Chương 1
--------------------
4 giờ rưỡi chiều, điện thoại báo có người gọi đến, Kiều Lỗi liếc nhìn dãy số, tìm một nơi không có người nghe máy.
_ Buổi tối có lịch trình gì không?
_ Kiều Lỗi hạ giọng: Không có.
_ ?
_ Cũng không có.
_ Vậy đến nhà tôi đi.
_ À… Có một bữa tiệc.
_ Hửm?
_ Cùng Lộ đạo ăn cơm. Anh ta gần đây không phải là muốn về nước quay phim sao, tôi muốn thử xem sao.
_Từ chối.
_Như vậy không hay cho lắm… Dự án lần này của anh ta rất lớn, khó mà hủy hẹn, nghe nói muốn mời đại minh tinh của Hollywood đóng nam chính, đất diễn của nam hai cũng không ít, cạnh tranh rất khốc liệt … Thật vất vả mới hẹn được Lộ đạo, tôi nghĩ…
_ 9 giờ rưỡi, tôi đợi cậu ở nhà.
Công việc của Kiểu Lỗi gần đây đang thuận lợi, nhóm paparazi mỗi ngày đều theo sau mông hắn, chờ đến hắn cùng một vị nữ minh tinh nào đó gặp nhau trong một buổi dạ hội nào đó, hoặc là đang hôn môi nồng nhiệt với một tiểu hoa đán nào đó bên đường. Vậy nên tối nay hắn cũng chẳng dám quang minh chính đại ra ngoài, đành mượn xe của trợ lý, mặt vừa đeo khẩu trang vừa đeo kính râm mới có thể ra ngoài. Xe chạy thẳng đến dưới khu chung cư, tìm chỗ đỗ xe, lấy một chai rượu vang đỏ từ ghế bên cạnh, nhấn thang máy đi lên.
Cửa mở, bên trong im ắng giống như không có ai. Kiều Lỗi đổi giày, đem rượu đỏ đặt trên quầy bar yêu thích. Lúc này, mới nghe được loáng thoáng có tiếng nước chảy. Nhẹ nhàng đi tới, đứng ghé vào cửa, lẳng lặng nghe thử xem có phải là người kia đang tắm hay không, thân thể vừa vặn dựa vào cửa, vậy mà cửa phòng lại không có đóng chặt làm hắn có chút lảo đảo, lại thành đẩy cửa xông vào.
Người ở bên trong quay người lại, nhìn hắn qua màng hơi nước mờ ảo, hời hợt nói: “Đến rồi?”
Kiều Lỗi cố gắng nuốt nước bọt một cái, ánh mắt bói rối: “Ừm.”
“Vừa lúc,” Người kia nói, “ Đến đây, chà lưng giúp tôi.”
Có thể gần như trần trụi, chà lưng cho Ngu Chu ở trong chính phòng tắm của y.
Trong lòng còn ngăn cách bởi chuyện cũ, là đỏ lại không phải đỏ, muốn xem ông trời là thưởng hay không thưởng ngươi ăn đây. Ngu Chu cũng đã gần 40 tuổi, nhìn bề ngoài cũng chỉ giống như ba mươi, dưới khóe mắt một đường nếp nhăn nhỏ cũng không có. Một vài nam minh tinh bởi vì cơ bụng tám múi mà hận không thể ch.ết cả ngày tập luyện ở phòng tập gym. Ngu Chu mỗi ngày chạy bộ trên máy chạy bộ một tiếng, cộng thêm nửa tiếng luyện tập dụng cụ chuyên môn khác liền dễ dàng luyện được cơ bụng, lưng rộng lại cộng thêm cả phần xương quai xanh mê người. Kiều Lỗi một bên giúp hắn chà xát lưng một bên cảm thán lão thiên gia tại sao lại bất công như vậy, bản thân mình ăn một lần liền mập, Ngu Chu ăn cái gì cũng không béo. Cầm gáo nước không cẩn thận, làm rơi khăn lông xuống đất, cúi xuống nhặt lên, lúc muốn đứng dậy lại bị nhấn đè xuống.
