Chương 15: Cam tâm tình nguyện
Edit+Beta: Lã Thiên Di
“Ngài không có nghỉ ngơi tốt sao? Mắt thâm quầng thật nghiêm trọng a.”
Rikuo quan tâm hỏi thăm Kính Hinh. Trên thực tế, hắn biết Kính Hinh nghỉ ngơi không tốt là vì thấy được hình dạng Ayakashi của mình.
“Phải không? Có thể là do rất mong được nhìn thấy bộ dạng Nura cùng Hidemoto rơi vào cạm bẫy.”
Kính Hinh mỉm cười nói với Rikuo, cự tuyệt thừa nhận là vì thấy được bộ dáng Ayakashi của Rikuo cùng với lời nói tràn ngập ám chỉ của hắn nên mới mất ngủ.
“Cái cạm bẫy kia……?”
Rikuo nhìn liếc mắt nhìn dưới tàng cây anh thụ kia, địa phương đó bị phủ kín cánh hoa một cách rõ ràng. Ai nhìn vào cũng biết ngay đó là cạm bẫy, gia gia hắn cùng nhà trưởng thứ mười ba - Hidemoto làm sao có thể mắc mưu.
“Tiểu Hinh, buổi sáng tốt lành!”
Nghe được âm thanh của Rihyon, Kính Hinh cùng Rikuo cùng quay đầu lại nhìn. Thân ảnh Rihyon hòa quyện với anh đào làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ phiêu dật, dung nhan tuấn mỹ mang vẻ yêu nghiệt làm người ta mê say tươi cười.
“A, Nura!”
Kính Hinh mặt mày cong cong, khóe mắt tràn đầy ý cười ôn hòa.
“Sáng sớm có thể được nhìn đến Tiểu Hinh tươi cười, thật sự là một phong cảnh tuyệt đẹp.”
Rihyon ngoéo một cái khóe môi. Sau đó phất một chút cánh hoa bị dính trên người xuống, y làm tư thế chuẩn bị nhảy xuống anh thụ.
Rikuo quay đầu nhìn sang thấy hai mắt sáng ngời của Kính Hinh, tựa hồ chờ mong Rihyon trực tiếp rơi vào cạm bẫy. Rikuo khe khẽ thở dài một hơi, cân nhắc nên an ủi tổ mẫu như thế nào.
Trước không nói, cái cạm bẫy kia có bao nhiêu sao đơn sơ. Vào ngày hôm qua, tổ mẫu đại nhân nói muốn làm cạm bẫy thì là một chuyện rất bình thường, nhưng chỉ có một chuyện mà tổ mẫu không ngờ tới đó chính là gia gia – hắn luôn ẩn nấp ở bên người nàng, mọi hành động của nàng đều bị gia gia nhất thanh nhị sở mất rồi.
Rikuo nhìn thấy tầm mắt Rihyon nhẹ nhàng đảo qua cạm bẫy dưới tàng cây. Sau đó cực kì chuẩn xác thẳng tắp hướng chỗ cạm bẫy nhảy xuống.
Ở trong tiếng cười vang dội của Kính Hinh cùng với ánh mắt kinh dị của Rikuo, Rihyon chính là như vậy rơi xuống cạm bẫy, chỉ lộ ra một cái đầu.
(Di Di: What the… =_=
Cái này nên nói là dại gái này ~)
Rihyon vừa mới rơi vào cạm bẫy, Gisha chở Hidemoto đến đã đậu ở dưới tàng cây. Hắn cười hì hì từ trong Gisha đi ra, đi đến cạm bẫy nhìn Rihyon ở bên trong cười tủm tỉm nói: “Ai nha, Nura-chan bị A Hinh đặt bẫy sao?”
“Hidemoto, ngươi không có phát hiện sao, cạm bẫy còn này có thể chứa được thêm một người nữa nha. Người đó chính là ngươi đó!” Trả lời Hidemoto là Kính Hinh cùng Rikuo đang đi tới chỗ này.
