Chương 11
“… Là ngươi?” Sau khi thích ứng ánh sáng, Dương Tĩnh Lan rốt cục thấy rõ thân ảnh của người đó. Y vịn vách tường chậm rãi đứng dậy, lại phát hiện chính mình đứng dậy không nổi.
Thiểu Chính Nhược Hoàng thấy thế, tiện tay quăng trường kiếm ra, bước nhanh tới phía trước dìu y đứng dậy.
“Bị thương ở đâu ?”
Dương Tĩnh Lan miễn cưỡng cười cười.“Toàn thân chỗ nào cũng đau, ta cũng không nói được là bị thương chỗ nào…… Chỉ là đã trúng vài cái đá, hẳn là không việc gì.”
“Ta không phải đã cảnh báo ngươi ít đến nhạc phường này sao, ngươi không nghe ta.” Thiểu Chính Nhược Hoàng tức giận,“ Trong nhạc phường long thần hỗn tạp, dạng người nào cũng có.”
Văn Tuyên nhặt kiếm bị ném xuống đất của Thiểu Chính lên, chỉ hướng Thiểu Chính Nhược Hoàng.“Ngươi cũng dám đánh các huynh đệ của ta. Ta giết ngươi!”
“Ta đánh huynh đệ của ngươi thì sao ? Ngươi có thể đánh huynh đệ của ta, ta vì cái gì không thể đánh huynh đệ của ngươi?” Thiểu Chính Nhược Hoàng khinh miệt nhìn hắn,“Ngươi cho rằng sẽ giết được ta a.”
Văn Tuyên một kiếm hướng hắn đâm tới, lại bị Nhược Hoàng dùng ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm. Nhẹ nhàng bắn ra, trường kiếm liền tại trên cổ Văn Tuyên in một vết máu chảy dài do kiếm gây ra.
“Kiếm là binh khí của quân tử, loại người tiểu nhân như ngươi không xứng dùng kiếm của ta.” Thiểu Chính Nhược Hoàng cười nói,“Ngụy quân tử, nếu ngươi còn dám đối xử bất lợi với bằng hữu ta, kiếm của ta sẽ không chém lệch lần nữa đâu.”
“A — cổ của ta chảy máu! Cứu mạng a!”
Nghe thấy sau lưng truyền đến gào khóc thảm thiết của Văn Tuyên(ai nha, vừa ăn cướp vừa la làng), Thiểu Chính Nhược Hoàng không nhịn được cười ha hả.
“Ngươi có khỏe không? Có muốn ta tìm đại phu thay ngươi xem hay không?” Thiểu Chính Nhược Hoàng nhìn máu ứ đọng trên người Dương Tĩnh Lan, hỏi.
“Không cần .” Dương Tĩnh Lan không nghĩ lại làm cho Thiểu Chính Nhược Hoàng phải tiêu pha, cũng không muốn tiêu phí bạc do chính mình vất vả kiếm. Tại cổ đại, thỉnh thầy thuốc xem bệnh rất tốn kém .
Thiểu Chính Nhược Hoàng vỗ vỗ túi tiền phình to.“Đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, ta vừa rồi trộm không ít bạc từ trên người tiểu tử kia, đủ mời mười vị đại phu cho ngươi.”
Dương Tĩnh Lan buồn cười. Thiểu Chính Nhược Hoàng thật đúng là… Nên ra tay thì liền ra tay a.
“Ngươi cười cái gì? Ta trộm tiền của hắn, lão thiên gia phải cảm tạ ta a.” Thiểu Chính Nhược Hoàng ngang nhiên nói.
Dương Tĩnh Lan đột nhiên ngừng lại, đứng lặng người , Thiểu Chính Nhược Hoàng cũng phải ngừng lại.
Theo tầm mắt của y, Thiểu Chính Nhược Hoàng ngây ngẩn cả người.
Ngay phía trước là một thanh niên ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Tóc đen dài dùng tử kim quan buộc cao lên, thêm một thân hoa phục, làm hắn giống như người ăn chơi trác táng.
Có thể thấy hắn tuyệt đối không phải người thường — Thiểu Chính Nhược Hoàng sở dĩ sửng sốt, là vì ánh mắt của hắn.
Cặp mắt kia, lại thâm thúy không thấu được đáy!
“…… Phường chủ.” Dương Tĩnh Lan mở miệng nói, trong mắt là sự kính sợ hiếm thấy.
Hắn, chính là Đông thành nhạc phường phường chủ?
Cái tên Hoắc Đông Thành, có thể nói khắp thiên hạ không người không biết. Năm ấy mười tám tuổi đã bắt đầu kinh thương, trong vòng một năm nhạc phường , quán trà, khách ***, ngân hàng tư nhân của hắn trải rộng cả nước, cái danh hào “Đông thành” này cũng vang vọng thiên hạ.
Không nghĩ tới, có thể ở vào lúc này trông thấy hắn.
