Chương 27: Trân bảo [Hạ]

Edit+Beta: Lã Thiên Di


Cuộc sống của Wakana luôn tuân theo một quy luật. Mỗi ngày thì đều đến trường đúng giờ, tan học về thì bắt đầu làm công việc bán thời gian, sau khi công việc kết thúc thì sẽ lập tức trở về nhà. Nhưng hiện tại nàng đang đi đến công viên, coi thử xem chính mình có thể hay không gặp được Nura Rihan.


Rihan đang che giấu bóng dáng ở bên cạnh Wakana. Mỗi lần đều ở công viên ngắm nhìn biểu cảm thất vọng của Wakana khi không nhìn thấy hắn, khóe miệng hắn luôn nhịn không được hơi giơ lên. Bởi vì khi nàng lộ ra biểu cảm như vậy thì chứng minh một điều, đó là nàng hi vọng được nhìn thấy hắn.


Tuy rằng mấy ngày nay hắn không có xuất hiện ở bên cạnh nàng nhưng hắn vẫn đều luôn canh giữ ở bên người nàng. Bởi vì khi nhìn nàng mỗi ngày đều tươi cười tràn đầy hạnh phúc làm cho tâm tình của hắn vô cùng thoải mái.


Nhưng sau mấy ngày đến đây, Wakana không có tiếp tục đi đến công viên này nữa. Cuộc sống của nàng quay lại giống như trước đây, nàng luôn tươi cười sáng lạn, tính cách mơ hồ lại lạc quan sáng sủa, bên cạnh nàng có rất nhiều hảo bằng hữu. Cho nên, người qua đường như hắn có lẽ sẽ rất nhanh bị nàng lãng quên đi.


Không biết vì sao, nghĩ đến chính mình sẽ bị tiểu nha đầu nói câu ‘Muốn hạnh phúc thì phải đứng lên’ lãng quên đi… Hắn đã không nghĩ ngợi gì lại che giấu bóng dáng từ một nơi bí mật gần đó nhìn nàng.


available on google playdownload on app store


Sau khi công việc làm thêm kết thúc, Wakana trước sau như một đi về nhà. Thời điểm đi qua công viên nàng dừng lại, nhìn về phía bên trong, tựa hồ đang do dự có nên tiến vào công viên hay không.
“Tiểu nha đầu, ngươi đang tìm cái gì?”


Phía sau vang lên giọng nam từ tính mà lười nhác. Wakana quay đầu, nhìn thấy Rihan đang đứng ở bên người nàng, hai mắt trợn mắt nhất bế, biểu cảm thảnh thơi, chính là đang tựa tiếu phi tiếu xem nàng.
“Rihan tiên sinh, thật lâu rồi không thấy!”


Nhìn đến Wakana tươi cười ôn nhu mà sáng lạn, Rihan nhẹ nhàng cười, thân thủ sờ đầu nàng. Kỳ thật mỗi ngày sau khi nàng làm xong công việc, hắn đều sẽ che giấu bóng dáng hộ tống nàng về nhà. Đối với hắn mà nói, mỗi ngày hắn đều mong sẽ được gặp mặt nàng.


“Rihan tiên sinh thoạt nhìn rất có tinh thần, thật sự tốt quá. Mấy ngày hôm trước ta có đến công viên này nhưng đều không có nhìn thấy ngươi. Ta còn lo lắng có phải hay không bởi vì gặp mưa, cho nên ngài đã sinh bệnh.”


“Không có, chính là gần đây có chút bận rộn.” Mặt Rihan không đổi sắc trả lời. Hắn quả thật có rất nhiều chuyện bề bộn, nhưng mỗi ngày đều vội vàng đến đây để quan sát tiểu nha đầu này, nhìn thấy nàng có thể làm cho tâm tình hắn thoải mái hơn.


Hai mắt Wakana sáng lấp lánh, cười gật đầu nói: “Thì ra là thế, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của ta.”
“Nga? Cái gì mà giống như suy nghĩ của cô?” Rihan không hiểu hỏi.