“Không cần, quần áo sẽ dơ mất!”
Hidemoto trả lời, hai lông mày ngắn ngủn nghịch ngợm giơ lên giơ xuống.
“Xem ra ta đành phải tự mình động thủ để ngươi phải tự giác.”
Kính Hinh nói xong sau đó rút Nenekirimaru ra, quay sang nói với Rikuo: “Chúng ta động thủ đi. Rikuo đem Hidemoto đưa đi vào cấp Nura làm bạn.”
“Ôi? Hai người khi dễ một người sao?”
Hidemoto vòng vo đảo mắt, mếu máo nói: “Ta muốn cầu cứu. Nura-chan mau ra đây, A Hinh muốn khi dễ ta!”
“Ngươi tự động nhảy vào đi, nàng sẽ không tức giận.” Rihyon tươi cười thảnh thơi, thân thủ bắt lấy ống quần trắng noãn của Hidemoto, túm hắn xuống cạm bẫy.
Kính Hinh đối Rihyon tán thưởng giơ ngón tay cái lên. Sau đó thân thủ đẩy nhẹ Hidemoto xuống, thân thể Hidemoto liền choạng vạng rồi cứ thế mà lọt vào cạm bẫy.
“Rikuo, ngươi mau đến đây xem, hai người bọn họ đều rơi xuống hố rồi!”
Hai mắt Kính Hinh rạng rỡ sáng lên. Hình dáng khuynh thành ở nắng hạ ấy làm cho người ta hoảng hốt vì sự sáng rọi ấy.
“Nụ cười của nàng vô cùng xinh đẹp.”
Ánh mắt Rihyon đầy ôn nhu ý cười, nhìn chăm chú vào Kính Hinh tươi cười, thấp giọng: “Nếu Tiểu Hinh mỗi ngày đều cười với ta như vậy. Cho dù cạm bẫy có nhiều đến đâu, bổn thiếu gia đều sẽ vì nụ cười của nàng mà nhảy vào khiêu chiến.”
“Vì nụ cười của A Hinh mà nhảy vào biển lửa à! Nura-chan thật đúng là sự tình gì đều cũng sẽ làm đâu.” Hidemoto cười tủm tỉm, giọng điệu tràn ngập chế nhạo.
“Hidemoto, ngươi không phải cũng nhảy vào sao? Cam tâm tình nguyện……” Rihyon bên môi tươi cười lộ ra vài phần ý vị thâm trường.
Cả người Hidemoto thuần hắc hơi chuyển động, mâu quang run rẩy một chút, che miệng cười: “Bởi vì A Hinh thật hung a, Nura-chan lại không chịu giúp ta. Cho nên vì bảo toàn tánh mạng nên ta mới nhảy vào.”
Rikuo không nói gì nhìn trong cạm bẫy chỉ lộ ra hai đầu người. Một người tương lai là đại thống lĩnh Ayakashi – chủ nhân của tất cả linh hồn, một người được đời sau tán dương là Onmyouji (âm dương sư) thiên tài. Hiện tại cả hai người đó đều dính đầy bùn đất ở trong hố, một mặt nhàn nhã tự tại đấu miệng với nhau.
“Quá trình xảy ra như thế nào cũng đều không quan trọng. Kết quả ta muốn chính là hai người các ngươi đều ở trong cạm bẫy……”
Kính Hinh tươi cười sáng lạn, trong tay áo lấy mõ chùy ra. Ngồi xuống trước mặt Nura cùng Hidemoto, dùng mõ chùy gõ một chút lên trên đầu của hai người.
“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để tấn công, như vậy là không thể được A Hinh à.” Hidemoto hai tay ôm cái trán, giọng điệu ẩn nói: “Không cần khi dễ ta thôi!”