Nửa người trên của Ngu Chu dựa vào tường, một tay đè lại vai Kiều Lỗi, một tay đưa tới đóng lại dòng nước nóng bốc hơi đang chảy. Kiều Lỗi từ dưới nhìn lên, hơi nước trong phòng vẫn còn, không thể nhìn rõ mặt Ngu Chu, chỉ có thể nheo mắt để nhìn cho rõ, mang theo vẻ mặt lười biếng mà hưởng thụ.
Ngón tay Ngu Chu chậm dãi di động, trượt khỏi bọt nước, từ bả vai Kiểu Lỗi xoa đến cằm giống như xoa một con mèo nhỏ, khều nhẹ, gãi gãi phần quai hàm dưới một chút.
Yết hầu của Kiều Lỗi run lên bần bật, hé miệng đem phân thân đã bán đứng của người kia ngậm vào.
Ngu Chu ra mắt cũng đã hai mươi năm, vẫn luôn độc thân, lúc còn trẻ cũng từng có tin đồn cùng hai nữ minh tinh đang hot. Qua ba mươi hắn chỉ xem đối tượng yêu đương là trò đùa. Người ngoài giới đều khen hắn giữ mình trong sạch, trong giới mới biết thật sự Ngu Chu chưa bao giờ theo chủ nghĩa cấm dục, hắn thích tiểu thịt tươi.
Kiều Lỗi dùng đầu lưỡi bao lấy phân thân của Ngu Chu, ɭϊếʍƈ một chút từ gốc rễ đến phần đỉnh, nghiêm túc mà chăm chút như đang gặm nhấm một loại cỏ ngọt ngào hương vị. Thực tế, Ngu Chu đã xoa sữa tắm, khắp người đều thấm đẫm hương cam lẫn với phật thủ ngay cả địa phương đó cũng vậy. Gắng sức nếm ʍút̼, Kiều Lỗi đem chỗ đó toàn bộ ngậm vào, ngậm đến mức quy đầu cứng ngắc chọc vào họng mình, đến lúc cảm giác cổ họng có chút trướng mới nhả ra. Động tác không nhanh không chậm, một bên phun ra nuốt vào, một bên ngẩng đầu nhìn lên biểu tình của Ngu Chu. Những người khác, ở góc độ này có lẽ sẽ không còn giữ được vẻ ung dung, nhưng là Ngu Chu không giống họ, dù cho là góc độ như này, hắn vẫn cứ rất đẹp, càng thêm mê người. Đôi mắt vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà có chút ngấn nước, hơi hé miệng thở dốc. Lúc cúi đầu cùng Kiều Lỗi đối mặt, tóc mái ướt nhẹp rơi xuống giữa chân mày, kích tình như nhau.
Kiều Lỗi có điểm nhịn không được, kỳ thật hắn biết bản thân mình thực mâu thuẫn, lúc mới gặp mặt còn không dám nhìn thẳng người ta, vào lúc đem người ta ɭϊếʍƈ đến cứng rồi lại cảm thấy nhìn không đủ. Nhả ra phân thân của Ngu Chu môi lưỡi liền dính một ít vệt trắng, đứng lên cùng y hôn môi, vẫn không nhắm mắt, tham lam nhìn ngắm biểu tình vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà chìm đắm của Ngu Chu. Thời điểm lần thứ nhất trọn vẹn hôn Ngu Chu không lỡ rời khỏi, môi dính một chút đành phải cẩn thận đánh giá một lúc biểu tình của Ngu Chu xem ra tỉnh mà không tỉnh. Sau đó lại hôn nhiều hơn, cho đến ngày hôm nay hắn rất lạc quan, không chỉ đơn thuần muốn cùng người đó hôn môi, còn muốn đem thân thể của mình đặt giữa hai chân người kia, mặc sức làm phiền.
Trong phòng tắm vọng lại tiếng nước bọt tí tách của môi lưỡi đụng chạm, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng làm không gian chật hẹp nóng lên. Phía dưới của Ngu Chu vừa cứng vừa trướng, y thấp giọng hừ nhẹ, thân thể hoàn toàn mềm nhũn ở trong ngực Kiều Lỗi. Kiều Lỗi đem người y xoay lại, quay lưng về phía mình.
Có rất ít người biết quan hệ của Ngu Chu với Kiều Lỗi, cho dù là biết đến bọn họ cũng sẽ nghĩ Ngu Chu là công, Kiều Lỗi là thụ.