Wakana nghiêng đầu cười, trả lời: “Rihan tiên sinh mấy ngày nay không có xuất hiện. Cho nên ta đã nghĩ, ngài nhất định là đi trợ giúp những người bị Ayakashi tấn công, giống như ngài đã từng cứu ta vậy. Rihan tiên sinh quả nhiên là du hiệp a.”


“Du hiệp……” Lặp lại lời Wakana lời, Rihan nhịn không được nhẹ nhàng cười.
Nhìn đến khóe môi hắn lộ ra tươi cười. Cả người Wakana sáng ngời nổi lên ôn nhu gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Khi Rihan tiên sinh tươi cười thật sự rất là tuấn tú, cho nên ngài nên cười nhiều một chút.”


“Cám ơn đã khích lệ, tiểu nha đầu ngươi thật sự rất thích cười đâu.”
Mấy ngày nay hắn đều nhìn thấy nàng luôn cười, mỗi ngày đều là bộ dáng vô cùng thoải mái.


“Ta cảm thấy cùng Rihan tiên sinh ở cùng nhau là một chuyện vô cùng vui vẻ. Cho nên gặp khi được Rihan tiên sinh, liền tự nhiên lộ ra tươi cười.” Đôi mắt màu nâu của Wakana ôn nhu như nguyệt, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt tươi cười.


“Mẹ nói phương thức biểu đạt hạnh phúc tốt nhất chính là luôn tươi cười để người khác có thể nhìn thấy được, để người đó có thể biết mình đang rất hạnh phúc. Hơn nữa hy vọng phần hạnh phúc này có thể sẽ cảm nhiễm người đó, để cho người đó có thể hạnh phúc đứng lên.”


Rihan ngẩn ra, nhẹ nhàng ngoéo một cái khóe môi, có thể đem nữ nhi bồi dưỡng thành nữ hài trong sáng và luôn tươi cười chân thành như vậy. Mẫu thân của Wakana thật sự là một nữ tử vô cùng giỏi giang, làm cho hắn nhớ tới mẫu thân mình. Hắn tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân lộ ra ưu sầu tươi cười, nhưng nụ cười ôn nhu mà sáng ngời của Wakana với mẫu thân hắn thì hoàn toàn bất đồng. Mẫu thân hắn khi cười rộ lên tuy rằng mềm mại mà xinh đẹp nhưng lại luôn lộ ra một cỗ lạnh lùng cùng ngạo ý.


Người đầu tiên phát hiện Rihan có biến hóa là Kubinashi. Hắn phát hiện âm u trong mắt Rihan tựa hồ chậm rãi tiêu thất, hỏi hắn đã phát sinh sự tình gì, Rihan chính là cười cười, cũng không có trả lời.


Hắn có hai lần vụng trộm đều lặng lẽ đi theo phía sau Rihan, nhưng rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau. Hôm nay hắn vẫn như cũ vụng trộm theo đuôi Rihan ra khỏi nhà, tuy rằng rất nhanh đã mất dấu. Nhưng vào thời điểm hắn đi dạo xung quanh lại phát hiện ra bóng dáng Rihan, bên người hắn còn có thêm một tiểu cô nương đi bên cạnh.


Kubinashi cả kinh, theo bản năng che giấu bóng dáng. Hắn phát hiện tươi cười của Rihan thay đổi, đã không còn là loại tươi cười cho có lệ nữa. Hắn nhịn không được muốn nghe ngóng một chút bọn họ đang nói cái gì, nhưng nếu đến gần hơn nữa chắc chắn Rihan sẽ phát hiện ra hắn.


Rihan luôn hộ tống tiểu cô nương kia về nhà. Tiểu cô nương vừa mới ly khai, Rihan độc tự ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, biểu cảm dần dần lại bị âm u bao trùm, lập tức chậm rãi hướng về gia tộc Nura đi đến.


Tâm tình Kubinashi phi thường phức tạp, nhưng bất luận là gì hắn cũng không nói với bất kì ai về chuyện này. Mà Rihan cũng chưa bao giờ nhắc qua sự tình gì liên quan đến tiểu cô nương kia.


