Quyển 7 - Chương 7: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (7)
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Snivy
- ----------------------------------------
Một người toàn y phục đen, nhan sắc tuấn mỹ, ngồi trên ghế chủ vị, không phải Lâu Cốt Tu thì là ai?
Kỳ Ngôn ngơ ngác vươn tay, chỉ vào hắn: "Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?"
" Lúc ngươi ra mở cửa ta liền vào được." Tay Lâu Cốt Tu chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn y: "Khuya khoắt như vậy, không sợ ta là kẻ trộm sao?"
"Là kẻ trộm thì sẽ không phát ra thanh âm của Đại tr.a Tử!" Nói xong, Kỳ Ngôn bổ nhào vào bên cạnh Ngao Luân, ôm lấy cái đầu đầy lông xù của nó.
Lâu Cốt Tu ghét bỏ nhìn y một cái, thấy Ngao Luân cũng không bất mãn, ngược lại thoải mái hừ hừ hai tiếng, Lâu Cốt Tu càng thêm khinh thường.
Cùng Ngao Luân chơi đùa một hồi, Kỳ Ngôn mới nhớ tới người còn ngồi trên chủ vị, y ngẩng đầu, nhìn Lâu Cốt Tu, đôi mắt sáng lên:
"Ngươi nhận được thư ta gửi rồi à? Vậy sao không báo lại cho ta một tiếng?"
"Khi bồ câu đưa tin tới vừa lúc ta đói bụng, nướng ăn rồi."
"......" Kỳ Ngôn chớp chớp mắt, quyết định đổi đề tài: "Giáo chủ các ngươi cho phép ngươi mang Ngao Luân ra ngoài sao?"
Lâu Cốt Tu lãnh đạm liếc y một cái: "Ta vốn là nô tài chuyên chăm sóc Ngao Luân, mang theo Ngao Luân ra ngoài tản bộ, giáo chủ sẽ không nói gì."
Kỳ Ngôn giơ ngón tay cái lên: "Giáo chủ các ngươi đúng là người tốt!"
Lâu Cốt Tu quay mặt đi: "......"Khen ta như vậy cũng vô dụng.
"Còn nữa, ngày mai là Hạnh hoa tiết." Kỳ Ngôn vuốt đầu Ngao Luân: "Ta không muốn đi du thuyền, nhưng cho dù ta không đi, nương của ta cũng sẽ bắt ta đi. Ta thật sự rất chán ghét nữ nhân Triển Nhu Đại này, lòng dạ thâm sâu, đối xử với ai cũng không thật lòng...... Nhưng tại sao nương của ta lại không thấy rõ mục đích thật sự của nàng ta chứ?"
Nghe thấy Kỳ Ngôn hờn dỗi, Lâu Cốt Tu cười khẽ một tiếng, trong mắt lộ ra ý cười: "Sao vậy, tên ngốc như ngươi còn muốn ra vẻ hiểu lòng người sao?"
"Cái gì mà tên ngốc chứ?" Kỳ Ngôn không vui phản bác: "Tuy ta thẳng tính, nhưng không ngốc. Nữ nhân này ôm mục đích gì tới tiếp cận ta, ta đều biết hết đó!"
Lần này, Lâu Cốt Tu không đả kích y, ngược lại khó có được mà khen y một câu: "Cũng xem như ngươi thông minh."
"Cho nên ngày mai ngươi tới bồi ta đi." Kỳ Ngôn đột nhiên chuyển đề tài.
Lâu Cốt Tu không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, nhưng khi tầm mắt nhìn qua, lại bị đôi mắt lóe sáng kia của Kỳ Ngôn chặn trở về.
Ánh mắt tràn ngập mong đợi cùng khát vọng kia...... Thật sự giống như một con cún con!
Khóe miệng Lâu Cốt Tu run rẩy vài cái, ánh mắt hắn lóe lên: "Ta bồi ngươi làm cái gì?"
"Có ngươi ở đó nhất định ta sẽ không nhàm chán!"
