Chương 19
Ti Điềm lên đường bình an trở lại Tín Châu, ở tạm Quế Phức Viện cùng với Lương Quốc Nhân. Nơi này là ngoại trạch của Bùi Vân Khoáng, đình viện nơi đây không lớn lắm nhưng được trồng đầy hoa quế, vào tháng tám hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa, hắn thường xuyên mời mọi người tới đây mượn hương hoa để phẩm trà, ngày thường hắn không ở đây mà chỉ để mấy nha đầu hạ nhân trông giữ.
Hiện tạiba người đã ở đây hơn một tháng, khí sắc Tịch Nhiễm càng ngày càng tốt, cơ thể cũng khoẻ mạnh lên nhiều.
Lương Quốc Nhân nói: "Bệnh này của Phu nhân cũng chỉ có thể trị đến đây thôi. Khi trời trở lạnh phải đặc biệt chú ý, không được để nhiễm phong hàn, ngày thường ăn uống thanh đạm một chút, không nên ăn cay, ăn chua, uống rượu."
Mặc dù Ti Điềm tiếc nuối vì mẫu thân không thể trị hết bệnh, nhưng một tháng qua bà không thổ huyết nữa, trong lòng nàng đã vui mừng lắm rồi.
Vào giữa hè thời tiết ngày càng nóng bức, Nàng thường hay gội đầu vào lúc chạng vạng tối. Hôm nay mới xõa tóc ra, vừa mới đem lọn tóc nhúng trong nước, đột nhiên nghe thấy có tiếng hạ nhân đang nói chuyện ngoài cửa, hình như là hai chữ "Vương gia".
Hắn đã trở về?
Nàng vừa mừng vừa sợ, vội vàng kéo tóc lên, cũng không kịp chải vuốt, chỉ tiện tay vấn lên, lấy một chiếc đũa dùng để quấy thuốc trên bàn xỏ xuyên qua, liền vội vàng đi ra ngoài.
Vừa chạy ra cửa, quả nhiên trông thấy cửa sân mở rộng, Bùi Vân Khoáng và Tô Phiên đi vào. Lúc này Lương Quốc Nhân cũng nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra.
"Vương gia, Tô tỷ!" Nàng vui sướng chạy ra nghênh đón, chân mày khóe mắt cũng mang ý cười.
Nhìn thấy hắn đứng trước mặt nàng, gió thổi ống tay áo phất phơ nhè nhẹ. Tóc nàng chỉ tùy ý vấn lên cho nên còn hơi lỏng lẻo, hơi rối, nhưng lại có một hương vị thanh nhã. Lọn tóc còn nhỏ nước làm ướt một mảnh quần áo ngay vai nàng, quần áo hơi mỏng dán lên người nàng, thấp thoáng lộ ra màu sắc da thịt, làm toát lên sự hấp dẫn mơ hồ ngay tại bờ vai nàng, bản thân nàng thì hồn nhiên không hề phát hiện được sự quyến rũ ngây thơ thuần khiết này, tuy không cố ý nhưng lại trêu chọc đến người khác.
Hắn dời đi ánh mắt, đã mấy tháng không gần nữ sắc, nhưng khi nhìn nàng, lại gần như không kiềm chế nổi tương tư
Tô Phiên đi tới nắm chặt tay nàng, hỏi: "Mẹ của muội khỏe lên chút nào chưa?"
"Khỏe lên nhiều rồi."
Bùi Vân Khoáng cười nói: "y thuật của Lương đại phu đứng hàng số một số hai, làm sao không khỏe được."
Lương Quốc Nhân vội vàng khiêm tốn lại khiêm tốn.
Nàng khẽ nhướng chân mày lên, cười cười với hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ti Điềm, ngày mai muội và Tô Phiên quay về núi đi, mẹ của muội thì ở lại đây được không?"
Trong lòng nàng vô cùng cảm động, vội nói: "Không được, đã quấy rầy lâu như vậy, muội đã rất áy náy rồi, mẫu thân ở dưới chân núi cũng được, muội cũng thuận tiện đi thăm bà ấy."
Hắn cũng không ép buộc nàng.
Sau khi dùng cơm tối ở Quế Phức Viện, hắn trở lại Vương Phủ, lúc đi ngang qua viện của Trắc Phi Hứa thị, hắn dừng lại một chút, sau đó đi vào.
