Chương 59: Chuyện của Tiểu Hạ (3)

Vô Ưu nằm không ngủ được lật qua lật lại. Nghĩ đi nghĩ lại, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên, không thể làm gì khác hơn là “ra tay” với một người khác. Đương nhiên, cái người vừa mới “hẹn hò” với cô - Nhạc Khải - chính là con cừu non béo tốt được cô cho vào tầm ngắm, chờ làm thịt rồi.


"Vô Ưu, dậy ăn sáng nào."
Tiểu Hạ thức dậy rất sớm, sau khi làm bữa sáng xong, gọi Vô Ưu dậy ăn cơm. Vô Ưu nói với Tiểu Hạ:
"Cho tôi mượn bộ quần áo nha, hôm nay tôi có hẹn."


Cô không thể để nguyên bộ đồ đã mặc hai ngày này đi được. Hơn nữa, nếu về qua nhà thì sẽ bị trễ mất. Vô Ưu lúc này rất sốt ruột, chỉ muốn thật nhanh đến cuộc hẹn để mượn tiền.
Tiểu Hạ mở tủ quần áo, lấy ra những bộ đồ mình thích nhất:
"Cô xem thích bộ nào."


"Oa, Tiểu Hạ, quần áo của cô thật đẹp a."
Vô Ưu nhìn đống quần áo, không nhịn được, mở to hai mắt hỏi. Tiểu Hạ cười giải thích nói:
"Đây đều là quần áo tôi mua ở nước ngoài, lúc đi học đó. Chắc là vẫn chưa bị lỗi thời."
Mua khi đang học tại Pháp. Thảo nào…


Vô Ưu nhìn không biết chọn bộ nào. Tiểu Hạ chọn cho cô một chiếc quần short màu trắng, kết hợp với cái áo màu tím nhạt. Chiếc áo chất lụa mỏng rủ xuống, bên trên có một chiếc nơ hình con bướm. Vô Ưu mặc vào, cả người trông rất mát mẻ, đáng yêu. Khiến người khác vào thấy sáng ngời.


"Thế nào? Rất đẹp đi?"
Vô Ưu xinh đẹp xoay một vòng, sau đó chống tay vào thắt lưng nhìn Tiểu Hạ cười hỏi. Thấy bộ dáng xinh đẹp, dễ thương của Vô Ưu, Tiểu Hạ thật lòng nói:
"Nhìn đẹp lắm, nhìn giống như cô sinh viên đại học đang trong độ tuổi thanh xuân vậy."


available on google playdownload on app store


‘Cô sắp 30 tuổi rồi nha? Mặc cái bộ này, nhìn giống như nữ sinh vậy.’
‘Chị tôi sắp 30 tuổi rồi, cô giúp cô ấy chọn bộ nào cho xứng với tuổi, thành thục một chút.’
Hai người không hẹn mà nên, đều nhớ lại câu nói của Tiểu Hạ, lúc đi mua đồ lần trước.
"Ha ha."


Tiểu Hạ bật cười trước, Vô Ưu tò mò hỏi lại:
"Cô cười gì vậy?"
Tiểu Hạ mỉm cười, vừa sửa lại đầu tóc cho Vô Ưu, vừa nói:
"Tôi nghĩ lại lần trước ở khu mua sắm, là tôi không tốt."
Vô Ưu sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Hạ, thẳng thắn nói:


"Tôi cũng có cảm giác ngày đó cô giống như là người khác vậy. Lúc đó cô làm sao vậy?"


Vô Ưu thẳng thắn, khiến Tiểu Hạ rất xúc động. Giống như trong tình yêu, trong tình bạn cũng cần có sự thật lòng, không thể để dù chỉ một hạt cát lẩn vào. Vô Ưu chọn cách thẳng thừng, điều này chứng minh, cô không muốn giữa bọn họ, có bất kỳ nghi tỵ gì.


"Vô Ưu, mặc dù tôi không có mẹ, nhưng mấy năm qua, tôi thật sự rất hạnh phúc."


Tiểu Hạ nói xong, lộ ra nụ cười thản nhiên, giống như hồi tưởng, cảm nhận hạnh phúc đó, lại giống như sầu não, lưu luyến không thôi. Vô Ưu ngồi trên ghế, nhìn Tiểu Hạ qua gương. Vẻ mặt luôn vui tươi trước giờ, lại lờ mờ hiện ra sự đơn độc. Đúng vậy, cô có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Hạ.


Mặc dù Tiểu Hạ không có mẹ, nhưng, cô lại có người cha tốt nhất trên đời. Còn cô thì sao? Mặc dù cô không có cha, nhưng cô đã có người mẹ tốt nhất trên đời. Chỉ có điều, so với cô, Tiểu Hạ hạnh phúc hơn, ít nhất, cha của Tiểu Hạ vẫn còn có thể được làm bạn với cô ấy như trước, còn mẹ thì cũng đã trở về bên cạnh. Còn cô thì sao? Mẹ qua đời từ sớm, cha cô thì càng không cần phải nhắc tới. Có lẽ, nếu có một ngày bọn họ đứng chung một chỗ, đối mặt nhau, thì cha của cô, cũng không chắc có nhận ra cô được không nữa.


Ha ha, nhưng mà, cũng chẳng sao. Cô còn có bà nội, cả Bé Diễm nữa! Chỉ cần có bọn họ bên cạnh, cô đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới rồi!


Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Vô Ưu và Tiểu Hạ. Vô Ưu sở dĩ luôn vui vẻ, hạnh phúc, bởi vì cô có bản lĩnh tự an ủi mình. Cô cũng có đau buồn, nhưng, rất dễ dàng lấy lại thăng bằng. Còn Tiểu Hạ, mặc dù cũng trải qua hoàn cảnh tương tự Vô Ưu, cũng tự nhìn thấu rất nhiều sự tình, nhưng, năm tháng trôi qua không có nghĩa là tang thương. Cô kiên trì không khóc, không rơi lệ, cũng không có nghĩa là thật sự kiên cường.