"Hạnh hoa tiết chưa bao giờ nhàm chán." Đồ ăn vặt cùng nhiều món đồ chơi mới mẻ độc đáo. Trên đường sẽ nhanh chóng làm cho ngươi không còn rảnh rang như vậy nữa đâu.
"Nhưng mà ngươi không ở đó, ta sẽ buồn lắm...... Hơn nữa vạn nhất ta bị nữ nhân độc ác Triển Nhu Đại bắt cóc thì làm sao bây giờ? Bắt cóc ta, sau đó ức hϊế͙p͙ ta, như vậy mấy ngày nữa ta sẽ phải cưới nàng đó!"
Lâu Cốt Tu thật muốn mở đầu óc y ra, nhìn xem bên trong có phải đều là bùn nhão hay không!
"Triển Nhu Đại sẽ không làm như vậy đâu." Giơ tay nhéo ấn đường, Lâu Cốt Tu đem lời y nói phủ định: "Cũng sẽ không ức hϊế͙p͙ ngươi, ngươi không có giá trị cao đến mức khiến nàng phải làm như vậy."
"Nhưng ngươi không tới ta sẽ rất hụt hẫng, chúng ta là bằng hữu mà không phải sao?"
"......"
Xung quanh đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh, Kỳ Ngôn vô tội nhìn mặt Lâu Cốt Tu dần dần lạnh xuống, muốn duỗi tay ra bắt lấy ống tay áo của hắn, ngay lúc vừa mới chạm vào thì lập tức bị đẩy ra.
Lâu Cốt Tu không để lại một câu, liền đứng lên rời đi.
Ngao Luân trầm mặc, liếc Kỳ Ngôn một cái, cũng đi theo sau Lâu Cốt Tu, chậm rãi biến mất trong tầm mắt Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn ủy khuất nhìn về hướng mà một người một thú rời đi đã lâu, cuối cùng thở dài, đóng cửa lại, chốt khóa, bò lại lên giường, trừng mắt nhìn ván giường điêu khắc mộc hoa.
Đêm thật dài nhưng lại chẳng có mộng.
Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn xoa khuôn mặt tiều tụy vì ngủ không đủ giấc của mình trong ánh mắt tươi cười đầy ý tứ của Kỳ phu nhân, ngồi trên xe ngựa đi đến Vọng Nguyệt hồ trước.
Mấy vị công tử, tiểu thư đã hẹn sẵn sẽ ngồi trong đình ở trung tâm Nguyệt hồ gặp mặt, nhưng phía bên Kỳ Ngôn lại gặp thật nhiều chuyện phiền toái.
Lúc đi vào trong đình, thời gian còn sớm, chỉ có cặp huynh muội song sinh của Thành gia ở trong đình đang vui đùa ầm ĩ.
Thấy Kỳ Ngôn tới, hai người liền chào hỏi, sau đó câu có câu không mà nói chuyện phiếm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Kỳ huynh, nhiều ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?" Ngữ khí Thành Kha mang theo một tia trêu chọc: "Kỳ lão gia nhà ngươi tới tìm phụ thân ta, còn tưởng rằng ta mang theo ngươi ăn chơi ở một thanh lâu nào đó."
Kỳ Ngôn cười hai tiếng, nói cho có lệ: "Ta lên núi khổ luyện chân khí."
Thành Kha có tiếng là hoa hoa công tử, thanh lâu ở trong thành này, nơi nào hắn ta cũng quen thuộc đến không muốn đi nữa, nhiều lần muốn lôi kéo Kỳ Ngôn cùng đi, đều bị Kỳ Ngôn cự tuyệt.
Thành Trúc nhìn sắc mặt Kỳ Ngôn không tốt, hì hì cười: "Kỳ Ngôn ca ca, ngươi có phải đang ái mộ cô nương nào hay không?"
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Kỳ Ngôn đỏ lên, ậm ừ: "Đâu có, nói bậy cái gì đó! Tiểu Trúc ngươi là nữ hài tử không nên nói bậy như vậy!"
Nhìn bộ dạng y khẩn trương, Thành Trúc cùng Thành Kha nhìn nhau cười, hai huynh muội này nổi lên ý xấu, cười hắc hắc vây quanh y.