“Tiêu Thương Nguyệt, ngươi bị ai đánh?” Thương nhân khôn khéo liếc một cái liền nhìn ra mánh khóe.
Dương Tĩnh Lan không biết có nên nói cho hắn biết chân tướng hay không. Nếu nói ra sự thật, dùng thủ đoạn của Hoắc Đông Thành chỉ sợ Văn Tuyên cả đời đều phải ra theo phố ăn xin. Không nói ra, chờ Hoắc Đông Thành điều tr.a ra , hậu quả càng đáng sợ.
“… Là người đánh trống Tuấn Xa?”“……”
“Thổi sanh(một nhạc cụ gần giống cây sáo) Trần Càng?”“……”
“Hay là, đánh đàn Văn Tuyên?”
Bắt được quang mang chợt lóe lên trong mắt Dương Tĩnh Lan, Hoắc Đông Thành biết mình đã đoán đúng.
Điểm này Hoắc Đông Thành thật đúng là lợi hại, trong Đông Thành nhạc phường ít nhất cũng có vài trăm người, hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm ra đáp án. Thiểu Chính Nhược Hoàng âm thầm tán thưởng, kỳ tài thương nhân thật sự là danh bất hư truyền.
Chú ý tới Thiểu Chính Nhược Hoàng đang đánh giá mình, Hoắc Đông thành liền đem ánh mắt dời đến trên người hắn.
“Nguyên lai là thần thâu Thiểu Chính Nhược Hoàng, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
Thiểu Chính Nhược Hoàng cười cười.“Hoắc phường chủ quá khen , ta chỉ là một kẻ tiểu thâu, nào dám tự cao tự đại.”
Muốn trở thành nhất danh tiểu thâu thành công như ngày nay phải biết khiêm tốn, nếu khoe khoang khắp nơi, còn không sớm khiến quan phủ truy nã?
Cho nên, nguyên tắc của Thiểu Chính Nhược Hoàng là: Không ăn trộm kẻ yếu, không ăn trộm nhân sĩ chính nghĩa, hơn nữa mỗi lần ăn cắp số lượng không cần phải quá lớn. Bằng không mọi người báo quan, hắn không còn thời gian yên bình. Tuy nhiên quan binh đuổi không kịp hắn, hắn sử dụng ‘Huyền long hư bay’ cũng chưa từng thất thủ, nhưng vẫn là nên vì chính mình lưu lại một đường lui.
Chỉ là, Thiểu Chính Nhược Hoàng không hiểu. Mình đã cố hết sức không làm cho người khác chú ý, vì cái gì Hoắc Đông Thành còn có thể biết rõ tên của hắn?
“ Trà trang do ta mở ra, các ngươi tại đó dùng qua trà bánh.” Hoắc Đông Thành nhắc nhở làm cho bọn họ bừng tỉnh đại ngộ. Kinh thương tối trọng yếu chính là tin tức linh thông, hắn tự nhiên sẽ biết rõ những gì xảy ra trong chỗ kinh doanh của mình.
Ngày đó từ đối thoại của bọn họ cũng có thể biết được, Thiểu Chính Nhược Hoàng là nhất danh tiểu thâu mười một năm chưa bao giờ thất thủ. Điều này khiến cho Hoắc Đông Thành chú ý.
Sau đó, bọn họ lại dùng ngọ thiện ở Đông thành khách ***, Thiểu Chính Nhược Hoàng nói mình là người Dương Châu, Hoắc Đông Thành không cần tốn nhiều sức liền thông qua tình báo của mình tr.a ra danh tự Thiểu Chính Nhược Hoàng.
Dương Tĩnh Lan không khỏi đối với Hoắc Đông Thành có chút phản cảm. Hắn chán ghét loại cảm giác bị người giám thị này.
“Tiêu Thương Nguyệt, ngươi đừng trách ta. Ta cũng là thân bất do kỷ.” Hoắc Đông Thành nhìn ra bất mãn của hắn, nói.
“Ta làm sao dám trách phường chủ. Chỉ có thể trách thế lực của phường chủ quá lớn, tin tức quá linh thông .” Dương Tĩnh Lan nói,“Thương nhân không phải đều như vậy sao.”
Cũng không giống truyền kỳ thương nhân Lữ Không Vi kia. Thương nhân thành công, đều có khôn khéo hơn mọi người rất nhiều, tâm kế cùng dã tâm. Tuy rằng cũng không nhất định cứ là thương nhân đều hám lợi, nhưng khi có quan hệ tới tiền tài, trong nội tâm tổng sẽ có vài phần lãnh khốc.
Bản thân, bất quá cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của hắn mà thôi.
*********************************************************************
Chương tiếp theo:
Dương Tĩnh Lan vừa nghe hắn muốn mình đi tới Bắc Lam lâu, liền không chịu đi tiếp —nói giỡn, nếu để cho Nam Trúc Khiêm cùng Du Hiểu Kiệt trông thấy y như thế này, còn không hủy luôn Đông Thành nhạc phường…
**********************************************************************