Tiểu Hạ tiếp tục chải đầu cho Vô Ưu, động tác vô cùng dịu dàng, hết sức chuyên tâm. Giống như làm để tiễn biệt lần cuối vậy, vô cùng lưu luyến. Cô vừa chải đầu, vừa nhẹ nhàng nói với Vô Ưu:


"Tôi vẫn cho rằng, điều bất hạnh duy nhất của tôi chính là mẹ. Mẹ đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới hiểu được, tôi cũng đã từng là một người con gái xấu xa."


Vô Ưu không ngắt lời cô, trong lòng nghĩ, cô nói ra được có thể sẽ thoải mái hơn. Cho nên, Vô Ưu chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì.


"Lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc tôi đã yêu. Lúc đó là thực lòng rung động, có sự e lệ, có sự vui mừng, có cả hồi hộp. Nhưng, khi tôi biết tổng giám đốc thích cô, tôi bắt đầu thấy ghen ghét!"


Tổng giám đốc thích cô? Sau có thể như thế được? Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói, trong lòng đầy kinh ngạc. Tiểu Hạ vẫn tiếp tục nói:
"Hiện tại, có thể tôi vẫn còn thích tổng giám đốc, bởi vì, anh ấy là người đầu tiên cho tôi cảm giác rung động."
Sau khi cười chua sót, lại tiếp:


"Vô Ưu, xin lỗi cô. Tôi bây giờ mới phát hiện, trên thế giới này, người tôi không nên làm tổn thương nhất chính là cô. Nếu như có thể, tôi muốn đem toàn bộ hạnh phúc của tôi cho cô. Để cô mãi mãi là một thiên thần hồn nhiên nhất, vui vẻ nhất."


Vô Ưu không biết Tiểu Hạ định làm gì, nhưng, có một dự cảm xấu. Cô không muốn không khí trở nên nặng nề, nên cười to một tiếng, ánh mắt khoa trương nhìn nhìn Tiểu Hạ nói:
"Oa, Tiểu Hạ, cô nói chuyện thật hay nha. Có thể đi làm diễn viên được đó!"
"Ha ha. . ."


Tiểu Hạ cúi đầu cười yếu ớt, sau đó nói:
"Đúng vậy a. Thì ra tôi còn có năng khiếu này. Thật đáng tiếc, không gặp cô sớm hơn. Biết cô từ sớm, tôi sẽ nghe theo cô đi học diễn xuất rồi. Nói không chừng, bây giờ có khi đã trở thành ngôi sao rồi nha!"


Là nói giỡn không sai, nhưng trong ánh mắt thật sự lại có một cảm giác tiếc nuối.
"Đẹp quá, ha ha. Tiểu Hạ, cô còn dám nói tôi giống như một bà cô sắp 30 tuổi nữa không. Mở to hai mắt mà nhìn a, một cô gái đang tuổi thanh xuân cực kỳ xinh đẹp đó."


Vô Ưu vừa nói, vừa trưng ra vẻ đáng yêu. Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vui vẻ. Vô Ưu vừa soi gương, vừa đưa tay lên làm dáng, miệng không ngừng líu lo, tự ngây ngất chính mình:


"Tôi thật sự nghi ngờ, mình có phải là tiên nữ giáng trần không a. Cô nghĩ thử xem, là cô nói đó, tôi sắp 30 tuổi rồi, sao lại có thể xinh đẹp như vậy. Nhìn mặt tôi này, da trắng nõn, mịn màng, lại nhẵn bóng. Nhìn dáng người nữa nè, cũng lả lướt đó chứ. Có điểm nào giống như đã sinh con chứ. Tôi càng nhìn càng thấy mình thật sự rất hoàn mỹ nha. Ông trời đúng là không tệ với tôi. Lần này tôi ra ngoài, nói không chừng còn có thể mê hoặc mấy cậu nam sinh a..."


"Ha ha, ha ha. Vô Ưu, cô đúng là một kẻ dở hơi!"


Tiểu Hạ bị bộ dáng khoa trương của Vô Ưu chọc cho cười vui vẻ. Đến lúc này, còn có thể làm cho cô cười được, e rằng, cũng chỉ có Vô Ưu mới có bản lĩnh này thôi. Vô Ưu rốt cục cũng nhìn thấy nụ cười thật sự của Tiểu Hạ, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ. Trong lòng càng hăng hái hơn, để Tiểu Hạ có thể tiếp tục có được tiếng cười vui vẻ này, càng cố gắng.


Mẹ Tiểu Hạ ở ngoài, nghe thấy tiếng cười của con gái, trên mặt cũng xuất hiện vẻ kiên định giống như Vô Ưu.
...


Vô Ưu sau khi đi tới Quảng trường thời đại - nơi hẹn với Nhạc Khải, liếc mắt đã thấy Nhạc Khải. Trên người anh mặc chiếc áo phông không tay, kết hợp với một cái quần thời trang. Tóc anh giống như vừa mới làm, bồng bềnh, tự do mà chững chạc. Cả người nhìn rất đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời vậy. Các cô bé nữ sinh đi ngang qua, đều không nhịn được liếc trộm, người thì thầm bàn tán, người thẹn thùng cúi đầu, sau đó mới lưu luyến rời đi.


Tên nhóc này lại phóng điện loạn lên rồi.
Vô Ưu lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Khải, đã không vừa mắt với ánh mắt đa tình của anh rồi. Bây giờ lại thấy bộ dáng gặp ai cũng cười, giống như người yêu của anh, càng nhận định anh chính là một tên hoa hoa công tử chính cống.


Để tránh việc anh gây thêm tai họa cho các nữ sinh, Vô Ưu quyết định đến đưa cái mầm tai họa này đi. Nhưng, đúng lúc này, nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ đi tới chỗ Nhạc Khải. Sau đó, người đàn ông bắt tay Nhạc Khải, rồi nói chuyện rất tự nhiên. Xem ra chắc là người quen rồi.


