Chương 70-3: Trở về Lục gia 3
Lúc trước anh ta vẫn luôn ác ý nghĩ cô rất có tâm kế lòng dạ rất sâu, đặc biệt là lúc trước biết cô đem thuốc tránh thai đổi thành vitamin, anh ta càng chán ghét những tính toán này của cô, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại anh ta nghĩ đến hành động của cô, vậy mà không tự chủ được giải vây thay cô.
Cô là vợ của anh ta, cô muốn sinh cho anh ta một đứa con cũng là việc thường tình, mà cô làm như vậy, đơn giản chỉ nói rõ là cô yêu anh ta bao nhiêu, không muốn rời khỏi anh ta.
Có đôi khi Lục Thế Quân cảm thấy mình đung đưa trái phải như vậy rất buồn cười, nhưng trái tim con người vốn cũng không phải vững như bàn thạch, người vốn luôn chán ghét cũng có thể biến thành tri kỉ, cách nhìn Hải Diêu thì sao?
Trong tai nghe thấy tiếng nhắc nhở của trợ lý hành chính cao cấp, Lục Thế Quân đột ngột lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện giám đốc bộ phận thiết kế đã thuyết trình xong dự án thiết kế, đang đợi anh ta trả lời chắc chắn, anh ta đang họp mà lại thất thần rồi.
Lục Thế Quân cười khổ, đưa tay xoa xoa mi tâm, nhanh chóng làm tổng kết, liền tắt video.
Vừa đúng lúc này, điện thoại của anh ta đang đặt trên bàn làm việc bỗng nhiên rung rung.
Lục Thế Quân duỗi tay cầm lên nhìn, lại là số của Thịnh Hạ, anh ta không khỏi khẽ nhíu mày, tính tình Thịnh Hạ luôn luôn sáng sủa mạnh mẽ, bởi vì Hải Diêu mà cô chưa từng cho anh ta sắc mặt tốt, muộn như vậy còn gọi cho anh ta để nói gì...
Chẳng lẽ Hải Diêu đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thế Quân lại cảm thấy trong lòng mình căng thẳng, anh ta nhanh chóng ấn nút nghe, quả nhiên nghe thấy giọng nói gấp rút lại hoảng hốt của Thịnh Hạ vang lên: "Lục Thế Quân? Bây giờ anh đang ở đâu? Không thấy Hải Diêu nữa rồi!"
"Đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói từ từ, đừng gấp gáp." Dù trong lòng anh ta cũng có bất an, nhưng vẫn nhanh chóng khiến mình bình tĩnh lại.
Thịnh Hạ cách ống nghe, nghe thấy giọng nói ôn nhuận của anh ta giống như nước chảy róc rách dưới ánh trăng không nhanh không chậm truyền đến, lại lộ ra sức mạnh thấm tim gan khiến người ta bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy giọng nói của anh ta thật mê người, chẳng trách năm đó Hải Diêu lại yêu anh ta như vậy.
"Diêu Diêu cô ấy.. Tối hôm nay cô ấy nói muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, tôi còn tưởng cô ấy đi đến vườn hoa gần đó, kết quả hơn một tiếng rồi còn chưa thấy cô ấy quay về, tôi đi ra ngoài tìm cô ấy khắp nơi cũng không thấy đâu, gọi cho cô ấy cũng không có ai nghe, tôi gấp muốn ch.ết, khoảng thời gian này cảm xúc của cô ấy luôn rất xấu, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn..."
Lục Thế Quân vội đứng lên, anh ta lung tung cầm một chiếc áo khoác liền đẩy cửa thư phòng đi ra ngoài, vừa đi vừa nỗ lực khống chế nhịp tim đập thình thịch của mình, ra vẻ bình tĩnh trấn an Thịnh Hạ: "Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra, giờ tôi sẽ lái xe qua đó, chúng ta cùng đi tìm."
Giọng của Thịnh Hạ mang theo nghẹn ngào: "Cô ấy một thân một mình ở chỗ này, cũng không có bạn bè gì, tính tình của cô ấy lại không thích làm phiền người khác, có chuyện khó khăn cũng giấu trong lòng không nói ra, Lục Thế Quân... Tôi thật sự hết cách rồi mới phải gọi cho anh, anh hại cô ấy thảm như vậy..."
Lục Thế Quân khởi động xe, chỉ cảm thấy tiếng khóc của Thịnh Hạ như có phù chú chèn ép khiến cả người anh ta đều khó chịu, trong lòng anh ta hoảng sợ không thể bình tĩnh nổi, cả đoạn đường đi càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, lại càng thấy người phụ nữ ngu xuẩn Đông Hải Diêu kia không chừng thật sự muốn đi tự tử...