Chương 14: Người thừa kế phản công (phần 14)
【 Trao cho nhau tình yêu chân thành, đẹp đến mức anh nguyện vì nó mà trả giá cho tất cả. —— Đàm Tử Hi 】
—————
Cái loại cảm giác mạnh mẽ, hormone bùng nổ này … Tầm Mịch chịu không nổi, ngâm nga một tiếng, đổi lấy đối phương càng đem cô ấn chặt vào cơ thể của anh ấy hơn, tay đã chui vào trong quần áo của cô.
Tay chân nhũn ra, Tầm Mịch căn bản không có cách nào khước từ người trước mắt.
Cho đến khi Đàm Tử Hi nhận thấy được cô gái bé bỏng thở không ra hơi, mới buông ra.
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, gương mặt trắng mịn đỏ hồng như máu, còn có địa phương ngon ngọt kia, đôi môi sau khi bị mình gặm cắn thì tràn đầy mọng nước, đỏ tươi diễm lệ, như đang mời gọi thưởng thức tiếp.
Phía dưới bụng chợt dâng lên một ngọn lửa, thiêu rụi lý trí của anh ấy.
Trong lòng có một người mặt đồ vest đen kêu gào, chiếm hữu cô ấy, chiếm hữu cô ấy, làm cô ấy từ đây về sau chỉ có thể là của ngươi.
Nhưng, lập tức lại bị một người mặt vest trắng, tay cầm cái vòng thiên sứ hung hăng gõ xuống.
Sau khi Tầm Mịch được thả ra, cô cố gắng hô hấp từng ngụm từng ngụm một, phổi đều sắp bị khô khốc.
Sau khi điều hòa hơi thở xong, mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt tựa như sói đang nhìn chằm chằm cô.
Nơi đó tràn đầy dã tính cùng dục vọng, tràn ngập si mê, quyến rũ, muốn đem cô một ngụm nuốt vào bụng.
Tầm Mịch cả người đều run rẩy, sức lực thật vất vả vừa mới khôi phục, lại lần nữa bị rút cạn, chỉ có thể mềm mại yếu đuối dựa vào trên người Đàm Tử Hi.
“Anh Tử Hi...”
Nhìn vào đôi mắt khiến người trầm mê kia, Tầm Mịch yếu đuối kêu lên.
Đàm Tử Hi gắt gao ôm Tầm Mịch, trán chống trán, không ngừng ma xát.
“Ừ, anh đây, Mịch nhi, Mịch nhi của anh”
Anh không phải không cảm giác được Tầm Mịch đang cự tuyệt mình, anh chỉ là có chút sợ hãi.
Tầm Mịch nhàn nhạt cười: ‘ thôi, tâm đã sớm đã nhảy lên, cần gì phải lừa mình dối người’
Còn … anh ấy chỉ có thể sống trăm năm là cùng, mà bản thân mình còn không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thế giới mới có thể trùng sinh … thì sao nào?
Sống ở ngay thời khắc này … không hối hận là tốt rồi.
Vươn tay, chủ động ôm cái eo mạnh mẽ có lực kia, Tầm Mịch cảm thấy đặc biệt có cảm giác an toàn.
Ấm áp hô hấp thổi vào trên mặt, ấm áp, ngứa ngứa, lại ngọt ngào.
Đàm Tử Hi cả người cứng đờ, trên gương mặt là biểu tình mừng như điên.
“Mịch nhi, em cũng yêu anh sao?”
Tầm Mịch nhìn thẳng đôi mắt kia, gật đầu: ‘ Chuyện này không có gì cần phải làm ra vẻ, yêu chính là yêu’
“Thật tốt quá, thật tốt quá”
Anh không phải tương tư đơn phương.
“Chúng ta hãy kết hôn ngay lập tức đi”
Chỉ một hành động nhỏ của cô đã khiến cho đầu của Đàm Tử Hi hoàn toàn nóng lên, phân không rõ năm nay là năm nào.
Quả nhiên, giống như Khải Văn từng nói, những ai chìm đắm trong tình yêu đều là người ngu.
