Chương 40
Edit: Miuomin
Beta: Vợ chồng nhà heo
“Mẹ, sao nhìn mẹ bối rối quá vậy?” Điền Bảo Bảo phát hiện ra đôi mắt của mẹ mở to. Điền Kỳ Kỳ hô hấp dồn dập nên cánh mũi phập phồng, đôi môi anh đào hơi run rẩy. Cậu nhóc hỏi mẹ.
“Mẹ, mẹ không thoải mái sao?”
Làm sao cô có thể thoải mái được? Điền Kỳ Kỳ liếc tài xế đang lái xe, liền nổi lên suy nghĩ hay là mình đánh anh ta một phát ch.ết luôn.
Sau khi yên lặng cầu nguyện một lúc, chiếc xe rốt cuộc giảm tốc độ, chậm rãi dừng trước một căn biệt thự mang phong cách cổ điển kết hợp hài hoà với phong cách hiện đại. Trước biệt thự còn có một cái sân nhỏ, bồn nước phun lên một cách nghệ có vòi phun lên rất đặc sắc. Cô không thể đếm được có bao nhiêu chiếc xe ô tô đang đậu trong sân, xe nào xe nấy đều đắt tiền. Đây đúng là một bữa tiệc của giới thượng lưu.
Điền Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy được những gương mặt nổi tiếng chỉ xuất hiện ở các sự kiện lớn. Trong lòng cô không khỏi cảm thán, thân thế của ông Lâm lớn đến mức nào mà kinh vậy?? Nếu như hôm nay cô ngu ngốc không đi dự thì hôm sau sẽ không được lên báo rồi.
“Cô Điền đã tới rồi.” Sau khi tài xế thông báo thì một nhân viên phục vụ bước ra giúp cô mở cửa xe.
“Cô Điền, ông chủ chờ cô đã lâu, mời cô theo tôi.”
Điền Kỳ Kỳ bất an nhìn thoáng qua Điền Bảo Bảo, lại thấy thằng nhóc đang tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.
Đi theo người phục vụ, Điền Kỳ Kỳ nhìn thấy được những món đồ trang trí mạ vàng nhưng không hề có cảm giác thô tục mà ngược lại, càng làm nổi bật khí chất tôn quý của hoàng gia.
Đi trên bậc thềm đá cẩm thạch trơn bóng, mặt trên còn trải một lớp thảm mỏng quý giá, thực sự cô có cảm giác cực kỳ thoải mái. Bước vào trong đại sảnh, cách này trí trong này càng làm cho người ta kinh ngạc. Đây thật sự là một tòa cung điện! Trên tường treo đầy những bức tranh nổi tiếng. Mặc dù Điền Kỳ Kỳ không am hiểu về hội họa cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn thôi cô cũng biết những bức tranh đó quý giá như thế nào.
Tầng một được trang hoành lại cho bữa tiệc, ở giữa chừa ra một khoảng trống. Trên trần nhà là đèn thủy tinh cỡ lớn, lóng lánh và lộng lẫy. Bên khu đồ ăn có thể thấy được những bộ đồ ăn, dao đĩa cao cấp. trong suốt như thủy tinh, kích thích người khác vô cùng.
“Mẹ, đây là nhà của chú Lâm hả?” Điền Bảo Bảo nghẹn họng nhìn xung quanh. Mấy cảnh xa hoa trong game tuổi gì so với nơi này!
“Đúng vậy, Bảo Bảo, mẹ nói cho con biết. Con nhất định phải ngoan, không được nói chuyện với người lạ, cũng không được chạy lung tung, biết chưa?” Điền Kỳ Kỳ cẩn thận dặn dò Điền Bảo Bảo.
“Con biết rồi, con phải trẻ lên ba đâu.” Điền Bảo Bảo không kiên nhẫn trả lời.
“Ông chủ, cô Điền đến rồi.”
Điền Kỳ Kỳ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông lão nổi tiếng trong truyền thuyết. Vì hôm nay là tiệc mừng thọ nên ông ấy mặc một bộ quần áo truyền thống màu đỏ sậm, trong tay chống một cây gậy, nhìn qua còn rất khỏe mạnh. Sau khi nghe người làm thông báo, ông lão xoay người lại. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở ra một nụ cười phúc hậu, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Nhìn vào đôi mắt đó đủ biết ông lúc còn trẻ chắc chắn là một người vô cùng kiêu ngạo dũng mãnh, khiến người khác chỉ nghe tên thôi mà đã sợ vỡ mật.
“Ông… ông Lâm, chào ông.” Điền Kỳ Kỳ không biết nên nói gì mới tốt.
“Chào ông Lâm ạ!” Ngược lại với Điền Kỳ Kỳ, Điền Bảo Bảo khôn khéo chào, khiến cho ông Lâm rất vui vẻ.