Chương 45: Trận chiến ở lạc nhạn

-“Tướng gia , thám tử hồi báo , Tuệ Quốc hạ trại đóng quân bên bờ Lạc Nhạn giang , theo số lượng lều trại thì Chu Hạo Đế dẫn theo chỉ khoảng 20 vạn bộ binh , thiết xa khoảng 10 vạn , kỵ binh 15 vạn “


Sầm Lượng nghe thuộc hạ báo cáo lại , trên mặt giương lên nụ cười đắc thắng . Hừ , Tuệ Quốc nghe binh cường tướng dũng xem ra cũng chỉ có thế . Cũng đúng , sống trong hòa bình quá lâu , còn đâu nghĩ đến luyện binh , tòng quân chiến đấu . Trầm tư một chút , Sầm Lượng hỏi


-“Tướng dưới trướng của Chu Hạo Đế là ai ?
-“Bẩm tướng gia , là lão tướng Mạc Vĩnh Khang và con trai hắn là Mạc Huy “
-“Nghe nói Mạc Huy là một tên hữu dũng vô mưu, chỉ may mắn sống dưới cái danh hiệu đại thiếu gia Mạc Phủ “ _ Một tên quan trong lều cười khinh miệt nói


-“Tuệ quốc hết nhân tài rồi sao ? Để hoàng đế phải đích thân ra trận , còn dẫn theo một lão già và một tên thất phu hahaha “ _Một tên phó tướng cười ha hả chế giễu


Sầm Lượng cầm cốc rượu ngửa cổ một hơi uống hết , ánh mắt lóe sáng đầy hiếu thắng . Hừ , cái gì là tướng tài , cái gì là hoàng đế … Lượng hắn khinh , chỉ có nhiêu đó binh lính đòi tiếp hắn , được lắm !


-“Tướng gia , theo lão phu nghĩ , chắc hoàng đế Tuệ Quốc nghĩ quân của chúng ta không giỏi thủy chiến nên sẽ không dám vượt sông tấn công chúng , không bằng đêm nay chúng ta tập kích bất ngờ , càn quét cho bọn chúng trở tay không kịp “ – Phó tướng Liêu Thông hùng hồn đề nghị


available on google playdownload on app store


-“Đúng vậy , Lạc Nhạn giang chỉ là con sông nhỏ , quân ta có thể cưỡi ngựa qua sông rất dễ dàng “
-“Tốt , rất tốt , Liêu Thông , Trịnh Hằng chuẩn bị tập họp binh sĩ , đêm nay chúng ta sẽ đánh cho bọn Tuệ Quốc không còn mảnh giáp “_Sầm Lượng đắc ý ra lệnh
-“Mạc tướng tuân lệnh “


Lạc Nhạn là một con sông nhỏ , ngăn cách hai bờ mảnh đất Phù Dương . Địa hình hai bên bờ khá bằng phẳng . Đặc biệt phía Tây ( tức là bên phía quân đội Minh Quốc ) là đồi núi cao chập trùng , chỉ có một đường nhỏ ở giữa hai bên dốc núi cheo leo được gọi là “eo Nhạn Kiều “ . Kinh đô của Minh quốc nằm ở địa thế hiểm trở , phía Bắc giáp Bắc Sở , phía Đông giáp biển , phía Nam là sông lớn , phía tây là Tuệ Quốc . Ngược lại , nếu Chu Hạo Đế muốn đánh vào kinh đô , cách nhanh nhất là tiến công bằng đường “eo Nhạn Kiều “ . Nhưng tên sao thì địa hình như thế , Chu Hạo Đế liệu có cách nào thông được con đường “dễ thủ khó công “ này đây?


Quay lại tình cảnh bên quân đội Minh Quốc , trong đêm tối , hơn 20 vạn đại quân bắt đầu âm thầm vượt sông Lạc Nhạn . Khi người ngựa đi được hơn hai phần ba con sông thì đột nhiên
“Phừng “


Phía đối diện đột nhiên sáng bừng lửa đuốc . Dưới lòng sông người ngựa Minh Quốc bỗng hỗn loạn không kiểm soát …
-“Trịnh Hằng , chuyện gì đang xảy ra “ _ Sầm Lượng hét lớn về phía trước


-“Bẩm tướng gia , kỵ binh ta bị mắc kẹt ở phía dưới , không hiểu lý do vì sao không đi tiếp được “ _ Trịnh Hằng hoảng sợ
-“Cấp báo ! Cấp Báo ! Bẩm tướng gia , phía bên kia bờ rất đông cung thủ Tuệ Quốc đang giương cung về phía chúng ta “ _ Một binh lính quỳ xuống tâu