Chờ lát nữa rồi đi qua vậy.
Vô Ưu tế nhịn không đi qua đó quấy rầy, bỗng nhiên có cảm giác có người đang kéo kéo áo cô. Cô tò mò cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một cậu bé trạc tuổi Nhạc Diễm, đang ngẩng đầu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn cô.
"Cực cưng, sao con lại ở đây một mình a?"


Vô Ưu ngồi xổm xuống, lấy tay bẹo bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé. Trong lòng có chút cảm thán, đều là trẻ con như nhau, sao Bé Diễm lại chẳng đáng yêu như thế này. Cậu bé này mới thú vị làm sao, không những không để ý việc cô bẹo bẹo má nó, còn dùng giọng non nớt nói:


"Chị xinh đẹp."
E rằng, không có người phụ nữ nào, khi nghe thấy lời khen ngây thơ này mà không vui vẻ. Vô Ưu càng không nhịn được bật cười to. Vừa cười, vừa nói:
"Ha ha... Cực cưng nhỏ, ta thật sự yêu con ch.ết mất. Ha ha..."


Tiếng cười của Vô Ưu, thu hút tất cả ánh mắt của những người gần đó. Bao gồm cả Nhạc Khải và đôi vợ chồng kia.
"Ah, Tiểu Hoàn. Sao con cứ chạy lung tung vậy."


Sau khi hai vợ chồng nhìn thấy cậu nhóc kia, người vợ vội vàng đi tới. Nhìn chắc là mẹ của cậu bé. Nhưng, mẹ cậu bé lôi thế nào, cậu bé cũng không đi. Ngược lại, còn chui tọt vào lòng Vô Ưu, vừa rúc vừa nói:
"Chị ôm, chị ôm. Tiểu Hoàn muốn chị."


Người mẹ nhìn đứa con không chừa chút nào mặt mũi cho mình, cười xấu hổ với Vô Ưu. Sau đó, lại tiếp tục cố gắng kéo cậu bé ra. Cậu bé giống như đã quen biết Vô Ưu, sống ch.ết cũng không chịu buông, làm người mẹ mồ hôi cũng chảy ra rồi.
"Không sao đâu, để em ôm cậu bé qua đó cho."


Vô Ưu không ngờ rằng, có lúc mình cũng được hoan nghênh đến như vậy. Cô ôm lấy cậu bé, đi về phía Nhạc Khải...


Nhạc khải đã đợi ở đây từ sớm. Phải công nhận anh chính là một người tình lý tưởng. Nguyên tắc của anh là không đến muộn. Đương nhiên, cũng chưa có người phụ nữ nào thực sự để anh phải chờ đợi. Nhưng, bây giờ, Vô Ưu chính là ngoại lệ.


Lần đầu tiên, đến muộn. Lần thứ hai, vẫn đến muộn.


Ngay lúc anh định gọi điện cho cô, thì gặp người anh học cùng trường trước kia. Mấy năm không gặp, học trưởng cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, cũng đã có vợ, có con. Lúc học trưởng muốn giới thiệu con với anh, lại không nhìn thấy con đâu. Đúng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng cười hồn nhiên, vui vẻ.


Áo màu tím nhạt. Quần short màu trắng. Dưới chân là đôi giàu vải hình hoạt hình. Trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng. Trên mặt mang một chiếc kính thật to, che khuất hơn nửa mặt.
Chỉ nhìn thoáng qua, căn bản sẽ cho rằng, đây là một cô bé nữ sinh xinh đẹp. Nhưng, đó chính là sai lầm khi nhìn vẻ ngoài.


Nhạc Khải sau khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc, chỉ biết đó là Vô Ưu. Đối với bộ trang phục vượt mức hiệu quả của cô, anh cũng chỉ có thể dùng từ ‘quá đẹp’ để hình dung. Hơn nữa, trong lòng lại nảy sinh một nghi vấn. Cô rốt cuộc là bao tuổi hả? Cô mặt lễ phục dạ hội, có khí chất mê người của người phụ nữ 25-26 tuổi. Mặc bộ đồ công sở, lại như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học. Bây giờ, cô thậm chí, nhìn so với sinh viên đại học còn ngây thơ hơn.


"Tiểu Hoàn, lại đây nào."
Vô Ưu sau khi ôm tên nhóc kia tới nơi, cha cậu bé gật đầu với Vô Ưu, sau đó nói giọng nghiêm khắc ra lệnh cho cậu bé. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Bây giờ cậu nhóc sợ cha, cho nên quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vươn tay về phía mẹ.


Nhạc Khải thừa dịp nháy nháy mắt với Vô Ưu. Đối với sự ‘phóng điện’ của anh, Vô Ưu cũng không thèm nể mặt, le lưỡi lại!
"Tiểu Hoàn, nói con đó!"
Cha cậu bé lại gây khó dễ, Tiểu Hoàn đành nhìn Nhạc Khải ứng phó, nói to rõ ràng:
"Chào chú ạ."


Nhạc Khải thấy cậu bé chỉ liếc mắt nhìn mình một cái, xong lại nhìn Vô Ưu, cảm thấy hơi xấu hổ, sờ sờ mũi. Anh còn tưởng rằng, mình là người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ, ai gặp cũng thích, hoa thấy cũng phải nở rộ. Lại không ngờ, tên tiểu quỷ này, không để cho anh chút mặt mũi nào.


"Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."


Nhạc Khải cũng không muốn lãng phí thời gian hẹn hò, khó khăn lắm mới có được, ở chỗ này. Cho nên, đặt tay lên vai Vô Ưu, ngầm ám chỉ với mọi người, quan hệ của anh với cô. Học trưởng Nhạc Khải cũng là người thông minh, nên đương nhiên hiểu được, cười sảng khoái nói:


"Kết hôn nhớ gửi thiệp cho tôi nha."
Nhạc Khải đương nhiên hiểu được ý tứ của học trưởng, nhưng, không những không cảm thấy không được tự nhiên, mà nghe thấy thế, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái. Cho nên lúc này liền trả lời:
"Dĩ nhiên rồi."
Tiểu tử thúi, dám chiếm tiện nghi của lão nương!