Qua rất nhiều thiên hậu, ở lúc ăn cơm chiều, Rihan nhấp một ngụm rượu, cười đạm nói: “Tiểu tử nhóm, tối nay — bắt đầu làn đêm của Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành).”


Kubinashi sửng sốt, nghe được tiếng gọi ầm ĩ cao hứng nhóm Ayakashi, khi bắt đầu Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành), nhóm Ayakashi của Nura tổ đều sẽ thật kích động.
“Đệ nhị, ngươi thật sự làm cho người ta bất ngờ a.” Kubinashi thở dài, cảm khái cho quyết định đột ngột của Rihan.


“Ân, quả thật là muốn làm cho người ta bất ngờ.”
Rihan giật giật khóe miệng, giơ lên một tia tươi cười không dễ phát hiện: “Phải cho tiểu nha đầu kia gặp những người liên quan đến cuộc sống ‘Du hiệp’ một chút.”


Thời điểm Kubinashi nghe được ba chữ ‘Tiểu nha đầu’ này. Đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn nhìn thấy một nữ hài đứng ở bên cạnh Rihan.


Khi làn đêm Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) xuất hiện, quả nhiên y như suy nghĩ của Kubinashi. Hắn lại một lần nhìn thấy nữ hài đó đứng ở bên người Rihan, Rihan mang theo trăm quỷ đi nghênh đón tiểu cô nương kia. Nhìn đến phía sau Rihan có trăm nhóm Ayakashi, nàng cũng không có lộ ra biểu cảm sợ hãi, ngược lại hữu ích lễ phép cúi đầu, chính là biểu cảm khẩn trương nói: “Lần đầu gặp mặt, ta……”


“Tốt lắm, tiểu nha đầu không cần khách khí , đây đều là trăm nhóm Ayakashi của ta. Về sau chậm rãi nhận thức thì tốt rồi.”
Rihan đem Wakana túm đến bên người mình, tươi cười không kềm chế được nói: “Bắt đầu đi, Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành).”


Nhóm Ayakashi cùng Rihan bay đến giữa không trung, Wakana ở trời cao nhìn xuống những ngôi nhà ở trong đêm sáng lạn ngọn đèn. Hai mắt nàng sáng lấp lánh, bừng tỉnh giống như đứa nhỏ phát hiện bảo vật, thoạt nhìn thập phần vui vẻ.
“Tiểu nha đầu, vui vẻ sao?”
“Ân, thật vui vẻ.”


Nàng hơi quay đầu, cùng Rihan bốn mắt nhìn nhau: “Cùng Rihan tiên sinh ở cùng nhau, quả nhiên là một việc vô cùng vui vẻ.”
“Phải không?” Cùng hắn một chỗ thật sự là một sự tình vô cùng vui vẻ sao?


“Rihan tiên sinh, ngươi thế nào lại lộ ra biểu cảm u ám kia.” Hai má bị vỗ, Rihan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Wakana, phát hiện nàng ôn nhu cười với hắn.


Cả người thiếu nữ trong suốt mà sáng ngời, mâu quang nàng so với ánh trăng càng thêm tỏa sáng ôn nhu. Mặt mày cong cong, tươi cười rạng rỡ có thể bị xua tan ưu sầu, chiếu sáng lên thế giới của hắn bị âm u bao trùm, âm thanh nàng ôn nhu mà kiên định: “Ta chắc chắn sẽ sống lâu hơn Rihan tiên sinh, để có thể luôn chăm sóc cho ngài!!”


Cho nên Rihan tiên sinh, ngươi không cần lại phải lộ ra loại biểu cảm cô đơn này, hãy mỉm cười đi. Nàng thích khi hắn tươi cười tiêu sái lại soái khí.