Kỳ thực, Ngu Chu mới chính là người ở phía dưới trong mối quan hệ này.
Khí quan to dài tiến thẳng một đường đến ruột, tại thời khắc bị lấp đầy Ngu Chu có chút bị đau mà thấp giọng rên rỉ. Kiều Lỗi xoay cẳm của y lần nữa hôn y, dựa vào lần hôn triền miên này, từng chút từng chút, từng tấc từng tấc đem phân thân của mính hướng đến nơi sâu nhất của Ngu Chu. Một tay của Ngu Chu chống ở trên tường, tay còn lại bị Kiều Lỗi nắm thật chặt. Kiều lỗi tiến vào một lần, cái tay kia lại bị nắm chặt thêm một chút, siết chặt vô cùng. Kiều Lỗi rút ra cảm giác trống rỗng trong đường ruột nhưng cũng nhanh chóng lại được lấp đầy.
“Ưm…a”
Ngu Chu quay đầu, cái trán chạm vào vách tường gạch men sứ lạnh ngắt, sau lưng số lần ra vào cứ dần tăng lên, lại càng lúc càng nhanh, thúc vào quá mãnh liệt khiến y không tự chủ được mà kêu thành tiếng. Đường ruột không ngừng bị xâm nhập, khai thác, ma sát, đầy ắp cùng trống rỗng cứ thế luân phiên nhau, tất cả làm chân Ngu Chu như nhũn ra, nếu như không phải vì Kiều Lỗi ở phía sau lưng ôm y có lẽ y đã vì sung sướng mà trượt xuống. Trong phòng tắm quanh quẩn đều là tiếng hai người phóng túng. Tiếng vang “bạch bạch”, da thịt quấn quýt va chạm lẫn nhau không ngừng từng giờ từng phút nhắc nhở y người phía sau chiếm cứ thân thể y như thế nào, thao túng ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong y. Tiếng rên rỉ dần dần biến đổi, không đè nén được khoái cảm liên túc hướng đến đỉnh đầu. Đột nhiên người phía sau, ôm chặt y vào trong ngực, một trận thúc vào nhanh như muốn phát rồ xuyên vào cơ thể, hai người đồng thời bắn ra.
Ngu Chu ra ngoài phòng tắm, đập vào mắt liền thấy chai rượu vang đỏ đang được đặt ở quầy bar phòng khách. Y có chút bất ngờ, lại không muốn biểu lộ, vì thế vừa lau tóc, vừa đi qua đó, có chút thờ ơ cầm lấy chai rượu hỏi: “Cậu mang tới?”
Ở giữa đường đã bỏ lại một ít, vì chuyến bay không tiện, lái xe hai giờ, còn có lúc đầu đối phương không chịu bán liền sống ch.ết quấn lấy hắn.
Ngu Chu liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng trình độ tiếng Pháp chuẩn đọc ra tên rượu đỏ.
“Rượu này rất đắt.” Ngu Chu nói.
“Vẫn được đi.” Kiều Lỗi nói: “Anh đừng lo lắng cái kia, tôi gần đây nhận rất nhiều công việc, thu nhập được không ít, cứ uống đi.” Ngu Chu gật đầu dùng dụng cụ mở rượu để khui nắp, lấy xuống hai ly rượu treo ngược ở bên cạnh, róc rách tiếng rượu chảy xuống.
Không có tỉnh rượu, môi của y ngậm ly, trực tiếp uống một ngụm.
“Uống ngon không?” Kiều Lỗi ngơ ngác hỏi: “Rượu này không phải Lafite cũng không nổi danh như thế, tại sao anh lại yêu thích như vậy?” Ngu Chu nhìn hắn, ôn nhu nở nụ cười.
“Tôi yêu thích loại rượu này không phải bởi sự thuần mỹ của nó, càng không để ý nó có nổi danh hay không, mà bởi vì ngày tôi sinh ra cũng chính là ngày nó đó được hình thành.
“Muốn uống không?” Ngu Chu hỏi.
Kiều Lỗi gật đầu.
Khóe môi Ngu Chu khẽ động.
Y nâng ly rượu, đặt lại quầy bar, tay phải chậm rãi cởi ra khăn tắm bên hông.
“Làm tiếp một lần sau đó chúng ta uống đến say.”