Chương 85-2: Chỉ cần anh hạnh phúc 2
Trình Nhã Như được Lục Thế Quân đón về nhà họ Lục, mọi chuyện giống như trở về điểm xuất phát.
Nghĩ đến buổi chiều hôm đó, cô trốn sau gốc cây nhìn hai người đó ân ái, khi cô đuổi đến sân bay, nhìn thấy bọn họ cùng nhau rời đi, trên Weibo, cô thấy Trình Nhã Như đăng bức ảnh mập mờ……
Cô đau đến mức không muốn sống, cô đã từng mâu thuẫn giãy dụa, đã từng ép buộc chính mình buông tha, đã từng hạ quyết tâm trả thù, nhưng cuối cùng vẫn là một câu: Buông không nổi.
Yêu một người sao có thể giống như một người qua đường mà không hề dể tâm? Cố đã từng ép buộc chính mình đi đến ngày hôm nay, cuối cùng chỉ có thể thản nhiên mà đối mặt với tất cả, mỗi lần nhớ tới ba chữ Lục Thế Quân, tim cô như bị dao cứa.
“Diêu Diêu, tớ không đi được.” Thịnh Hạ nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Hải Diêu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện giữa nam và nữ không có không bỏ được mà khả năng duy nhất cũng chỉ là không nguyện ý.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện tớ không muốn nói, cũng không muốn nhắc đến, không phải tớ không tin cậu, mà là tớ không biết nói sao, Diêu Diêu, tớ và cậu không giống nhau, đời này của tớ không thể sống dưới ánh mặt trời, Lục Thế Quân và Cố Diệc Hàn không giống nhau, sự phản kháng của tớ sẽ chỉ đổi lấy sự trả thù đáng sợ của anh ta mà thôi, thậm chí còn có thể liên lụy đến người bên cạnh.”
Nói đến đây, cô cười, nụ cười đơn thuần không có tâm cơ. Trước kia, chỉ thấy cô cười hôn nhiên nhưng hôm nay lại thấy cô cười miễn cưỡng.
“Một mình tớ chịu tội là đủ rồi, Diêu Diêu, một mình tớ chịu là được rồi, mọi người đều sống tốt, tớ cũng vui vẻ.” nhìn thấy Hải Diêu muốn khóc, cô vội vàng trấn an: “Cậu quên những gì mà lần trước tớ đã nói với cậu rồi à? Thêm một năm nữa, không đúng, nhiều nhất là nửa năm nữa, anh ta sẽ để cho mình đi, đến lúc đó, tớ sẽ đi tìm cậu, tớ còn muốn làm mẹ nuôi của Bảo Bảo.”
“Vì sao, Hạ Hạ, tớ thật không hiểu, vì sao nhất định cậu lại muốn làm như này? Chẳng lẽ anh ta muốn ép cậu tới ch.ết?” Hải Diêu nhìn yếu đuối nhưng bên trong cô lại mạnh mẽ và quyết tuyệt, nếu đổi lai là Hải Diêu, cho dù ch.ết cô cũng sẽ không sống cuộc sống này.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có thể ch.ết, ngược lại là đơn giản.”
Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Hải Diêu đi ra mở cửa, ngoài cửa là Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù, trong ngực Cố Diệc Thù ôm một bó hoa tươi, trên tay Thang Khải Huân xách theo một túi lớn, hai người bọn họ nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ đi thăm người bệnh.
Hải Diêu quay mặt đi chỗ khác: “Tớ đi rửa hoa quả.”
Cô bưng trái cây đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của Cố Diệc Thù: “Đỡ hơn chút nào không? Hôm nay, sau khi tan làm tôi liền thúc giục Khải Huân dẫn tôi đến thăm cô.”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thịnh Hạ nhìn hai người trước mặt, nói ra lời khen từ đáy lòng: “Cố tiểu thư và Thang tiên sinh đúng là do ông trời tác hợp, thật khiến người ta hâm mộ.”