Rihan ngớ ra, Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) đã kết thúc, Ayakashi phi hành đáp xuống, Wakana tươi cười sáng lạn đối Rihan vẫy tay chào nói: “Tái kiến, Rihan tiên sinh, ta đi trở về.”
Nhìn bóng lưng rời đi Wakana, Rihan vuốt cằm hỏi: “Kubinashi, nhân loại cùng Ayakashi…… Ai sống lâu hơn?”


Kubinashi sửng sốt, không rõ vì sao Đệ Nhị lại hỏi vấn đề đã biết rõ đáp án như thế này: “Kia đương nhiên là……”
“Nếu như là lời của tiểu nha đầu kia…”


Rihan đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của Kubinashi. Mặt mày tràn ngập ý cười, cả người ngày thường luôn ảm đạm không ánh sáng nổi lên một tia ôn nhu quang mang, hai mắt cong cong nói: “Cảm giác có khả năng nàng sẽ sống lâu hơn ta.”


Nhìn đến tươi cười của Rihan, Kubinashi ngây dại. Đã rất nhiều năm rồi không nhìn thấy nụ cười này của Đệ Nhị. Sau khi Otome rời đi, nội tâm Rihan luôn bị bóng đen bao phủ. Thời gian cứ thế mà trôi qua, bóng đen này không hề biến mất mà ngược lại ngày càng to lớn, chậm rãi ăn mòn linh hồn Rihan.


Tình huống như vậy làm cho Kubinashi thật lo lắng. Cho nên kể từ thời gian Otome rời đi thắm thoát đã hai trăm năm, hắn đã từng nói với Rihan, không sai biệt lắm có thể bắt đầu lại tình cảm của bản thân.


Nhưng Rihan chỉ cười có lệ nói: ‘Coi như đã hết. Cái gì mà bắt đầu lại tình cảm, chờ thêm một trăm năm nữa đi.’
Tuy rằng lúc đó Rihan đã nói như vậy, nhưng hắn cảm thấy bóng đen kia đã cắn nuốt nội tâm của Đệ Nhị mất rồi, khả năng có được hạnh phúc xem ra rất khó khăn.


Nhìn đến bóng lưng Wakana lộ ra tươi cười với Rihan. Kubinashi cảm thấy nữ hài này có lẽ sẽ đem lại hạnh phúc cho Đệ Nhị, phần hạnh phúc đã bị lấy đi trước đây.
“Kunibashi, ngươi cùng trăm nhóm Ayakashi về gia tộc Nura trước đi.”


Nghe được lời nói của Rihan, Kubinashi kích động hỏi: “Đệ nhị ngài muốn đi đâu? Chuẩn bị biến mất vài ngày sao?”
“Đi tìm tiểu nha đầu kia.”


Rihan cười nhẹ, sau đó từ trong y phục lấy ra túi phúc khí của mẫu thân tặng hắn, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười nhuộm đẫm phá lệ nhu hòa: “Kubinashi, ngươi nói thử xem,tiểu nha đầu kia có phải hay không là trân bảo mà mẫu thân dành tặng cho ta?”


Kubinashi sửng sốt. Vừa định muốn nói gì, bóng dáng Rihan đã biến mất không thấy, trong gió còn lưu lại âm thanh trầm nhẹ mà cảm thán của hắn: “Nhất định đúng là như vậy, cho nên ta muốn nhận hảo ý mẫu thân dành cho ta.”


Khi Wakana vừa mới đi đến cửa nhà, nàng ngây ngẩn cả người. Rihan thế nhưng đã nhanh hơn nàng một bước xuất hiện trước cửa nhà nàng.
Rihan hơi liếc mắt, tươi cười mị hoặc nói: “A, tiểu nha đầu, hảo chậm a.”
“Rihan tiên sinh, vì sao ngươi lại ở chỗ này?” Wakana ngơ ngác hỏi.


“Ân, bởi vì ta hồi tưởng những lời mà cô mà nói, thật uyển chuyển nha.”
Rihan chậm rãi đi đến bên người Wakana, ở bên lỗ tai nàng thấp giọng nói: “Nhưng đó là tỏ tình đi.”


