Chương 23
Sáng sớm ngày thứ ba, Bùi Vân Khoáng dẫn theo Tô Phiên và Ti Điềm lên đường đi đến Đông Đô trước. Lộ trình từ Tín Châu đến Đông Đô không quá nửa ngày.
Lúc đến Đông đô đã là sau giờ ngọ.
Đông đô vốn thuộc về Tín Châu, sau khi được xác định là kinh đô thứ hai mới tách ra khỏi Tín Châu. Lần này đi cùng Hoàng Thượng đều là các trụ cột trong triều đình, Nhạc Bình vương không có ở Thượng kinh, cho nên trước khi đi Hoàng Đế đột nhiên bổ nhiệm Bùi Tự Vũ ở lại giám sát Kinh Thành. Bởi vì vậy mà thế cục trong triều lại có một chút thay đổi. Thay đổi này lại làm cho Bùi Vân Khoáng vô cùng vui mừng.
Vừa vào trong phủ liền dùng cơm trưa. Sau đó hắn đi vào phòng nhỏ phía sau thư phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau khi thức dậy, xuyên qua bức rèm, hắn nhìn thấy có bóng người trong thư phòng.
Hắn vén rèm lên đi ra ngoài.
Ti Điềm sững sốt, thả tay vào trong khay, thấp giọng nói: "Vương gia, Tô tỷ bảo muội mang trà đến, nói một lát nữa Vương gia sẽ dùng." Tô Phiên nói cho nàng biết, sau này nàng sẽ hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Vương gia. Nàng còn nói về một số thói quen của hắn, còn đặc biệt nhấn mạnh là hắn thích sạch sẽ.
Khi hắn thức dậy, thích súc miệng bằng trà hoa lài trước, sau đó lại ngâm một ly Mao Tiêm.
Hắn dùng trà xong thì rửa tay trong chậu nước sạch, sau đó, quay mặt nhìn Ti Điềm, nàng hiểu được liền bước lên phía trước một bước, đưa khăn vắt trên chậu nước cho hắn, nhưng hắn lại không chịu cầm lấy. Chẳng lẽ còn muốn nàng đến lau dùm hắn? Nàng đành phải nhẫn nại giúp hắn lau tay. Tuy rằng cách nhau một lớp vải, nhưng dường như da thịt nàng có thể tiếp xúc với hắn, có thể cảm giác được hình dạng ngón tay của hắn, giống như nàng đang sờ tay của hắn vậy.
Mặt nàng lại nóng rần lên, khi đứng gần nàng còn nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu làm nàng bối rối xấu hổ. Cuộc sống này của Vương gia cũng quá sung sướng nhàn nhã mà, ngay cả lau tay cũng có người khác cống hiến sức lực.
Hắn ngồi vào trước thư án, nói: "Mài mực, muội mài được không?"
Dĩ nhiên là nàng mài được, vì vậy tiến lên mài mực cho hắn, sau đó lẳng lặng lui ra phía sau hai bước.
Hắn mở giấy ra, đề bút làm thư. Mới viết được một nửa trang giấy hắn liền dừng lại, lại mở một trang giấy khác bắt đầu viết. Nếu là một phong thơ, vì sao phải tách ra viết?
Viết xong, hắn cầm cái chặn giấy lên, niêm phong thành hai bức thư khác nhau. Sau đó nói với nàng: "Muội đi giao cho Bùi Chu, bảo hắn phái người đưa đến Thượng kinh. Phong thư thứ hai này, ngày mai muội hãy giao cho hắn."
Nàng vừa đi ra ngoài, hắn lại nói: "Ở đây không có việc gì. Sau bữa cơm chiều, theo ta đi tới nới này, cho dù nhìn thấy người quen cũng phải giả bộ như không thấy."
Nàng gật gật đầu. Người quen, là người nào?
Lần đầu tiên giao phong thơ cho Bùi Chu xong, nàng trở lại chỗ ở của mình. Tô Phiên đang xem sách, thấy nàng đi vào, hiếu kỳ hỏi: "Vương gia có dặn dò gì không?"
Nàng gật gật đầu, đem phong thơ cất kỹ. Không khỏi hỏi: "Tô tỷ, Vương gia gửi thơ, vì sao phải chia ra hai lần?"
Tô Phiên cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy vì hắn sợ bị người ta chặn lại. Lần chia ra nhiều nhất mà hắn làm là chia phong thơ ra năm phần rồi lần lượt gửi ra ngoài."
Ti Điềm có chút xúc động. Tô Phiên bất đắc dĩ cười: "Đây đều là bị bắt buộc, không có cách nào khác. Hắn cũng không muốn như vậy."