Vô Ưu nhìn vẻ mặt mập mờ của Nhạc Khải, thật muốn trước mặt mọi người nói không biết anh, hoặc là hô to ‘dê xồm’ cho anh mất mặt. Nhưng, lại nghĩ tới hôm nay còn có chuyện quan trọng cần nhờ vả, cho nên đành chịu đựng, để cho anh chiếm chút tiện nghi!


"Kết hôn? Con cũng muốn kết hôn. Chị ơi, chị kết hôn với Tiểu Hoàn được không?"


Vốn là nên nói lời từ biệt, lại không ngờ lúc này tên nhóc kia lại phát ra một câu kinh người đến như vậy. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải cầu cứu. Cả đời cô, lần đầu tiên được người ta cầu hôn, nhưng lại là một tên tiểu quỷ. Cô thật sự không biết trả lời như thế nào. Nhạc Khải nhân cơ hội này lợi dụng, vừa ôm chặt Vô Ưu hơn, vừa nói với tên nhóc kia:


"Tiểu Hoàn, con còn quá nhỏ a."
Tiểu Hoàn sau khi cúi đầu tự hỏi một chút, liền nói:
"Con có tiền a. Chị ơi, chị gả cho em đi. Em có thể cho chị rất nhiều tiền, chị có thể mua được rất nhiều, rất nhiều đồ tốt."
Tiền?!


Tên nhóc vừa nói xong, Vô Ưu không nhịn được nhíu nhíu mày. Một cậu nhóc ngây thơ như thế, sao lại có thể dạy giỗ thành như vậy đây? Vẻ mặt Nhạc Khải cũng giống Vô Ưu. Mà sắc mặt cha mẹ Tiểu Hoàn cũng cực kỳ khó coi. Xem ra bọn họ cũng biết được suy nghĩ lệch lạc của cậu bé rồi. Điều này có thể nói là bất hạnh của bọn họ, nhưng, đứng ở góc độ khác, cũng là may mắn cho bọn họ. Ít nhất, cũng chưa đến nỗi “mất dê mới lo làm chuồng”, vẫn chưa muộn để uốn nắn…


...
"Vậy, em cho chị năm nghìn vạn được không?"
Vô Ưu thấy tình huống có chút khó xử, cho nên nhìn Tiểu Hoàn cười. Tiểu Hoàn còn lại sảng khoái nói:
"Được."


Bộ dạng không chút nào chần chờ của tên nhóc, làm Vô Ưu không nhịn được bật cười. Năm nghìn vạn dễ có như vậy thì tốt rồi. Nhạc Khải lúc này đột nhiên nói một câu:


"Tiểu Hoàn. Con đừng nhìn chị ấy bây giờ xinh đẹp như thế này. Chờ sau khi con lớn lên rồi, chị ấy có thể đã thành bà già rồi đó. Con xem, giống bà lão bên kia kìa."
Nhạc Khải vừa nói, vừa chỉ một bà lão có mái tóc hoa râm, đang bước tập tễnh ở phía xa xa.
"Hả?"


Giọng nói của cậu bé rõ ràng đã không còn tình nguyện nữa. Nhạc Khải nhân cơ hội này, liền đưa ra đề nghị:
"Như thế này có được không, chúng ta sẽ sinh cho con một em gái. Chờ khi con lớn lên, em gái đó cũng sẽ lớn như chị lúc này đó. Con xem, có phải rất xứng đôi không."


Nhạc Khải vừa nói, vừa ôm Vô Ưu, để cho cậu bé nhìn. Tên nhóc kia thấy vậy, sự thất vọng trong mắt cũng biến mất, cười gật đầu nói:
"Uhm, rất xứng đôi."
"Được. Vậy quyết định như thế a."
"Uhm!"
"Vậy chờ chúng ta sinh được em gái, sẽ liên lạc ngay với con nha."
"Được ạ."


"Vậy giờ, tạm biệt nha!"
"Tạm biệt!"


Nhạc Khải sau khi hù cho tên nhóc kia một trận sững sờ, ôm Vô Ưu rời đi, phá lên cười khoa trương. Lúc này Vô Ưu mới ý thức được, Bé Diễm thông minh đến thế nào. Nếu những lời kia Nhạc Khải nói với Bé Diễm, nhất định sẽ bị Bé Diễm tặng cho hai từ ‘ngu ngốc’ rồi.


Vã mồ hôi. Đây chính là điều người ta hay nói mà, xinh đẹp quá cũng có mặt trái nha.

"Cười đủ chưa hả?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Khải hỏi, Nhạc Khải còn lại là gật đầu. Sau đó nói:
"Đủ rồi."
Nói xong, nhìn chằm chằm Vô Ưu, nghiêm túc nói:


"Nếu tôi đã cười đủ rồi. Vậy bây giờ nói chuyện chính sự thì thế nào?"
Chính sự?


Vô Ưu có chút khó hiểu. Không biết Nhạc Khải có chuyện chính sự gì muốn nói với cô đây. Lẽ nào, sẽ không phải là đòi tiền lại đó chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu lộ ra vẻ mặt phòng bị. Nhạc Khải cũng không để ý, cúi đầu xuống, tháo cái kính to đùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra. Anh không thích nhìn cô qua kính. Cái loại cảm giác này chẳng thật chút nào.


"Vô Ưu, có phải em đang cần năm nghìn vạn không?"
Lời Nhạc Khải vừa nói ra khỏi miệng, Vô Ưu đã mở to hai mắt kinh ngạc, không dám tin, nói:
"Sao anh biết được?"
Sao biết được?