"Kỳ huynh chất phác của chúng ta đã có cô nương ái mộ rồi đấy à."
"Đúng rồi, đúng rồi, Kỳ Ngôn ca ca, ngươi nói đi, là ai, cô nương nhà nào, ta giúp ngươi đi tìm hiểu.
Kỳ Ngôn bị vây quanh ở chính giữa, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng: "Không có cô nương nào cả."
"Rõ ràng là có, Kỳ Ngôn ca ca ngươi còn gạt Tiểu Trúc làm gì." Thành Trúc bắt đầu làm nũng.
Thành Kha bên kia thế mà cũng bắt đầu làm nũng: "Kỳ huynh, ngươi cũng muốn bắt ta kêu ngươi là " Kỳ ~ Ngôn ~ ca ~ ca ~" sao?"
Thân thể nho nhỏ của Kỳ Ngôn run lên, khóc không ra nước mắt nhìn qua: "Thành Kha, ngươi nói đủ rồi!"
Thành Kha cùng Thành Trúc nhỏ hơn Kỳ Ngôn hai tuổi, Thành Trúc là một muội muội dễ thương, kêu "ca" coi như còn được, Thành Kha là tên hoa hoa công tử, cuộc sống về đêm so với Kỳ Ngôn còn phong phú hơn, muốn gọi Kỳ Ngôn là "ca"? Không thể nào, quả thực đáng sợ.
Lúc Kỳ Ngôn đang gặp khó xử muốn rút lui mà không được, vị công tử của một nhà khác đã tới rồi.
Sắc mặt lạnh lẽo giống như khối băng, cảm giác như đi đường còn muốn rớt cả vụn băng, cả người chính là một núi băng biết đi, thiếu gia của Vinh gia - Vinh An Thăng.
"Vinh ca ca tới." Thành Trúc nhanh chóng ngồi thẳng.
Thành Kha cũng ho nhẹ một tiếng, đem cây quạt ra nhẹ nhàng quạt.
Đem ánh mắt cảm kích ném về hướng Vinh An Thăng, Kỳ Ngôn được một cái gật đầu nhàn nhạt đáp lại.
Sau khi ngồi xuống, Vinh An Thăng cũng hỏi Kỳ Ngôn: "Ba ngày này ngươi đã đi đâu vậy?"
"Lên núi tu luyện." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Vì sao không nói với người trong nhà một tiếng?" Vinh An Thăng không tán đồng mà nhăn lại mày: "Kỳ bá phụ đi tìm ngươi rất vất vả."
"Ách, đi vội quá, chưa kịp nói với người trong nhà."
"Vinh ca ca, ngươi không nhìn ra sao, Kỳ Ngôn ca ca đây là có cô nương yêu thích rồi." Thanh âm của Thành Trúc vang lên.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Vinh An Thăng, Kỳ Ngôn tỏ vẻ bó tay trước ánh mắt lạnh lẽo này, run run mở miệng: "Không, không phải là cô nương."
"Phốc, không phải là cô nương, chẳng lẽ là công tử sao?" Thành Kha không tin nổi.
Bất quá lời hắn ta nói vừa dứt, ba người còn lại đều thẳng tắp hướng hắn ta nhìn qua, nhìn đến nỗi Thành Kha đang tươi cười có chút run rẩy.
"Các ngươi nhìn ta làm cái gì...... Ta, ta nói chính là Kỳ Ngôn!" Thành Kha vừa mới phản bác xong, dường như bắt đầu ngẫm lại gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ngôn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: "Ngươi, ngươi, không phải thật chứ?"
"Hả?"
"Ngươi nói, mấy ngày nay người ngươi ở bên cạnh là cô nương hay là công tử?"
"Là một vị công tử......"
Giọng nói vừa cất lên, Thành Kha, Thành Trúc bao gồm Vinh An Thăng mặt lạnh, đều lộ ra một biểu tình: Thế giới này sắp bị hủy diệt tới nơi rồi.
__end chương 7 TG5__