Sống vậy có mệt không? Nàng đột nhiên có chút đồng tình với hắn. Nhìn hắn sống cao sang quyền quý, nhưng cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng gì. Bị người hạ độc, bị người cướp giết, ngay cả một phong thơ cũng sợ bị chặn lại. Sống như vậy sao mà thoải mái cho được? Vậy mà hắn vẫn hồn nhiên cười đùa, nhìn không ra chút buồn rầu nào. Hắn là một người như thế nào? Nàng rất muốn biết đằng sau nụ cười kia là ý chí như thế nào.
Vừa ăn xong cơm tối thì trời đã xâm xẩm tối.
Nếu như muốn theo hắn đi ra ngoài, tất nhiên phài chỉnh trang lại một chút. Hắn nói người của hắn, không thể mộc mạc như vậy. Vì vậy, nàng mặc váy mới màu xanh lá, sắc xanh nhàn nhạt của cành liễu đầu xuân. Tô Phiên múa máy trên đầu nàng một hồi, sau đó cài lên một cây trâm bạch ngọc.
Nàng cầm váy, cẩn thận bước đi trên hành lang uốn khúc. Bộ quần áo này có giá mấy trăm lượng bạc, người nào mặc vào cũng như đang gánh một cục nợ, nào là sợ bị rách, rồi sợ dơ, sợ giẫm phải nữa chứ.
Vừa vặn hắn từ trong thư phòng đi ra, đứng ở cạnh cửa vừa nhướng mắt đã nhìn thấy nàng.
Phía dưới hành lang uốn khúc treo toàn là đèn lồng màu đỏ, sáng như ban ngày. Đang vào cuối thu bỗng nhiên xuất hiện một màu xanh tươi mới làm cho quang cảnh trước mắt trở nên sáng ngời. Từ đầu hành lang bên kia nàng cẩn thận cầm làn váy chầm chậm đi tới, mi mắt rủ xuống nhìn mũi chân, giống như đạp nước mà đến. Khi nàng bước đi đôi giày thêu màu vàng nhạt trốn dưới váy xanh nhạt khẽ lộ ra, giống như hai đóa hoa nho nhỏ nhô ra khỏi lá xanh để nghênh đón mùa xuân.
Hắn có chút buồn cười, hắn chỉ đùa một chút, nói khúc vải này rất đắt tiền, hắn rất đau lòng vậy mà nàng lại cho là thật.
Hắn lặng lẽ lui về sau một bước, đứng ở phía trong.
Khi màu xanh lá lóe lên ở cánh cửa, hắn đột nhiên bước lên một bước.
Nàng giật mình hoảng hốt, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
"Vương gia." Nàng vội vã lui ra phía sau một bước, tim đập loạn xạ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã đụng vào ngực hắn rồi.
Vậy mà hắn lại cảm thấy nếu như hắn bước ra chậm một chút nữa thì tốt biết mấy.
"Đi thôi."
Hắn chỉ dẫn theo bốn người hầu, thêm nàng thì cũng chỉ có năm người.
Đến nơi xuống xe ngựa, nàng mới thật sự hoảng sợ. Nơi này nàng chưa từng đặt chân tới nhưng cũng đã nghe qua, thanh lâu.
Trong lòng nàng có chút khó chịu.
Hắn lại tiếp tục đi vào bên trong. Nàng đành phải đi vào theo.
Vào bước vào cửa đã bị một nữ nhân trung niên nhiệt tình chào hỏi: "Vị gia này muốn vị cô nương nào?"
Mùi son phấn trên người bà ta này nồng đến mức làm nàng phải nhảy mũi.
"Gia" rất lãnh đạm, nhíu mày nói: "Ta tới nghe Phương Ca đàn thôi."
"Vị gia này, mời vào trong."
Tú bà dẫn bọn hắn đi ra phía sau, thanh lâu này quả thật rất lớn, bài trí cũng đẹp. Bọn họ đi vào một căn phòng, trong phòng có một cái cầm đài, trên đài được phủ bằng lụa mỏng màu trắng, dưới đài có một dòng nước từ bên ngoài chảy vào, trông giống như là điển tích của tri âm tri kỷ nào đó*. Có thể nói nơi này vô cùng thanh nhã yên tĩnh, không hề giống như thanh lâu.
*Cầm đài: cái đài để Tư Mã Tương Như ngồi gảy đàn.