Mới vừa rồi cô còn nói với tên nhóc kia mà. Mặc dù là nói đùa, nhưng trong mắt có sự tiếc nuối, khát vọng, đều không che giấu chút nào. Anh làm sao có thể không nhìn ra được đây?


Vô Ưu thấy Nhạc Khải vẫn không trả lời, mà chỉ nhìn cô chăm chăm. Cô nuốt hai ngụm nước miếng, sau đó cẩn thận dò hỏi:
"Vậy, anh cho tôi mượn năm ngàn vạn được không?"
Nhạc Khải nghiêm túc nói:
"Được. Chỉ có điều, nếu như đó là em cần."


Trong lời nói của anh rõ ràng mang ý, không mượn hộ người khác.
"Khải, đừng như vậy mà. Mọi người đều là bạn bè. Tiểu Hạ thật sự cần sự giúp đỡ."
Vô Ưu nhìn anh năn nỉ. Nhạc Khải còn lại nói:
"Bạn bè? Vô Ưu, có phải chỉ cần là bạn bè, em sẽ đều giúp đỡ sao?"


"Đúng vậy! Nếu như anh cần giúp đỡ, tôi cũng sẽ giúp anh."
Một câu nói đơn thuần, làm cho Nhạc Khải không biết nói gì. Sau một hồi trầm mặc, anh bất đắc dĩ nói:
"Được, tôi cho vay..."


Nhạc khải còn chưa nói hết lời, điện thoại di động đã đột nhiên vang lên. Anh kinh ngạc nhận điện thoại. Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp của cha:
"Mau quay về công ty ngay. Lập tức triệu tập cuộc họp lãnh đạo cấp cao!"
Họp lãnh đạo cấp cao? Trong ngày nghỉ?


"Cha, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhạc Khải thấy tình hình gấp gáp như vậy, nghĩ nhất định đã có chuyện xảy ra. Giọng nói Nhạc Thiên Hàng hơi khàn khàn:
"Trong điện thoại không tiện nói. Con quay về trước đã."
"Vâng."


Nhạc Khải sau khi cúp điện thoại, thấy sốt ruột vô cùng, hận không thể lập tức phi ngay về xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng... Anh nhìn Vô Ưu không biết giải thích như thế nào. Vô Ưu nói:
"Anh có chuyện cứ đi trước đi. Tôi tự về được."


Nhạc Khải cười cảm kích trước sự tâm lý của Vô Ưu, sau đó liền chạy về phía bãi gửi xe. Chạy được hai bước, nghĩ đến chuyện mượn tiền, anh liền dừng lại, nói với Vô Ưu:
"Ngày mai tôi sẽ cầm chi phiếu qua cho em."


Vô Ưu nhìn Nhạc Khải cười. Không ngờ, lúc này anh đang có chuyện gấp như thế, lại vẫn có thế bận tâm đến mình. Cô vẫy tay cười nói:
"Uh, ngày mai hãy nói. Anh mau trở về đi. Lái xe cẩn thận đó."
Nhạc Khải gật đầu, lại tiếp tục chạy về phía bãi gửi xe.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?


Trên đường đi, trong đầu Nhạc Khải cứ lởn vởn câu hỏi trên. Cũng cùng lúc này, trong phòng máy tính của ‘Thạch Môn’, Thạch Thiên Kình đang ngồi dựa trên ghế, nhàn nhã thưởng thức cà phê. Bên cạnh hắn là người đàn ông có khuôn mặt trắng noãn, đeo mắt kính gọng vàng, bàn tay đang múa may quay cuồng trên bàn phím. Trên màn hình hiện lên một đống số liệu xem không hiểu gì.


Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng, ngón tay gõ linh hoạt trên bàn phím, động tác ưu nhã giống như đang đánh đàn dương cầm vậy. Thạch Thiên Kình giống như đang thưởng thức khúc nhạc đó, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Mãi đến khi người đàn ông đeo kính gọng vàng dừng động tác mới thôi.


"Thế nào?"
Thạch Thiên Kình mặc dù là đang hỏi, nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên hai chữ tự tin. Người đàn ông đeo kính gọng vàng trả lời:
"Tôi đã để anh phải thất vọng lần nào chưa?"


Nói xong, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đối ngược hẳn với nụ cười cuồng vọng. Thạch Thiên Kình cũng không khách khí nói:
"Đương nhiên, nếu như giám đốc phòng IT ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, vậy nên về nhà nghỉ ngơi được rồi."


Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng cười một cái, khiêu khích nói:
"Tốt nha. Anh sa thải tôi đi. Tôi về nhà mình làm tổng giám đốc."
Thạch Thiên Kình quay đầu nhìn hắn, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc đề nghị này, cuối cùng cho hắn bốn chữ quả quyết:
"Đừng có mơ tưởng."


Nói xong, đứng lên ra khỏi phòng máy tính, đi về phòng làm việc của mình…
Nhạc Khải!
Thạch Thiên Kình ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, nhìn tờ chi phiếu một ngàn vạn trong tay, trên mặt chỉ còn sự cuồng ngạo. Thứ hắn đã muốn có, không ai có thể ngăn cản!
...


"Nói nhỏ cho cha a. Dì Tiểu Hạ vừa mới gọi điện thoại, nói mẹ có hẹn đó. Hắc hắc, cha lo lắng, thì trở về đi."
Trong nhà Vô Ưu, Nhạc Diễm nói với người, đang lén lút gọi điện để hỏi thăm tình hình của Vô Ưu - Phương Đông Dạ. Đầu bên kia, Phương Đông Dạ liền quýnh lên, hỏi dồn:


"Sao cô ấy lại vẫn còn lui tới với người đàn bà kia. Con không biết ngăn cản mẹ lại sao?"
Đối với sự gấp gáp của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười thủng thẳng nói:


"Hiện giờ con đang nghĩ, dì Tiểu Hạ được ai đó ‘ưu ái’ mà rất đáng thương nha. Không biết, nếu mẹ biết được người làm ra chuyện đó, thì sẽ có phản ứng gì nha. Thật, thật tò mò a."
"Nhạc Diễm!"