Wakana chớp mắt, tựa hồ ở nhớ lại lời mình mới vừa nói. Nghĩ mãi hai má nàng đã chậm rãi đỏ ửng cả lên, thanh âm nhà nhà nói: “Giống như thật sự là tỏ tình đâu.”
“…… Hình như là tỏ tình?”


Rihan nhịn không được cười nhẹ đứng lên, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, âm thanh ôn nhu giống như thở dài, giống như bất đắc dĩ, lại lộ ra nhàn nhạt sủng nịch: “Thật sự đúng là một tiểu nha đầu mơ hồ.”


Hai má Wakana phiếm hồng, vuốt tai đã đỏ ửng cả lên, nhỏ giọng hỏi: “Thì là lời tỏ tình, Rihan tiên sinh là tới cho ta câu trả lời sao?”
“Ta suy nghĩ một chút, nếu khoảng cách của ta với nàng quá xa. Chỉ đứng nhìn chăm chú vào ta không phải sẽ thật vất vả đâu sao. Cho nên……”


Rihan chỉ vào vị trí ở trái tim hắn, sau đó thân thủ đem Wakana túm lại nói, tươi cười tà khí mà yêu hoặc: “Tiểu nha đầu, vị trí này của ta giao cả cho nàng. Ngươi liền ở trong này nhìn chăm chú vào ta đi.” Ở bên cạnh hắn, mãi mãi cùng nắm tay hắn đi hết cuộc đời này.


Nghe lời nói của Rihan, khóe miệng Wakana cong cong, nhẹ nhàng gật đầu, bên môi nàng tươi cười hạnh phúc mà tươi đẹp làm người ta thấy đẹp mắt. Rihan đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mà vuốt tóc nàng, ôn nhu vuốt ve trân bảo chỉ duy nhất thuộc về hắn.
“Này cho nàng.”


Rihan cầm trong tay túi phúc khí để vào trong lòng bàn tay Wakana, thấp giọng nói: “Đây là túi phúc khí của mẫu thânta, nàng đã tích góp từng tí một phúc khí toàn bộ đều nơi này. Tuy rằng không biết ta đã dùng, rớt mất bao nhiêu, nhưng những phúc khí còn đều đưa cả cho tiểu nha đầu nàng.”


“Đồ vật trọng yếu như vậy….. Là của mẹ tiên sinh đưa cho ngài……”
“Ân, rất trọng yếu, khi mẫu thân qua đời nàng đều tặng cả cho ta. Ta chưa bao giờ đem nó rời khỏi mình dù chỉ một giây.” Rihan hơi nheo lại mắt, đôi mắt lộ ra bất khả tư nghị ôn nhu.


“Đúng là bởi vì rất trọng yếu, cho nên mới cấp cho tiểu nha đầu nàng.”
Hai tay Wakana nâng túi nhỏ kia, giống như chiếm được bảo vật trân quý trên thế giới: “…… Ta nhất định sẽ hảo quý trọng, cũng sẽ không để rời khỏi người.”


Rihan tươi cười sủng nịch sờ đầu Wakana, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc.”


Nếu mẫu thân còn tại thế như lời nói, nhất định sẽ thật trách cứ hắn đi. Rõ ràng hạnh phúc của Otome hắn đã không gánh vác tốt nhưng lại bắt được tươi cười tươi đẹp của tiểu nha đầu này, để nàng ở lại bên người hắn.


Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Cho dù hạnh phúc của hắn dành cho nàng khả năng có chút miễn cưỡng, hắn cũng không nghĩ đến việc buông tay. Hắn sẽ đem ‘Trân bảo’ này thật cẩn thận thủ hộ ở trong lòng bàn tay, làm nàng vĩnh viễn tươi cười tươi đẹp, không có ưu sầu.


Rihan hơi cúi mâu nhìn túi phúc khí trong tay Wakana. Mẫu thân, ta nguyện ý đem toàn bộ phúc khí của mình đưa cho tiểu nha đầu này, thỉnh phù hộ nàng hạnh phúc không lo.






Truyện liên quan