Theo sách Lã thị xuân thu: "Bá Nha cổ cầm, Chung Tử Kỳ tại ngoại thiết tính chi viết: nguy nguy hồ như thái sơn, dương dương hồ như lưu thủy" (Bá Nha gảy đàn, Chung Tử Kỳ ở ngoài nghe trộm, khen rằng: "Tuyệt! Tuyệt! ngun ngút như núi Thái Sơn, cuồn cuộn như dòng nước chảy).
Nói một cách chính xác thì nhã gian này rất lịch sự tao nhã.
Hắn ngồi xuống, nhìn chung quanh một vòng, sau đó mới nói: "Đây là thanh lâu lớn nhất Đông Đô."
Quen thuộc như vậy, chẳng lẽ hắn là khách quen? Trong miệng nàng chát chát, chỉ "vâng" một tiếng.
"Phương Ca là thanh quan nhi* ở đây, đánh đàn rất hay. Một hồi muội nghe thử xem."
*gái bán nghệ
Nàng lại chát chát "vâng" một tiếng.
Hắn nhìn nàng khẽ cười.
Đột nhiên, ngoài hành lang có người nói: "Ai nha, tiểu gia, gian phòng này không được, gian phòng này có người đặt trước rồi." giống như là giọng nói của nữ nhân vừa rồi.
"Gian phòng này có vị trí tốt nhất, người nào đã đặt trước?".
Ti Điềm chấn động mạnh, đây không phải là giọng nói của Thương Vũ sao?
"Là một vị Bùi công tử, tiền đặt cọc cũng đã đưa rồi. tiểu gia, mời ngài qua gian phòng bên cạnh nha, nghe đàn làm sao bằng xem múa, bỏ qua chỗ này cũng không sao đâu, cùng là nhã gian mà."
"Tây yến, ngươi vào bên trong xem có giống nhau không?"
Nàng đã có thể khẳng định, đó là Thương Vũ, Lâm Tây Yến.
Trong lòng Ti Điềm vui vẻ, định bước ra mở cửa nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của bọn họ. Thấy vẻ mặt Bùi Vân Khoáng thản nhiên, giống như không hề quen biết.
Đột nhiên nàng nghĩ đến lời hắn nói, cho dù nhìn thấy người quen cũng phải giả bộ như không biết, chẳng lẽ nói chính là bọn họ? Kì lạ, Thương Vũ cũng tới chỗ như thế này nghe đàn sao? Nhìn hắn đâu có giống người văn nhã đâu.
Sau một lát, chỉ nghe giọng nói của Lâm Tây Yến: "Sư huynh, cách bài trí bên trong cũng y như nhau."
"Được, vậy thì qua phòng này cũng được."
Bùi Vân Khoáng rất hài lòng với sự thản nhiên của nàng, từ trong ngực móc ra một cái hầu bao đưa cho nàng.
"Một láy nữa muội đi trả tiền đi."
Nàng nhận lấy thì phát hiện vẫn là cái hầu bao trước kia, hai con rồng ngậm long châu. Bên trong có ngân phiếu và bạc vụn, cầm trong tay cũng có chút nặng.
Hắn nửa nằm trên ghế mây, thản nhiên nói: "Một lát nữa xem kịch vui."
Có cái gì vui mà xem? Nàng không có hỏi nhưng trong lòng lại nghĩ không phải Thương Vũ nói là đi thi võ sao, vậy mà còn tranh thủ đi dạo thanh lâu, thật sự là quá mức mà!
Bùi Vân Khoáng nói: "Muội đi nói với tú bà kia, các nhã gian còn dư lại ta sẽ bao hết, xem bà ấy muốn bao nhiêu bạc thì đưa cho bà ấy."
Ti Điềm đáp một tiếng, cầm hầu bao đi ra. Nhã gian của Thương Vũ và Bùi Vân Khoáng chỉ cách nhau một gian, lúc đi ngang qua, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua, chỉ thấy hắn ung dung nửa tựa trên ghế mây, nhàn nhã lột quýt, dáng vẻ kia thật sự là vừa lười biếng vừa thoải mái Hừ, quả nhiên là hưởng thụ có khác.
Ti Điềm tìm được bà tú bà, nói rõ mục đích đến đây. Bà ta liền sảng khoái đáp ứng, tiền nào cũng là tiền không phải sao? Bà ta ước gì tất cả khách hàng đều ra tay hào phóng giống như Bùi Vân Khoáng vậy.
Bà ta cười hì hì nói: " Mời cô nương, ta lập tức gọi Phương ca ra."
Ti Điềm lần nữa đi ngang qua nhã gian của Thương Vũ, đúng lúc hắn đang đứng ngay cửa. Khi nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn ngẩn ra rồi chỉ lướt qua nàng, sau đó nhìn về phía cầm đài, giống như trước giờ không hề quen biết nàng.