Trong điện thoại, Phương Đông Dạ lớn tiếng cảnh cáo đứa con quái quỷ của mình. Mà Nhạc Diễm cũng chẳng thèm bận tâm đến sự tức giận của cha, nói:
"Ai nha, trẻ con là phải dỗ dành, đừng làm con sợ, nếu không, một khi đã sợ hãi, không cẩn thận, lại không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói a."


Phương Đông Dạ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn giống như trước, đành chịu thua nói:
"Nói đi, lần này con lại muốn cái gì?"
Nhạc Diễm sau khi nghe Phương Đông Dạ nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, nói:
"Cha đừng nói như vậy nha. Giống như con đang bóc lột cha vậy."


Xí! Chẳng đúng là như thế!
Phương Đông Dạ đầu bên kia vẫn không nói gì, chờ tên nhód ‘làm thịt’. Quả nhiên, Nhạc Diễm cũng không làm anh phải mỏi mòn mong chờ, tiếp theo nói:
"Con nghe nói, hãng Sony vừa cho ra một loại laptop 12 inch mới, chỉ có điều, hình như còn chưa có tung ra thị trường."


"Con thật đúng là lợi hại a!"
Phương Đông Dạ nghiến răng nghiến lợi nói. Tên nhóc này càng lúc càng quá quắt. Nhạc Diễm nịnh bợ vuốt đuôi:
"Cha nào con nấy nha."


"Cũng chỉ có lúc này mới nói ngọt như vậy a. Phương Đông Dạ ta sao lại có đứa con tham tiền như thế chứ? Thật không thể tưởng tượng được. Chắc là hôm nào ta phải đi xét nghiệm lại AND cho chắc."


Phương Đông Dạ bị con trai chèn ép, trong lòng vốn là cực kỳ khó chịu! Nhạc Diễm còn lại cười đắc ý, nói:
"Đề nghị này không tồi nha. Lát nữa mẹ về, con sẽ đề xuất với mẹ."
"Con!"
Phương Đông Dạ lại ăn thêm một cục tức nữa.


"Chúc mừng cha, mẹ đã trở về. Xem ra, cuộc hẹn đã bị hủy rồi."
Nhạc Diễm nghe thấy tiếng mở cửa, nói xong câu trên, lại vội vàng nói tiếp:
"Cứ như vậy đi, không nói chuyện nữa. Đúng rồi, không được quên cái laptop Sony của con nha. Bái bái!"
Nói xong, tự cúp điện thoại trước.


"Bé Diễm, điện thoại của ai vậy hả?"
Vô Ưu vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy Bé Diễm cúp điện thoại, nên vừa cởi giầy, vừa thuận miệng hỏi. Nhạc Diễm cười nói:
"Gọi lộn số ạ."
Nói xong, tò mò hỏi thăm:


"Dì Tiểu Hạ nói, mẹ có hẹn với bạn, có thể tối nay không về. Sao mẹ lại về sớm như vậy?"


Nhạc Diễm vừa nói, vừa đánh giá trang phục trên người Vô Ưu. Nghĩ thầm, đúng là trên thế giới không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười. Ngay cả người có tư chất như mẹ, ăn mặc vào, cũng làm cho người ta phải kinh hỉ không thôi.


"Ha ha, Tiểu Hạ gọi điện cho con hả? Cũng là cô ấy chu đáo. Mẹ đã quên mất."
Vô Ưu nói xong, mới trả lời câu hỏi của Nhạc Diễm:
"Mẹ đi chơi cùng Khải, nhưng, hắn có chuyện nên về trước rồi."
Vô Ưu nói rất thản nhiên, nhưng lại làm cho người nghe – Nhạc Diễm hết sức để ý.


Khải? Là đàn ông đi!


Với sự hiểu biết của cậu về cha, trước khi đi, nhất định sẽ phải đem tất cả những ‘mối hiểm họa’ bên cạnh mẹ, xử lý gọn rồi. Ví dụ như: Chú Hoắc Lãng bị lừa sang Pháp. Ngay cả chú Phúc Thành đang ở quê, cũng không thể thoát thân, vì vườn trái cây đột nhiên có rât nhiều đơn hàng. Cha làm việc vô cùng cẩn thận như thế, sao có thể để mẹ còn cơ hội hẹn hò với đàn ông đây? Chẳng lẽ lại có cá lọt lưới!


Nhạc Diễm lúc nãy trên điện thoại nói với Phương Đông Dạ như thế, thật ra chỉ là muốn lừa cha, để xem bộ dạng cuống cuồng của cha mà thôi. Nhưng lại không ngờ, mẹ thật sự đi ra ngoài cùng đàn ông!
"Mẹ, người tên Khải là ai vậy?"


Nhạc Diễm vội vàng đi đến trước mặt Vô Ưu, hỏi dò tin tức. Tin tức này, trao đổi với cha, rất có thể sẽ được cái gì giá trị hơn đây. Nhạc Diễm đương nhiên biết, cậu muốn cái gì, Phương Đông Dạ cũng sẽ mua cho cậu. Nhưng, cậu thích tự lực cánh sinh hơn. Muốn bằng bản lĩnh của mình, có được thứ mình thích. Mà cậu bé kiên quyết cho rằng, dựa vào tin tức tình báo hay sự uy hϊế͙p͙ để có được, mới chính là kiếm bằng sự cố gắng của mình.


Nếu như là trước kia, chỉ cần Bé Diễm muốn nghe mẹ nói chuyện, Vô Ưu sẽ thật cao hứng. Nhưng, tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm lại ngồi trên xe, giờ cô thật sự mệt muốn ch.ết. Cho nên, không để ý hình ảnh của mình, ngáp một cái, sau đó nói:
"Mệt quá, mẹ đi ngủ đây. Trưa cũng đừng gọi mẹ dậy nha."


