Chương 12

Hôm nay An Tâm Á rõ ràng cực kỳ xui xẻo, không chỉ hai lần gặp một cách rất bất thường gã cầm thú của bảy năm trước, hơn nữa vừa ra khỏi KFC, đi tắt qua cái hẻm nhỏ đến trạm xe buýt, liền gặp phải bốn tên lưu manh. . . . . .


An Tâm Á nghĩ một chọi bốn, dường như có chút khó khăn, ánh mắt của cô liếc về phía sau nhìn lướt qua, dường như muốn chạy ngược lại cũng không dễ dàng, cô chỉ vừa mới thủ thế, bốn người đã xông tới, phát ra tiếng cười ɖâʍ ô.


Trường hợp này An Tâm Á cũng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là không ngờ tới ở thành phố A, ban ngày ban mặt, thế nhưng lại không ngờ cũng gặp phải chuyện như vậy.
"Cô em. . . . . ." Tên lưu manh thứ nhất phát ra nụ cười bỉ ổi, "Dáng dấp khá tốt nha, đi chơi với anh một lần đi . . . . . ."


Ba người còn lại cười lớn, "Vóc người này, bắt về chụp mấy tấm ảnh bán ra ngoài khẳng định sẽ rất lời. . . . . ."


An Tâm Á nheo mắt, âm thầm nghĩ, choáng nha, thì ra là gặp phải mấy tên hèn hạ hay bắt gái làm mấy phim khiêu ɖâʍ, tâm tình cô nhất thời khó chịu, vừa đúng lúc giải quyết bọn họ luôn, tên lưu manh thứ nhất đã động thủ đánh tới, từ phía sau gắt gao ôm lấy An Tâm Á, "Trói chặt cô ta, mang về thoải mái một chút. . . . . ."


"Mẹ kiếp . . . . . ." An Tâm Á lại một lần nữa không kiềm được nói tục, khuỷu tay đánh về phía sau đánh thẳng vào bụng tên lưu manh thứ nhất, thêm một cước dẫm lên chân của hắn, tay vừa được tự do, lập tức đánh bất ngờ, một Long Trảo Thủ phế đi tiểu đệ của hắn. Động tác này cực kỳ mạnh bạo~~


available on google playdownload on app store


"A. . . . . ." Tên lưu manh thứ nhất phát ra tiếng kêu vặn vẹo, che hạ thân ngã nhào trên đất, toát ra mồ hôi lạnh, kêu lên "Chờ tao bắt được mày, đem về tao sẽ chơi mày tới ch.ết con nhỏ ch.ết bầm này. . . . . ."


Ba người kia lập tức tay mắt lanh lẹ cùng rút một cây gậy gỗ đánh tới, hơn nữa đề cao cảnh giác, "Không tệ lắm, bản lĩnh không tệ, càng khó trị, tao càng muốn bắt bằng được. . . . . ."
An Tâm Á cả kinh, cả người tóc gáy đều bị dựng lên.


"Anh. . . . . ." Khả Khả tinh mắt, đi qua nơi này liếc mắt liền thấy tình trạng bên trong, lập tức kêu lên, ngón tay chỉ vào trong hẻm nhỏ, "Anh ơi, có người đánh nhau. . . . . ."


Vừa nghe có người nói chuyện, An Tâm Á lập tức quay đầu lại, đang lúc vội vàng liếc thấy mắt anh thâm trầm, cũng không kịp nghĩ quá nhiều, kêu cứu , "Cứu mạng. . . . . . A. . . . . ."


Cô phản ứng không kịp nữa, phía sau bị một gậy đánh trúng làm cho bất tỉnh, ý thức sau cùng vẫn là ánh mắt thâm trầm của người đàn ông kia, xong rồi, cô biết anh sẽ không cứu cô. . . . . .


Mấy tên lưu manh cũng liếc thấy có người ở đầu ngõ, có chút khẩn trương, mắt thấy anh dường như không hề có ý muốn quản chuyện người khác, an lòng xuống, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, "Mang về. . . . . ."


Tên lưu manh thứ nhất vẫn đang rên rỉ, cắn răng đứng lên, hướng tới chổ An Tâm Á, "Mẹ nó, đàn bà ch.ết tiệt, xuống tay thật là hung ác, tao nhất định phải ăn đủ vốn trở lại. . . . . ." Mồ hôi lạnh nhỏ giọt, một đôi bàn tay liền sờ loạn trên người An Tâm Á, dùng sức nắn bóp, không chút lưu tình.


"Anh. . . . . ." Khả Khả có chút thấp thỏm nhìn Trình Quân Hạo, vừa khẩn trương nhìn bốn người kia.
Trình Quân Hạo mặt thâm trầm, "Khả Khả, nhắm mắt lại. . . . . ."
Khả Khả cuộn lại trong ngực anh, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run lên một cái , ngón tay bấu lấy bả vai của anh, rõ ràng là sợ.


Bốn tên lưu manh chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Trình Quân Hạo ôm đứa bé đi tới, sắc mặt lập tức biến đổi, "Thức thời, chớ xen vào việc của người khác. . . . . ." Giọng nói gian ác, bọn họ có đến bốn người đấy.


Trình Quân Hạo phát ra tiếng cười khinh thường, hừ lạnh một tiếng, bóng dáng cực nhanh, tay trái ôm đứa bé, chỉ một con tay phải, chớp mắt một cái liền bắt lấy cổ họng tên lưu manh thứ nhất. Anh không nói lời nào, như thế lại cực kỳ khủng bố, không tiếng động chặt ngón tay càng chặt hơn làm tên lưu manh thứ nhất sợ hãi, sắc mặt của hắn lập tức đỏ lên, cặp mắt nổi lên, dẩy dụa giống như một con cá ch.ết. Ba người hai mặt nhìn nhau, rất có ăn ý vây xung quang đánh tới, Trình Quân Hạo chỉ nhíu nhíu mày, tay phải không có buông ra, một chân quét ngang qua, đem ba người toàn bộ đạp dẹp, té xuống đất tiếng, bọn họ sợ hãi trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn Trình Quân Hạo giống như nhìn Tử Thần, bọn họ thậm chí không biết anh ra tay thế nào, quá đáng sợ. . . . . .


Thời gian này mình hơi bận có thể edit truyện sẽ hơi chậm chút mong các bạn thông cảm ^^!






Truyện liên quan