Đàm tổng ơi là Đàm tổng, ngài cầu hôn còn chưa có cầu, nhẫn còn chưa có mua, hoa tươi còn chưa có đưa. Vậy mà đã lo kéo con gái nhà người đi kết hôn rồi. Có phải là hơi sớm quá hay không?
Đương nhiên, đàn ông trong lúc đang hưng phấn, đều không thể nói họ đúng hay sai. Vì họ đâu có tỉnh táo.
Trên đầu Tầm Mịch có ba đường gạch màu đen chảy dài xuống.
Cô đây là đang sáng tạo ra kỷ lục, mới đến cái thế giới này ngày thứ ba thì đã phải kết hôn? Xác định không phải nằm mơ?
Chắc chắn là mơ rồi, tỉnh lại sẽ phát hiện chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lặng lẽ nhéo đùi của mình một chút, ‘ tê ’ hít một ngụm khí, đau quá, quả nhiên không phải đang nằm mơ.
Đàm Tử Hi đang từ trong thế giới hạnh phúc quay trở về hiện thực thì nhìn thấy cô gái bé bỏng của mình đang ngược đãi chính mình, lo lắng trách cứ.
“Mịch nhi, em đang làm cái gì vậy, đến đây, chắc đau lắm, muốn nhéo thì nhéo anh này, anh da dày thịt béo không sợ đau”
Tầm Mịch nhà anh da thịt non mịn như vậy, nhìn này, đều đỏ hết rồi, tuy rằng nhìn vào … ực … thật khiến người nảy sinh ra dục vọng. Nhưng, anh vẫn rất, rất đau lòng.
Bàn tay to vụng về nhẹ nhàng xoa nắn.
Tầm Mịch nheo nheo mắt, hưởng thụ sự quan tâm cùng che chở của Đàm Tử Hi, trong lòng cười vô cùng hạnh phúc.
“Ok”
Đàm Tử Hi tựa hồ đối với câu trả lời này của Tầm Mịch có chút mơ hồ không hiểu nghĩa, nhất thời có chút không rõ nguyên do.
“Anh nói, lần sau nếu em lại muốn nhéo, thì cứ nhéo anh”
Tầm Mịch cọ cọ lên gương mặt của Đàm Tử Hi, giọng điệu nhẹ nhàng giải thích.
“Ừ”
Đàm Tử Hi trịnh trọng gật đầu.
“Hiện tại có thể mở cửa ra được rồi, người ta phải đi về ngủ, cũng đã trễ thế này … đều là anh sai”
Tầm Mịch nhìn đồng hồ trên xe, vậy mà đã 9 giờ hơn.
Trong lòng tức khắc tràn đầy hai từ ‘ đậu má ’, Phỉ Thiến Trì xảy ra chuyện hình như chính là ở 10 giờ đi.
Đậu má, cốt truyện muốn bắt đầu rồi, cô còn chưa có cắm một chân đâu, cầu từ từ.
“Ừ, đều là anh sai, anh sai hết, Mịch nhi đừng tức giận mà”
Đàm Tử Hi ngoài miệng nhận lỗi, nhưng trong lòng lại tràn ngập mật ong, ngọt còn hơn đường.
‘ Oh yeah! Mịch nhi làm nũng với anh, thật là hạnh phúc, thật là hạnh phúc quá đi’
Cũng không quên ấn nút mở khóa cửa, chỉ là nhìn Tầm Mịch nhanh chóng mở cửa xuống xe. Nhìn bóng dáng phóng khoáng kia làm anh có loại ảo giác bị dùng xong rồi vứt.
Ai oán nhìn bóng dáng tinh tế ưu nhã kia biến mất ở trong tầm mắt, đầu cũng từ từ gục xuống.
‘ Cốp, cốp, cốp ’
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ vang, Đàm Tử Hi nhìn sang, đôi mắt nháy mắt lại sáng bừng lên.
Hạ cửa kính xe xuống, gương mặt người gõ kính từ từ hiện ra rõ ràng.
Cô mỉm cười, ở dưới ánh đèn đường càng khiến cô nổi bật, càng thêm quyến rũ ch.ết người.