Rihyon nhìn thoáng qua mõ chùy ở trong tay Kính Hinh, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vì ‘sự nghiệp trả thù’ ta cùng Hidemoto, Tiểu Hinh chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn đâu.”
Kính Hinh đắc ý dào dạt rồi lại dùng mõ chùy gõ vào đầu của hai người, sau đó quay đầu đối Rikuo nói: “Rikuo, phiền toái ngươi đi đến xe Gisha của Hidemoto đem đồ ăn hắn mang theo lại đây đi.”
“Ân.”
Rikuo thân thủ hướng về phía Gisha đi đến.
Thời điểm Rikuo đi ngang qua bên người Hidemoto cùng Rihyon, hắn nhịn không được nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Hai người kia rơi vào cạm bẫy vô cùng siêu cấp đơn giản do tổ mẫu bày ra, cạm bẫy ấy nhìn thế nào cũng trăm ngàn chỗ hở. Chuyện này vô luận thế nào hắn cũng đều không có nghĩ đến khả năng có thể xảy ra.
Thời điểm gia gia cố ý nhảy vào cạm bẫy, hắn đã vô cùng kinh ngạc. Thật không ngờ nhà trưởng thứ mười ba Keikain gia cũng sẽ nhảy vào.
Rikuo hơi nghiêng đầu nhìn đến Kính Hinh dùng mõ chùy gõ vào đầu hai người họ, miệng còn không biết đang nói cái gì. Mặt mày nàng cong lên thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.
Rikuo nhìn đến Hidemoto bên môi bất đắc dĩ cười yếu ớt thì hơi giật mình. Tới thời điểm này hắn thật không ngờ, gia gia là vì thích tổ mẫu nên mới nhảy vào cạm bẫy, với lại còn muốn nhìn thấy được nàng tươi cười……
Như vậy thì nhà trưởng thứ mười ba Hidemoto vì sao lại nhảy vào? Tuyệt đối không có khả năng giống như lời hắn đã nói: là vì sợ hãi tổ mẫu. Chẳng lẽ hắn cũng giống như gia gia, hắn cũng thích tổ mẫu nhà mình?
Rikuo nhìn chăm chú vào ánh mắt Hidemoto nhìn về phía Kính Hinh. Gãi đầu, có phải hay không hắn đã suy nghĩ quá nhiều? Nếu Hidemoto cũng thích tổ mẫu, như vậy hắn làm sao có thể đứng trơ trơ ra nhìn gia gia theo đuổi tổ mẫu? Một chút phản ứng nên có cũng đều không có?
Rikuo thầm nghĩ. Vì để cho bằng hữu có thể tươi cười, có một số người cũng có thể làm ra hành động cố ý rơi vào cạm bẫy đi.
Nhìn Kính Hinh dùng mõ chùy một mặt vui vẻ gõ vào đầu Rihyon cùng Hidemoto, Rikuo nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên. Nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, tuyệt đối không có người nào tin tưởng……
Hai người được đời sau ca tụng nhân vật truyền kỳ sẽ vì tươi cười của người nào đó mà chật vật đứng ở trong hố đất, bị người nào đó dùng mõ chùy gõ vào đầu.
Nhìn Rikuo tiến vào Gisha, Kính Hinh thu hồi mõ chùy, hạ giọng hỏi Rihyon: “Nura, ngươi có hay không thân thích gì linh tinh ?”
“Hửm?”
Rihyon nghi hoặc nhìn về phía Kính Hinh.
“Ý ta là Nurarihyon, loại Ayakashi này trên thế giới này có mấy người?”
“Chỉ có duy nhất một mình hắn. A Hinh, ngày hôm qua nhìn thấy Youkai sao?” Hidemoto hơi nheo lại mắt: “Trên người ngươi có cổ nhàn nhạt yêu khí.”
“Đại khái đó là yêu khí trên người Rikuo……”
Kính Hinh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời Hidemoto, sau đó quay đầu chưa từ bỏ ý định hỏi Rihyon: “Thật sự chỉ có một mình ngươi là Nurarihyon sao? Ngươi không có đồng tộc hay linh tinh gì đó sao?”