-“Cái gì ? “ _ Sầm Lượng trợn tròn mắt , hai tay siết chặt quay sang gắt gỏng hỏi “ Quân ta qua sông bao nhiêu rồi ? “
-“Tướng gia , vì muốn nhanh chóng nên Liêu phó soái đã hạ lệnh toàn bộ quân trải dài theo con sông mà vượt … ước lượng khoảng hơn 10 vạn rồi “ _ Trịnh Hằng lo sợn bẩm lại


Hơn …hơn 10 vạn ? Sầm Lượng gương mặt trắng bệch không tin , gân xanh nổi đầy tráng . Chưa kịp đợi hắn hoàn hồn lại nghe bên ngoài chạy lại báo cáo


-“Cấp báo , quân ta vượt sông bị vướng vào tầm ngắm của cung thủ Tuệ Quốc , thiệt hơn gần 12 vạn , số còn lại đang quay về , xin tướng gia ra chỉ thị “_Một binh lính tình báo mình đầy máu me hốt hoàng nói


-“Tướng gia , chúng ta mau rút về phía sau “Nhạn Kiều “ đợi quân Tuệ Quốc đến đó , dựa vào địa hình chúng ta có thể phản công lại “ _ Trịnh Hằng khẩn cấp góp ý
-“Liêu … Liêu phó soái đâu “ _ Sầm Lượng đột nhiên quay sang hỏi


-“Liêu phó soái đã hi sinh trên sông rồi “ _ Lính trinh sát tiếp tục nói


Sao có thế ? Sao có thể ? Chẳng lẽ bên bọn họ là đợi quân hắn tấn công như vậy ? Nhưng con sông Lạc Nhạn này bọn hắn đã quá quen thuộc , làm sao có thể có bất trắc khi vượt sông ? Làm sao chúng có thể biết quân hắn đêm nay sẽ vượt sông mà chờ sẳn ? Quyết định vượt sông chỉ có hắn , Liêu phó soái , Trịnh Hằng biết , nay Liêu phó soái ch.ết rồi … vậy Sầm Lượng ánh mắt sắc lạnh , lại nghe


-“Tướng gia , chúng ta mau rút quân thôi ? Quân Tuệ Quốc chắn chắn sẽ vượt sông thừa thắng xông lên … tướng gia xin ngài mau quyết định “ _ Trịnh Hằng khẩn cấp nhắc nhở
Roẹt !
Không chỉ Trịnh Hằng , mà hai trinh sát đang quỳ cùng hoảng hồn nhìn , Sầm Lượng thế nhưng lại rút đao đâm xuyên qua tim Trịnh Hằng .


-“Tướng…tướng gia …tại sao _ Gương mặt Trịnh Hằng vặn vẹo , cả thân hình khụy xuống tay cầm chặt thanh đao đang đâm vào mình hỏi
-“Bổn tướng không chấp nhận bên mình có nội giáng “
Không đợi Trịnh Hằng nói thêm gì , Sầm Lượng đã rút đao ra khỏi người hắn , lạnh lùng truyền lệnh xuống


-“Hạ lệnh , toàn bộ rút về Nhạn Kiều ! “
Trong khi quân Minh Quốc hoảng loạn rút quân về Nhạn Kiều thì phía bên kia sông , Tuệ quân thừa thắng xông lên , càn quét sạch không ngừng , cuối cùng chiếm đóng luôn bờ sông còn lại .


Đứng ở chỗ cao , Chu Hạo Đế nhìn toàn bộ cục diện , đôi mắt đen như chính màn đêm trước mắt , hai tay ôm trước ngực , phi phong đỏ rực hùng dũng của hắn bay phấp phới đầy uy dũng trong gió . Nhìn các đốm lửa di chuyển vội vã trong màn đêm , mày kiếm của Chu Hạo Đế hơi nhíu lại


-“Hoàng thượng , quân Minh Quốc đã lùi sâu về Nhạn Kiều , vi thần e nếu quân ta giao tranh ở cửa Nhạn Kiều sẽ thiệt thòi …” _Mạc Huy tâu
-“Lão thần cũng cho là vậy , lối vào Nhạn Kiều rất eo hẹp , quân ta nếu tiến công , chắc chắn chỉ là tốn công vô ích “ _ Mạc Vĩnh Khang nhắc nhở


Chu Hạo Đế hơi trầm tư một chút rồi hạ lệnh cho ba quân nhổ hết cọc và dây thừng dưới lòng sông , qua sông , dựng trại bên bờ nghỉ ngơi . Khi Chu Hạo Đế đang cau mày nhìn về phía nam thì một binh lính đến thưa
-“Bẩm hoàng thượng , Tử Mộc cô nương đang ở lều chính ..."


Mạc Huy cùng Mạc Vĩnh Khang nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Chu Hạo Đế . Chỉ thấy hắn vẻ mặt bất đắc dĩ , rồi thở dài
-“Đi , chúng ta về lều bàn xem một chút “






Truyện liên quan