Giống như là yêu tinh của màn đêm, chuyên đi quyến rũ đàn ông có điều kiện cùng chất lượng tốt như anh.
‘ Mịch nhi nhà mình đẹp nhất trên đời ’ Trong lòng yên lặng spam một câu, trên mặt cũng cười có chút cứng đờ.
Rốt cuộc, n năm lạnh mặt, cho dù không phải diện than, cũng có chút rất nhỏ thần kinh đông lạnh trên mặt.
(Diện than: mặt đen như than, ý chỉ biểu hiện gương mặt khó chịu, nghiêm túc)
Giống như lúc ở nhà hàng, cười nhạt thì không có gì trở ngại, giờ lại vui vẻ cười lớn, lại … có chút... Không nỡ nhìn thẳng.
Tầm Mịch buồn cười nhéo nhéo gương mặt Đàm Tử Hi, bất đắc dĩ dặn dò.
“Anh Tử Hi, anh nhanh về nhà ngủ đi, Khải Văn nói anh tối hôm qua không có nghỉ ngơi”
“Nếu ngày mai em đang nghe Khải Văn nói anh lại không yêu quý bản thân mình, xem em làm sao mà thu thập anh”
Cô biết, tối hôm qua anh nhất định là điều tr.a mọi chuyện về Cầm thị cả một đêm. Bằng không, ngày hôm nay... mọi chuyện cũng sẽ không đúng lúc như vậy.
Trong mắt Đàm Tử Hi chỉ nhìn thấy được đôi môi đang mỉm cười của Tầm Mịch, đến nỗi cô nói gì đó … Thực xin lỗi, đường truyền hiện đang bị tắc nghẽn, xin gọi lại sau.
Nhưng anh vẫn là phản xạ có điều kiện, gật đầu.
Trong sách nói: ‘ người yêu nói đều là đúng, sai cũng là đúng ’.
Cho nên mặc kệ là cái gì, anh chỉ cần gật đầu đồng ý thì tốt rồi. Sao mình có thể thông minh như vậy (*≧▽≦*) tặng cho mình một ngón tay cái.
Tầm Mịch đương nhiên là không biết Đàm Tử Hi đang suy nghĩ cái gì. Sau khi xác định Đàm Tử Hi là thật sự ngoan ngoãn đồng ý, mới vừa lòng.
Cô cúi người vào trong xe, ở trên má của anh hôn một cái ‘ chụt’
“Nụ hôn chúc ngủ ngon, trên đường cẩn thận, ngày mai gặp”
Đứng thẳng người lên, Tầm Mịch phất phất tay, xoay người, mở cửa vào nhà.
Đợi nhìn không thấy bóng dáng của Tầm Mịch nữa, Đàm Tử Hi mới thu hồi tầm mắt, khởi động máy, nhấn ga, xe xoay một vòng cung tuyệt đẹp rồi chạy thẳng về phía trước.
Anh muốn nhanh chóng về nhà, sau đó sớm lên giường ngủ, ngày mai tới đón Mịch nhi đi công ty.
Đến nỗi cái chức tổng giám đốc của anh … hai ngày nay anh không làm được gì, trong đầu chỉ có bóng dáng của cô. Không có anh ở trong công ty, chỉ mấy ngày, tập đoàn chắc không đến nổi sụp đổ.
Anh tỏ vẻ … không quan hệ.
Công ty nhiều người như vậy dùng để làm gì, anh không ở, thì tự động vận hành cũng không được, vậy thì không cần để lại làm gì.
Tổng giám đốc đại nhân vô cùng tùy hứng, đã đem công ty ném sang một bên, chuyên tâm theo đuổi bà xã.
Sau khi Tầm Mịch đã an bài mọi việc hoàn hảo xong, thì thoải mái tắm rửa, tâm tình sung sướng nằm ở trên giường chờ mong ngày mai đến.
Cô chính là rất muốn nhìn xem, cốt truyện rốt cuộc là có giống như con gián đánh hoài không ch.ết, hay là giống như pha lê, chạm nhẹ một cái đã bể nát.