Mâu quang Rihyon hơi đổi, tươi cười mị hoặc nói: “Đồng tộc? Chỉ cần có Kính Hinh phối hợp thì có đâu.”
Đầu Kính Hinh trong khoảng thời gian ngắn không có rối loạn, một mặt mê mang hỏi: “A, ngươi có ý gì?”
“Đi lại đây ta nói cho nàng.”
Rihyon ngoắc ngón trỏ kêu Kính Hinh lại gần, Kính Hinh bán tín bán nghi đem lỗ tai lại gần Rihyon, miệng còn than thở: “Nếu như ngươi giở trò bậy bạ, ta sẽ dùng mõ chùy đập ngươi đến nỗi choáng váng!”
Rihyon gợi khóe môi lên, dùng âm thanh trầm thấp mà yêu mị, nhẹ giọng ở bên tai nàng nói: “Đứa trẻ của ta cùng nàng, chính là đồng tộc.”
Thời điểm Rihyon vừa mới nói ra Rikuo vừa khéo từ trong Gisha bước xuống cầm theo hộp thức ăn trong tay. Kính Hinh lập tức nghĩ đến bộ dáng Ayakashi của Rikuo cùng với lời nói tràn ngập ám chỉ của hắn. Hai má nàng trong nháy mắt lập tức đỏ cả lên, mõ chùy trong tay lập tức phóng về phía Rihyon.
Nhìn Kính Hinh đỏ bừng hai má, Rihyon cười ngả ngớn tránh mõ chùy mà nàng phóng tới. Sau đó Kính Hinh bỗng chốc ngã ngồi trên mặt đất, ôm hai má đỏ bừng cùng Rihyon duy trì khoảng cách.
Loại phản ứng này của Kính Hinh hiển nhiên vượt quá dự kiến của Rihyon. Dựa theo phản ứng trước kia của Kính Hinh mà suy tính, nàng hiện tại hẳn là đã rút Nenekirimaru ra rượt hắn mới đúng. Hành động hiện tại của nàng hiển nhiên có vấn đề a.
Rikuo không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nhìn thấy Kính Hinh đang ngồi dưới đất dựa lưng vào anh thụ, ôm hai má đỏ bừng của mình. Thấy vậy kiền Rikuo quan tâm hỏi: “Đã phát sinh sự tình gì sao?”
Kính Hinh một lời không nói đoạt lấy hộp thức ăn trong tay Rikuo. Một câu cũng không nói, liền đứng lên cuối đầu ăn.
Quan sát biểu cảm của Kính Hinh một chút, Hidemoto hơi giơ khóe miệng lên, không chút để ý hỏi:“Nhóc con, ngươi nói trên người ngươi có một phần tư huyết thống Ayakashi. Đó là huyết thống Ayakashi nào?”
“……” Rikuo trừng lớn mắt. Hắn nên trả lời như thế nào? Bây giờ hắn chỉ cần nói ra, thân phận của mình liền sẽ bị bại lộ. Tuy rằng Night Rikuo đã nói tương lai sẽ không dễ dàng bị thay đổi nhưng hắn cảm thấy vẫn nên dè dặt cẩn thận mới tốt.
Véo — một tiếng, một khối điểm tâm thẳng tắp bay về phía Hidemoto, Hidemoto hơi nghiêng người né tránh, có chút kinh ngạc che miệng nói: “A Hinh thế nhưng lại lãng phí đồ ăn?!”
“Bởi vì Hidemoto hỏi vấn đề rất bát quái, ngươi không có nhìn đến biểu cảm Rikuo thật khó xử sao?”
Kính Hinh cũng không ngẩng đầu lên. Nói xong sau tiếp tục vùi đầu ăn.