KhiHứa thị nhìn thấy hắnrõ ràng là sợ hãi nhiều hơn vui mừng. Hắn rất ít đến chỗ nàng, sao tối nay lại đến? từ khi tân hôn hắn liền xa cách nàng, giữa hắn với nàng cũng chưa hề …
Nàng hầu hạ hắn rửa mặt rửa tay, khi đang cầm khăn lụa lau tay cho hắn, ngón tay hắn đột nhiên búng giọt nước trên đầu vai của nàng. Nàng sững sờ, hắn là đang trêu ghẹo đùa giỡn nàng, hay chỉ là tình cờ làm như vậy? Khuôn mặt nàng trắng bệch vội vàng lui ra phía sau một bước, giống như đang hoảng sợ.
Hắn nhíu nhíu mày, một tia mềm mại vừa nhen nhóm trong lòng đã bị đứt đoạn.
Hắn cất bước đi ra ngoài.
Đêm nay ánh trăng sáng ngời nhưng chỉ thưa thớt vài ngôi sao, trong đình viện các bóng cây mờ mờ ảo ảo giao triền lẫn nhau, bỗng nhiên có một cơn gió từ đâu thổi đến phá tan hình ảnh này, mùi hương của hoa vào ban đêm vừa đẹp đẽ vừa tĩnh mịch. Hắn hít một hơi thật sâu, hương hoa còn khác nhau huống chi là con người.
Sáng sớm hôm sau, Tô Phiên cùng mẹ con Ti Điềm ngồi kiệu rời khỏi Quế Phức Viện. Đi đến chân núi, Tịch Nhiễm vẫn như cũ trở lại nhà Dương thẩm, sau khi thu xếp cho mẫu thân xong, Ti Điềm và Tô Phiên vứt cỗ kiệu tự mình đi lên núi.
Bậc thang vẫn vừa cao vừa dốc, lại ngay giữa hè, chỉ một lát sau cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Tô Phiên bắt đầu kêu ca: "Cái tên Thiệu Bồi hỗn trướng này, hết chỗ ở rồi sao mà cứ chọn cái nơi rách nát này."
Ti Điềm kinh hãi, ngay cả sư phụ mà tỷ ấy cũng dám mắng!
Tô Phiên cắn răng nói: "muội nói hắn ở chỗ này, có phải là cố ý hành hạ người khác hay không hả?"
Ti Điềm nở nụ cười: "Tô tỷ, sư phụ ở chỗ này, thật ra cũng là tự hành hạ mình, xin tỷ bớt giận."
Tô Phiên lại thản nhiên cười nói, có lẽ là đã hết giận. Lại nói tiếp, bậc thềm này là bậc cao nhất.
Rốt cuộc đã đến rồi, Ti Điềm ỉu xìu như một sợi mì mềm nhũn, trong lúc vô tình ngẩng đầu đổ đầy mồ hôi lên, đột nhiên trông thấy có một bóng người cao gầy đang đứng ngay cửa núi.
Làn gió lướt qua người hắn, hoa văn trên chiếc áo xanh nhạt của hắn như ẩn như hiện, hắn đứng chắp tay, cao ngất như cổ thụ
Nàng vô cùng ngạc nhiên, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Trên mặt hắn một chút ngạc nhiên hay vẻ mặt kinh ngạc gì cũng không có, dường như biết rõ các nàng phải trở về. Khi gặp nàng, hắn kìm lòng không được nhếch khóe môi lên, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh. Nhưng mà đang ở trước mặt Tô Phiên, cũng không nên chỉ cười với một mình muội ấy, vì vậy hắn cũng cười cười với Tô Phiên.
"Bọn muội đã trở về." Tô Phiên mỉm cười lên tiếng.
Ti Điềm ngạc nhiên nói: "Làm sao huynh biết hôm nay chúng ta trở về?"
Hắn nhìn nàng, nói bốn chữ qua loa: "Bồ câu đưa tin." lúc này hắn nói chuyện có chút phân tâm bởi vì một đôi mắt thôi thì không đủ, hắn còn muốn nhìn nàng cẩn thận từ đầu đến chân, như vậy mới có thể hoà hợp nhanh chóng với người thương trong lòng.
Thật ra , ngày hôm qua Thiệu Bồi đã nhận được tin tức của Bùi Vân Khoáng, sau khi hắn biết, kích động đến nửa đêm vẫn không ngủ được, hai tháng qua không được gặp nàng, cũng không biết nàng có lớn lên được chút nào không. Bây giờ nhìn lại hình như có cao lên một chút. Hắn ước gì có thể một tay kéo nàng qua ôm vào trong ngực.
Nàng vui vẻ mặt mày hớn hở: "Chim bồ câu có thể đưa thư sao? Có thể cho muội nhìn con bồ câu đó được không?"