Kỳ lạ, vì sao hắn không chào hỏi nàng? Nàng đi qua người hắn, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ đây là nơi mà hắn và Bùi Vân Khoáng hẹn nhau trước đó? Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều. Trong lòng nàng hắn là một người chính trực, nàng không hy vọng hắn cũng giống như những nam tử phong lưu kia, thích lưu luyến nơi bướm hoa.
Rất nhanh, một vị nữ tử bước lên cầm đài, nàng nhẹ nhàng ngồi trước cổ cầm, ngón tay thon dài như ngọc đặt trên dây đàn. Có lẽ nàng chính là Phương ca. Trước hết không cần biết tài đánh đàn của nàng như thế nào nhưng chỉ cần nhìn mình nàng ấy cũng thấy cảnh đẹp ý vui, dung mạo thanh nhã xinh đẹp, thần sắc so với thiếu nữ gia đình thanh bạch còn tiêu sái và tự nhiên hơn.
Ti Điềm cũng không biết các nam nhân thích dạng nữ nhân gì, nhưng theo như quan điểm của cá nhân nàng, vị Phương Ca này thật sự rất đẹp mắt. Quả nhiên, khi nàng cúi đầu xuống liền thấy ánh mắt Bùi Vân Khoáng nhìn xa xăm về phía cầm đài, hiển nhiên là đang dưỡng mắt, nàng thở dài.
Phương ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn một vòng phía trước nhã gian, khóe môi mỉm cười, ngón tay lướt nhẹ, tiếng đàn vang lên như nước chảy mây trôi. Ti Điềm cũng biết đánh đàn, nàng nghe qua một hồi cũng cảm thấy tài đánh đàn của Phương Ca quả thực là hơn người, dáng vẻ bên ngoài cũng xuất chúng, trách không được có thể bảo vệ được sự trong sạch trong chốn thanh lâu này. Một ngày nàng còn giữ mình trong sạch, là một ngày còn khơi lên lòng ham muốn của biết bao nhiêu người, nói là gà đẻ trứng vàng có lẽ cũng không quá đáng. Chỉ riêng việc vừa rồi bao cả nhã gian, trong ví liền Bùi Vân Khoáng đã mất đi mười lượng bạc.
Nàng cúi đầu xuống nhìn hắn một cái, hắn một tay chống cằm, một tay đặt trên gối, đôi mắt híp lại, vẻ mặt xuất thần, nói là say mê cũng không quá đáng.
Lúc này giọng nói của nàng như tắc nghẹn tại cổ họng, nàng mấp máy bờ môi không nhìn hắn nữa, vẫn là nghe cầm thôi.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang gấp khúc vang lên tiếng bước chân, có người đi vào nhã gian bên cạnh, chính là nhã gian vừa rồi Thương Vũ nhìn trúng. Nàng tỏ ra hiếu kỳ, nghe tú bà nói nhã gian này cũng do người họ Bùi bao trọn, không biết là ai?
Đàn xong một nhạc khúc, Phương ca đứng dậy, mỉm cười với khách nhân trong nhã gian. Nụ cười này yếu ớt, nói gần không gần, nói xa không xa, đúng lúc có chừng có mực, cho nên cảm thấy nàng rất thân thiết, nhưng lại không thể khinh nhờn.
Thương Vũ đột nhiên từ trong nhã gian đi ra, hắn chống lên lan can bằng gỗ lê, nói với phương ca trên cầm đài: "Cô nương, có vui lòng vào uống trà với ta không?"
Phương Ca cười gật đầu, một tiểu nha đầu bên người lập tức đỡ nàng từ cầm đài đi xuống, đi vào nhã gian của Thương Vũ.
Ti Điềm nhăn mũi, hắn nghe xong còn chưa thấy đã, còn muốn mời người ta uống trà trò chuyện, hừ.
Bùi Vân Khoáng đứng lên, thả lỏng cơ thể, dường như lúc tiếng nhạc dừng lại, cũng là lúc hắn nên rời đi.
Đột nhiên, chỉ nghe phương ca thấp giọng hô: "Công tử không nên như vậy!" Giọng nói có chút hoảng sợ.
Trong lòng Ti Điềm giật mình, Thương Vũ làm gì nàng ta vậy?
Bùi Vân Khoáng thích thú cười cười, nói với nàng: "Đi xem thử."
Nàng vội vàng bước hai bước ra khỏi nhã gian, phát hiện người ở nhã gian bên cạnh đã đứng ở cửa ra vào, là một công tử trẻ tuổi, tuổi tác xấp xỉ với Thương Vũ, dẫn theo một hạ nhân có dáng dấp như một thằng nhóc.