“A Hinh, đối xử với ngươi thật tốt.” Hidemoto cười tủm tỉm nhìn về phía Rikuo.
Rihyon ở một bên phối hợp nói: “Ta cũng có cảm giác như vậy. Mấy ngày hôm trước hắn chính là chỉ bị trầy da, Tiểu Hinh thế nhưng liền sử dụng năng lực để chữa khỏi cho hắn nữa.”
Nura Rikuo: “……”
Hắn cái gì đều không có làm a, hai người này rõ ràng là bị tổ mẫu khinh bỉ nên mới đến tìm hắn để gây sự. Hơn nữa, tổ mẫu chính là sử dụng năng lực để chữa trị cho hắn có một chút thôi mà, gia gia đến cùng muốn ‘ghi hận’ bao lâu nữa a?
“Ta ăn no rồi, điểm tâm cũng chỉ còn lại một khối……” Kính Hinh nhỏ giọng than thở.
“Ta muốn ăn!” Hidemoto cười hì hì trả lời: “Khối điểm tâm này là hương vị mới, ta còn chưa có thưởng thức qua!”
“Ta cũng muốn ăn.” Rihyon tươi cười yêu dã nói: “Tiểu Hinh tự tay đút điểm tâm, hương vị nhất định sẽ thật đặc biệt.”
“Ta là người nói đầu tiên, hẳn phải là cho ta ăn!” Hidemoto đúng lý hợp tình nói.
“Hidemoto chờ một lát trở về ở ăn là có thể. Dù sao cũng là do người trong nhà ngươi làm.” Rihyon tỏ vẻ: ngươi về nhà là có thể ăn, hiện tại khối điểm tâm này đương nhiên là phải cho ta.
“Ta có nói là sẽ cho các ngươi sao?”
Kính Hinh sai lệch nghiêng đầu, xoay người trực tiếp đem điểm tâm nhét vào miệng Rikuo, phủi bụi trên người nói: “Ngắm hoa kết thúc, hai người các ngươi chuẩn bị ra về là vừa.” Nói xong, trực tiếp hướng phòng trong đi đến.
“Ôi? Kết thúc ? Lần đầu tiên được tham gia hội ngắm hoa kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.” Hidemoto thuần hắc nhìn về phía điểm tâm trong miệng Rikuo, giọng điệu ẩn nói: “A Hinh quả nhiên đối với hắn tốt lắm đâu.”
“Ta cũng cho là như vậy đâu.” Rihyon nghễ thị Rikuo, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nhất định là ngon lắm, được Tiểu Hinh tự tay đút đồ ăn kia mà.”
Trong nháy mắt Rikuo cảm thấy khối điểm tâm này trở nên có chút khó nuốt xuống. Hai người kia thế nhưng lại dùng ánh mắt cùng ngôn ngữ đủ loại để chèn ép hắn.
Nhưng nhìn đến bộ dạng hai người kia đang ai oán, Rikuo ngược lại lạnh nhạt, hắn đem khối đồ ăn trong miệng nuốt xuống, ôn hòa cười: “Ân, thực sự là ngon lắm.”
“Tuy rằng chỉ có một phần tư huyết thống Ayakashi, nhưng cũng có thể đem hắn cho đám Ayakashi để ‘khai trừ’ đi.”
“Đương nhiên có thể a, Nura-chan muốn ‘giết người diệt khẩu’ sao?”
“Ta chính là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, lời Hidemoto vừa mới nói ra rất khủng bố nha.”
“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.”
“……” Rikuo nhanh bước chân chạy tới bên người Kính Hinh. Cho dù bọn họ về sau một người là đại thống lĩnh Ayakashi – chủ nhân của tất cả linh hồn, một người trong truyền thuyết được đời sau tán dương là Onmyouji (âm dương sư) thiên tài. Nhưng tổ mẫu hắn mới là chân chính đại BOSS, cho nên hắn vẫn là đi tìm tổ mẫu đại nhân che chở đi.