Hắn nhíu nhíu mày, sao thấy mặt hắn mà lại nhớ thương chim bồ câu, hắn đứng đợi ở chỗ nửa canh giờ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chẳng lẽ, hắn còn không bằng một con chim bồ câu sao?
"Đại sư huynh, có thể cho muội xem một chút không?" Nàng không hề biết suy nghĩ trong lòng hắn, tính tình tuổi trẻ rất hiếu kỳ, lập tức bị chim bồ câu đưa tin trong truyền thuyết hấp dẫn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Bồ câu ở trong viện của ta." Ánh mắt của nàng bởi vì một con chim bồ câu mà nhấp nháy nhấp nháy ánh sáng, khiến cho hắn có chút không thoải mái.
Nàng cao hứng đi theo phía sau hắn vào cửa núi. Vốn muốn đi chào sư phụ trước, nhưng Thiệu Bồi có việc xuống núi, ngày mai mới về, mà Tô Phiên vội vã đi tắm rửa. Vì vậy nàng theo hắn đến viện thanh long.
Vừa vào cửa sân, quả nhiên trông thấy một con chim bồ câu trắng như tuyết đậu trên núi giả, toàn thân chỉ có hai màu hồng trắng, vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc, con chim bồ câu trắng này vừa thấy nàng đến liền trốn vào trong khe hở của hòn non bộ.
Nàng kích động đi qua, cẩn thận từng li từng tí nhìn nó qua khe hở, nghĩ đủ cách ở bên ngoài trêu chọc nó mà vẫn không đi ra, chỉ lộ ra đôi mắt màu đỏ quan sát nàng, có vẻ như rất đề phòng.
Nàng nôn nóng, vừa quay người suýt nữa đụng vào đầu vai của hắn. Nàng không nghĩ tới hắn cách nàng gần như vậy, có chút ngượng ngùng nói: "Đại sư huynh, huynh làm sao cho nó đi ra đi, để cho muội sờ một cái."
Hắn cảm thấy chỗ yếu mềm nhất trong quả tim khẽ động, nàng chưa bao giờ đã nói lời êm ái mềm mại như vậy với hắn, có chút giống như làm nũng.
Hắn đắc ý khẽ vươn tay ra, bồ câu từ trong khe hở chui ra, đứng ở trong lòng bàn tay của hắn.
Nàng lập tức sùng bái nhìn hắn: "Đại sư huynh, huynh thật lợi hại, huynh làm thế nào mà nó nghe lời huynh như thế.?"
"Ta nuôi nó, tất nhiên nó phải nghe ta chứ sao."
"Huynh nuôi nó thật sao?"
Hắn gật gật đầu, giống như đây không phải chuyện lớn lao gì.
Nàng lập tức bội phục sát đất, con chim bồ câu kia quá xinh đẹp, nàng vô cùng thích nó, cẩn thận sờ tới sờ lui, trong mắt hoàn toàn đã không có hắn.
Giờ đây hhuôn mặt của nàng đang sát dưới mí mắt hắn, da thịt trắng trắng hồng hồng, giống như gốm sứ tuyết trắng mịn màng nhẵn nhụi. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, bĩu môi chơi đùa với chim bồ câu. Thật ra, khi nàng trêu chọc hắn thì cũng đã trêu chọc lòng hắn vừa mềm vừa ngứa. Nàng lớn lên thật sự rất xinh đẹp, chỗ nào nhìn cũng đẹp, giống như nhìn cả đời cũng nhìn không đủ.
Khi nàng cười, đôi má lúm đồng tiền lúc có lúc không, hắn cảm thấy hơi say rồi. Đáng tiếc, nàng chỉ lo nhìn bồ câu, căn bản không có để ý tới hắn, cho nên không phát hiện hắn đang nhìn nàng.
Bỗng nhiên hắn khoát tay, làm chim bồ câu vỗ cánh bay mất. Hắn cảm thấy thời gian nàng chơi với bồ câu lâu như vậy mà không có liếc hắn được một cái, làm cho hắn quá khó chịu.
Nàng chơi vẫn chưa đã mà: "Đại sư huynh, muội còn chưa sờ đã mà?"
Hắn nghiêm mặt nói: "Ti Điềm, con bồ câu kia là giống đực đấy, muội sờ tới sờ lui như vậy không thích hợp đâu."
Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, hắn rắp tâm cố ý làm cho nàng bối rối sao?
Hắn đắc ý nhìn nàng, cảm thấy vẻ mặt hồng hồng của nàng mới đáng yêu làm sao. Hơn nữa dáng vẻ vừa thẹn vừa xấu hổ này là do hắn trêu chọc mới có, bởi vậy hắn cảm thấy rất có thành tựu.