nhìn hắn, híp mắt lại bộ dáng ngươi còn dám hỏi sao, xoay người ghé vào trên bàn không nói, "Tôi chân đau, không muốn cùng ngươi nói chuyện."
Cố Minh khóe môi hơi nhấp, nhìn cái người ghé vào bàn không chịu nhìn hắn, Cố Minh cũng không để ý Trương Quân còn đang ngồi hóng chuyện đằng sau, trực tiếp thò đầu qua kề bên tai Vu Yên thấp giọng nói: "Tôi cùng cậu ta không có gì cả."
"Không có gì, chỉ là đứng dưới tàng cây nhỏ anh anh em em." Vu Yên tức giận nói.
Cố Minh khóe miệng gợi lên một độ cung nhàn nhạt, bỗng nhiên giữ chặt bàn tay Vu Yên, nhẹ giọng nói: "Vậy cậu muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng?"
Cố Minh thực bất đắc dĩ, rõ ràng biết nên lấy việc học làm trọng, nhưng chính là nhịn không được muốn ở gần cô thêm một chút, ở bên nhau nói chuyện, nhìn thấy cô cười, hắn chỉ cảm thấy cả người tâm tình đều tốt hơn.
Không nghĩ tới oắt con còn chơi lưu manh, Vu Yên một phen rút về bàn tay của mình, trộm liếc hắn, hừ nhẹ một tiếng nói: "Vậy cậu nói, cậu rốt cuộc có thích tôi hay không?"