Nhạc Diễm vốn tưởng rằng, Vô Ưu giống như trước, chỉ là nói khoa trương như thế thôi, lại không ngờ, cô ngủ thẳng từ 9h sáng, đến tận 6h chiều vẫn chưa dậy. Kết quả, sau khi đánh thức cô dậy, ăn cơm chiều xong, lại ngủ tiếp. Bộ dạng giống như thật sự rất mệt vậy.


Vô Ưu ở nhà ngủ giống như heo; Tiểu Hạ đang cố gắng sống nốt những ngày yên bình cuối cùng của mình; Phương Đông Dạ vội vàng sai người tìm máy tính cho con; Thạch Thiên Kình còn lại ôm mỹ nhân trong lòng, hưởng thụ hơi ấm ngọt ngào, thơm mát; mà người vô tội nhất - Nhạc Khải, lại vì hệ thống máy tính của công ty đột nhiên bị người ngoài cố tình xâm phạm, mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.


Có dấu hiệu bị xâm phạm, nhưng lại không bị hỏng hóc, hay thiệt hại gì cả. Mà những chuyên gia công nghệ thông tin của bọn họ cũng đã cho quét, kiểm tr.a ròng rã một ngày, nhưng vẫn không tìm ra được người xâm hại. Đành bất đắc dĩ, chỉ có thể cho chạy lại những dự án khẩn cấp, hệ thống của tập đoàn tạm thời không cho kết nối. Mặc dù làm như thế sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, nhưng cũng chẳng còn cách nào khả thi hơn.


Không tìm được chỗ sơ hở, sửa không tốt, kẻ có ác ý bất cứ lúc nào cũng có thể xâm phạm phá hỏng được. Nếu như hệ thống bị tê liệt, đến lúc đó mới là hối tiếc không kịp!
"Hôm nay tới đây thôi. Mọi người vất vả cả ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi."


10h tối, khi những tiếng ồn trong thành phố đã lắng xuống, Nhạc Thiên Hàng mới để các lãnh đạo cao cấp ra về. Nhạc Khải vẫn không nhúc nhích, sau khi mọi người đi rồi, mới lo lắng hỏi cha:
"Cha, cha có khỏe không?"
Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng mệt mỏi nhìn Nhạc Khải nói:


"Uh, cha vẫn tốt. Chúng ta về nhà thôi, ngồi xe của con đi."
...
"Sáng sớm con đã đi đâu mà không thấy mặt vậy? Lại còn ăn mặc như thế này nữa? Con đi hẹn hò sao?"
Nhạc Thiên Hàng cười hiền lành nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải vui vẻ nói:


"Có thể coi là thế. Nhưng, không ngờ vừa mới gặp mặt, công ty đã liền xảy ra chuyện lớn như vậy rồi. Cha, cha nói người nào làm chuyện này đây? Con thấy không giống như là cố tình tới phá, mà giống như là trêu đùa vậy. Người xâm phạm còn cố tình để lại dấu vết, giống như tuyên bố với mọi người, tôi đã dạo qua đây vậy!"


"Cha cũng có suy nghĩ đó. Chỉ có điều, cụ thể như thế nào, cứ giao cho các chuyên gia công nghệ thông tin đi."
Nhạc Thiên Hàng nói xong, lại vòng vo, quay về đề tài trước:


"Nhạc Khải à, con cũng không còn nhỏ nữa. Đến lúc tìm một cô gái phù hợp rồi. Nếu như thấy người hôm nay được, hôm nào tiện thể đưa về nhà để cha với mẹ xem mặt được không."


"Ha ha, nếu như cô ấy đồng ý, con nhất định sẽ đưa cô ấy về cho hai người xem mặt. Mẹ có thích hay không, con không dám chắc, nhưng con đảm bảo là cha sẽ thích."


Nhạc Khải nói, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Nhạc Thiên Hàng nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt con, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, con ông lần này thật sự đã yêu rồi.
"Cha, cha có thể cho con mượn năm nghìn vạn được không!"


Nhạc Khải do dự, không biết có nên hỏi vấn đề này không. Hệ thống của tập đoàn đang ngừng kết nối. Dựa theo quy định của công ty, trong khoảng thời gian ngắn này, sẽ không động chạm đến tiền quỹ. Cho nên, nếu không phải là nhu cầu cấp bách, thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi. Anh vừa mới về nước, cũng chưa biết được nhiều người. Nếu như muốn vay tiền, phương pháp tối ưu nhất, chính là hỏi người cha luôn luôn quan tâm và hiểu mình nhất này rồi.


Nhạc Thiên Hàng rất muốn chấp nhận yêu cầu của Nhạc Khải, bởi vì ông hiểu rất rõ con trai mình. Nếu như không phải có việc cấp bách, chắc chắn sẽ không mở miệng hỏi mình. Nhưng, ông cũng chẳng có cách nào, bởi vì, toàn bộ tài chính trong nhà, đều do vợ ông – Hạ Mỹ Hà nắm giữ.


"Cha sẽ về nói với mẹ con giúp con."


Nhạc Thiên Hàng hiền lành nói. Nhưng câu này lại làm cho Nhạc Khải cảm thấy rất khó tiếp nhận. Anh biết mẹ là người vừa độc tài, vừa ngang ngược, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, cha ngay cả năm nghìn vạn, hay là ít hơn đó cha cũng không có. Nhạc Khải nhìn cha lộ ra ánh mắt đau lòng, nói:


"Để tự con nói với mẹ là được rồi."
"Cũng được."