Người nọ vừa sải bước đi vào nhã gian của Thương Vũ, trong nháy mắt trong nhã gian vang lên vài tiếng kinh hô và tiếng đỗ vỡ.
Ti Điềm kinh sợ! mọi thứ giống như là một trò đùa, hoặc là một giấc mộng. Cho dù thế nào nàng cũng không tin ở trước mặt Lâm Tây mà Yến Thương Vũ lại trêu ghẹo một nữ tử, điều này không thể xảy ra?
Nàng quay đầu nhìn Bùi Vân Khoáng, hắn đứng ở cửa ra vào cười dịu dàng, cũng không tiến lên ngăn cản hay có ý muốn xem náo nhiệt mà nắm tay giấu vào trong tay áo.
Tiểu nha đầu của Phương ca thất kinh từ trong nhã gian chạy như bay ra ngoài, đoán chừng là đi gọi người.
Trong nhã gian lại vang lên tiếng Phương ca kinh hô, ngược lại Lâm Tây Yến lại không nói một lời, vô cùng bình tĩnh. Xem ra Thương Vũ không có rơi vào thế hạ phong. Ti Điềm thoáng yên tâm, lại lại cảm thấy việc này đúng là kỳ lạ. Thật sự là không thể nào ngờ được trước mắt nàng lại xảy ra chuyện hai nam nhân ghen tuông tranh giành một nữ nhân, mà một nam nhân đó lại là Thương Vũ.
Bùi Vân Khoáng cất bước, không nhanh không chậm đi vào nhã gian của Thương Vũ.
Ti Điềm theo sát ở phía sau hắn, tình hình thực tế bên trong đúng là cảnh tranh giành tình nhân. Khuôn mặt Bùi công tử kia đỏ bừng, hùng hổ. Mà vẻ mặt Thương Vũ trấn định, khí định thần nhàn, dường như hắn mới là anh hùng giải cứu mỹ nhân.
"Đây không phải Tử Do sao?" Bùi Vân Khoáng đột nhiên cất cao giọng, có chút kinh ngạc nhìn vị công tử kia.
Bùi Tử Do quay người lại, bỗng nhiên sửng sốt. Sắc mặt dường như càng đỏ hơn vài phần, hắn vội hành lễ: "Vương thúc."
Bùi Vân Khoáng ân cần nói: "Có chuyện gì?"
Bùi Tử Do lúng túng đáp: "Không có việc gì."
Thương Vũ lạnh lùng cười cười: "Vị công tử này, ta bỏ bạc nghe hát, gọi cô nương uống trà, cùng lắm là kéo tay áo nàng ta một cái, liên quan gì đến ngươi? Lại còn gây chuyện, thật sự là không biết tự lượng sức mình."
Hơi thở Bùi Tử Do dồn dập, trợn mắt nhìn Thương Vũ, nhưng trước mặt Bùi Vân Khoáng hắn không thể động thủ lần nữa. Mà vừa rồi giao thủ, hắn phát hiện công phu Thương Vũ còn cao hơn hắn, động thủ lần nữa hắn cũng không chiếm được tiện nghi. Quan trọng nhất là, hắn tới nơi này, lại không thể công khai thân phận của mình, hiển nhiên là phải ngậm bồ hòn.
Bùi Vân Khoáng nói với Thương Vũ: "Vị công tử này, cháu của ta uống chút rượu, đắc tội ngươi rồi."
Thương Vũ giả bộ không biết hắn, nhướng chây mày nhàn nhạt hừ một tiếng.
Bùi Vân Khoáng thấp giọng nói: "Tử Do, đi thôi. Ở đây cũng không phải nơi tốt, may mắn hôm nay chỉ có mấy người chúng ta, bằng không thì truyền đi cũng không dễ nghe, được rồi, mau trở về thôi."
Bùi Tử do im lặng rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Phương Ca.
Sắc mặt Phương ca ửng đỏ, không biết là bị dọa hay là bị gì khác.
Ti Điềm lại nhìn Thương Vũ, hắn dường như không có chuyện gì, quay đầu nói với Phương Ca: "Vừa rồi ta uống hơi nhiều quá, xin cô nương thứ lỗi.
Phương ca vội vàng rời khỏi.
Bùi Vân Khoáng cười cười với Thương Vũ, dẫn theo Ti Điềm đi trước.
Cứ như vậy rời đi sao? Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? lúc đi ra khỏi cửa phòng, nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Thương Vũ, phát hiện hắn đang nhìn nàng, dường như có lời muốn nói, nhưng không có mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn nàng rời đi.