Chương 16
Editor: Heo cute
Đối với những việc xảy ra hôm qua, cô cần phải có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Dù cô phải chịu đựng thế nào cũng nhất định không nói ra bí mật về Điền Bảo Bảo.
“Mẹ, nếu có một ngày, mẹ gặp lại daddy, mà không nói cho con, không cho hai cha con con gặp nhau, con sẽ hận mẹ.” Bỗng nhiên Điền Kỳ Kỳ nhớ đến những lời này, cô giật mình hoảng hốt. Tuy rằng lúc ấy chỉ là lời nói vui của con trai, nhưng bây giờ nhớ lại, cô vẫn có cảm giác là mình đang làm việc sai trái.
Tập đoàn Điền Lâm, văn phòng tổng giám đốc, làm người khác phải kinh ngạc về sự xa hoa lộng lẫy. Ở độ cao này, người ta nhìn xuống như ngọc hoàng đang nhìn xuống dưới thế gian. Căn phòng vô cùng uy nghiêm, khí phách, có một chút mang hơi hướng Trung Quốc, còn lại thì được thiết kế hoàn toàn khác người, cách điệu nhiều vô cùng.
“Mỗi lần tôi tới văn phòng của anh, đều không tránh khỏi ngạc nhiên.” Rebecca nói đùa một câu, rồi đưa tài liệu cho anh.
“Những bản thiết kế của văn phòng không khiến cô hài lòng, nên cô đảm nhiệm luôn cái này đấy hả.” Lâm Dật dựa lưng vài thành ghế, con ngươi sâu thẳm nhìn vào Rebecca ở phía đối diện. Khuôn mặt thâm trầm, không chút biểu cảm khiến người khác không nhìn ra cái gì.
Dù cho Rebecca là người độc lập tự chủ, kiêu ngạo cứng đầu, nhưng được ánh mắt nhạy bén của Lâm Dật nhìn vào, cô vẫn có cảm giác mình bị nhìn thấu.
“Đó là bản thiết kế đã chỉnh sửa xong, tôi đem đến cho Lâm tổng xem qua.” Rebecca nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Lâm Dật có lực sát thương cực kì cao, khiến Rebecca cảm thấy không thoải mái. Thật không biết Phạm Thiên Du mặt dày tới mức nào mà có thể ở bên cạnh Lâm Dật được. Nếu nói hai người họ yêu nhau, dù có bắt ép Rebecca nhảy sông Hoàng Hà thì cô vẫn không tin nổi. Cô chỉ chờ xem trò hay thôi.
“Cô cảm thấy Điền Kỳ Kỳ là người thế nào?”
Lâm Dật tùy ý nhìn lướt qua bản thiết kế, thấy tần suất làm việc của Điền Kỳ Kỳ rất cao. Nhưng cô ta cũng chỉ là một cô gái nhát gan, sợ phiền phức thôi. Lần đầu tiên gặp nhau thì cô ta kinh hồn mất vía, còn ở trong cuộc họp thì cứ mãi thất thần. Lâm Dật hoàn toàn không nhận ra rằng, trong thâm tâm anh, đã có sự tò mò đối với Điền Kỳ Kỳ. Mặc kệ là loại tò mò xuất phát từ cái gì, nhưng ít nhất là lúc chạng vạng hôm qua, khi nhìn thấy Dịch Thần với Điền Kỳ Kỳ, đã đủ để chứng minh rằng, cô ấy không hề như những gì mình nghĩ. Nhưng mà vì sao khi đứng trước mình, cô ta lại thể hiện bộ mặt lạ lùng kia?
“Anh nói Kỳ Kỳ à? Tuy rằng nhìn cô ấy hơi mơ mơ màng màng, nhưng lại không thể nghĩ được trong đầu cô ấy nghĩ gì. Lúc trước thiết kế bản thảo cho lão gia tử, cô ấy làm việc mấy đêm liền, tôi có xem qua những bản thảo đó đều rất sáng tạo. Cho nên tuần lễ trang sức lần này, tôi dùng mấy bản thiết kế của cô ấy luôn, nhất định sẽ rất thành công.”
“Rất ít khi nghe cô khen người khác như vậy.” Trong sâu thẳm con ngươi của Lâm Dật hiện lên một ý cười, vô cùng phong độ. Anh biết Rebecca nhiều năm rồi, rất khó nghe cô mở miệng khen người khác.
“Cho nên, tôi không phải là người tự cao tự đại như trong tưởng tượng của mọi người đâu.” Rebecca nói tiếp, đồng thời đưa tay nâng cốc cà phê trên bàn, uống một ngụm.