Chương 4: Tự an ủi mình
Cô ấy cầm điện thoại, cả người đều có chút phát run, dáng vẻ tùy tiện trước sau như một đã không còn chút gì, thay vào đó lại là sự bất lực yếu ớt.
Nếu Hải Diêu nhìn thấy Thịnh Hạ như vậy, nhất định sẽ chạy tới sờ trán xem cô ấy có bị sốt hay không —— hai người cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, Hải Diêu trời sinh đã lương thiện mềm yếu, Thịnh Hạ lại là một tomboy hùng hùng hổ hổ, làm bạn bè vài chục năm, vẫn luôn là Thịnh Hạ bảo vệ cô.
Hải Diêu gọi xe về nhà, đi thang máy lên lầu, lấy chìa khoá ra mở cửa. Lúc vào cửa còn rón rén thả nhẹ bước chân, thế nhưng phòng khách cũng không có người, cô chưa hết hi vọng, lại mở cửa phòng ngủ, vẫn không thấy bóng dáng Lục Thế Quân, bức ảnh cưới to trên vách tường ở đầu giường, cô dâu trên bức ảnh đang nở nụ cười hạnh phúc, vẻ mặt chú rể lại lạnh nhạt.
Hải Diêu sững sờ nhìn ngắm một hồi lâu, trái tim cũng dần ấm áp lại, câu nói của Thịnh Hạ quanh quẩn bên tai cô, cô cảm thấy mình đã sống lại, đúng vậy a, Thế Quân đã là chồng của cô, có lẽ Nhã Như đã sớm lập gia đình, lần gặp mặt này, nói không chừng chỉ là bạn bè lâu năm gặp gỡ trò chuyện mà thôi.
Cô cảm thấy như mình lại có sức lực, xuyên qua phòng tắm mở cửa ở bên trong phòng ngủ, tuy biết rõ bên trong không có ai, lại vẫn cố chấp đi vào tìm một vòng, sau đó lại đi qua thư phòng, nhà bếp, nhà ăn, thậm chí phòng chứa đồ, đến cuối cùng, Hải Diêu lại cảm giác mình quá ngu ngốc, lắc đầu đi tắm rửa.
Lúc cô tắm rửa xong đi ra, vừa vặn cửa phòng mở ra, Hải Diêu vừa lau mái tóc dài ướt nhẹp dẫm lên dép lê, cả người ướt nhẹp chạy tới, Lục Thế Quân còn chưa thấy rõ người trước mặt, dáng người nhỏ xinh lại ấm áp đã nhào vào trong ngực anh ta.
"Thế Quân, anh đã về rồi." Người trong ngực ngẩng khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay lên, mắt to ngập nước nhìn anh ta, lại không khỏi mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu, Lục Thế Quân cảm giác mình có chút mềm lòng, vốn dĩ muốn đẩy cô ra, cũng đành phải ngừng lại.
Anh ta gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hiếm thấy: "Em làm ướt áo sơ mi của anh rồi."
Hải Diêu có chút ngượng ngùng lui ra, cô cầm lấy khăn mặt, giống như cô vợ nhỏ nhu thuận cắn môi dưới nhìn anh ta, cho đến khi Lục Thế Quân xoay người đổi giày, Hải Diêu mới như vừa tỉnh ngộ vội vàng ngồi xổm xuống, cô lấy dép lê của anh ta ra, sau đó liền muốn cởi giày cho anh ta giống thường ngày...
Lục Thế Quân lại khác thường né tránh, Hải Diêu dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong con ngươi mang theo sự nghi ngờ nhàn nhạt, Lục Thế Quân chợt có chút không dám nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô: "Anh tự làm được, em đi sấy tóc đi."
"Không phải bình thường đều là em làm những cái này sao?" Hải Diêu dịu dàng hỏi một câu, trong lòng Lục Thế Quân nóng nảy, lại không nói gì nữa, yên lặng để mặc Hải Diêu thay giày cho anh ta.
Sau khi anh ta đi tắm rửa, cô liền vào phòng ngủ sấy tóc, tóc được sấy khô, anh ta cũng tắm rửa sạch sẽ đi ra.
Cái khăn tắm miễn cưỡng quấn quanh ngang hông, từng giọt nước trên mái tóc ẩm ướt nhỏ giọt lướt qua da thịt màu mật ong, Hải Diêu nhìn qua đã cảm thấy thẹn thùng, tuy đã kết hôn một năm, sớm là vợ chồng thật sự, nhưng chỉ cần nhìn thấy như vậy thì cô vẫn xấu hổ đỏ mặt...