Mặc dù nói thì dễ, nhưng trong lòng Nhạc Thiên Hàng cũng rất phiền hà. Ông muốn giúp đỡ con, nhưng cũng hiểu được, nếu như muốn hỏi tiền, thì con hỏi tuyệt đối sẽ dễ hơn ông. Nghĩ đến tình cảnh của chính mình, ánh mắt ông tràn đầy ưu thương. Nhưng, rất nhanh, ông liền mượn cớ nhắm mắt dưỡng thần, để che dấu sự đau xót đầy trong ánh mắt.


...
8h! 9h! 10h! 11h!.


Sáng 8h Nhạc Khải đã ra khỏi giường, bắt đầu chờ mẹ tỉnh dậy. Nhưng, đợi đến 12h trưa, mẹ vẫn chưa tỉnh. Nhạc Khải sốt ruột đi qua đi lại. Mặc dù anh không muốn cho Tiểu Hạ mượn tiền, nhưng lại không thể không giúp Vô Ưu. Anh cũng không muốn Vô Ưu vì vay tiền, mà sẽ đi đáp ứng điều kiện gì đó của người khác. Anh biết rõ, không phải ai cũng có thể quân tử như anh.


1h! 2h! 3h!
"Tiểu Nại, phu nhân rốt bao giờ mới tỉnh dậy hả?"
Nhẫn nại đến cực hạn rồi, Nhạc Khải không nhịn được lớn tiếng gào lên.
"Tiểu khải, mẹ bình thường dạy con như vậy sao? Quát tháo ầm ĩ, còn ra cái thể thống gì nữa!"


Một tiếng nói lạnh như băng từ trên lầu truyền xuống, trong giọng nói đều là sự uy nghiêm. Nhạc Khải vội vàng thu lại sự phiền não trên mặt, cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, ngẩng đầu nhìn mẹ đã được trang điểm tinh xảo cười. Hơn nữa, còn vội vàng chạy lại, thân mật dìu mẹ.


"Mẹ đến đây, ngồi đi nào."


Nhạc Khải dịu dàng, khiến Hạ Mỹ Hà rất vừa lòng. Trong cái nhà này, bà thích nhất chính là người con trai nhanh nhảu, biết làm cho bà vui này. Không giống như cái ông chồng lòng đã ch.ết kia, cả ngày cũng không thèm liếc mắt nhìn bà lấy một cái. Cũng không như con nha đầu ch.ết tiệt kia, cứ như là vừa sinh ra, nó đã có cừu oán với bà vậy. Vừa thấy mặt, ngoại trừ cãi lộn ầm ĩ ra, thì chả nói gì cả.


Hạ Mỹ Hà sau khi ngồi xuống, cười hỏi:
"Cha con hôm qua có nói với ta, con có bạn gái rồi. Tên cô ấy là gì? Là thiên kim tập đoàn nào hả?"
Ách?


Nhạc Khải vừa nghe đến câu này, đã có chút đau đầu. Thiên kim tập đoàn nào chứ. Vô Ưu sao có thể là tiểu thư nhà nào được. Nếu thế, thì cũng không thể hết lần này đến lần khác mượn tiền anh rồi. Nhạc Khải im lặng, đổi lại làm cho Hạ Mỹ Hà khó chịu nhìn chằm chằm anh, sau đó nói:


"Như thế nào? Con có thể nói cho cha con nghe, lại không thể nói với mẹ?"
Nhạc Khải vừa nghe câu này đã biết, ‘Từ Hi lão Phật gia’ lại muốn tức giận rồi. Bởi vì điều bà khó chịu nhất chính là, em gái rất thân thiết với cha, nhưng chỉ cần nhìn thấy bà đã cãi lộn rồi.


"Mẹ, sao có thể như thế được. Mẹ là người thân nhất của con."


Nhiều năm trôi qua, Nhạc Khải vì sự hòa thuận của gia đình, mà những lời nịnh hót, dụ dỗ cho ‘lão phật gia’ vui vẻ, đã được anh dày công tôi luyện thành công phu rồi. Cho nên, chỉ cần mở miệng là có thể làm cho Hạ Mỹ Hà vui vẻ rồi. Nhìn nụ cười đã xuất hiện trên mặt ‘lão Phật gia’, anh vội vàng nhân cơ hội nói:


"Cô ấy tên là Vô Ưu. Về phần thân thế, vì vừa mới quen chưa được bao lâu, nên con cũng chưa có cơ hội hỏi."
Vô Ưu!
Cái tên này làm cho Hạ Mỹ Hà sững sờ, ngay sau đó, liền xuất hiện nụ cười kỳ quái. Nhưng, vẫn bình tĩnh hỏi:


"Họ gì hả? Sẽ không phải là ngay cả điều này con cũng không biết đi?"
Giọng nói Hạ Mỹ Hà rất nhẹ nhàng, giống như nói đùa vậy.
"Ha ha..."


Nhạc Khải có chút xấu hổ, cảm thấy mình giống như một cậu bé lần đầu tiên biết yêu vậy. Đến họ người ta là gì cũng còn chưa biết, thế mà đã móc hết tim phổi ra cho người ta rồi. Thậm chí lại còn đang ở chỗ này, vì người ta, hỏi mượn tiền mẹ. Mượn tiền? Nhạc Khải nghĩ tới lý do mượn tiền cho Tiểu Hạ. Hai mắt sáng lên, nói:


"Họ Nhạc, giống họ của con."
Nhạc Vô Ưu!
Thật đúng là cô ta! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Hạ Mỹ Hà không nhịn được, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười nói:
"Con có số điện thoại của cô ấy chứ? Cho mẹ đi."


Nhạc Khải nghe thấy yêu cầu của mẹ, không biết nên làm thế nào. Anh sợ mẹ sẽ gọi hỏi thân thế của Vô Ưu, nếu vậy, sau này anh tuyệt đối không còn mặt mũi nào gặp cô nữa rồi. Hạ Mỹ Hà cũng nhìn ra sự khó xử của con, cũng biết con đang nghĩ gì, cho nên, cười nói:


"Con yên tâm đi. Mẹ tuyệt đối sẽ không ức hϊế͙p͙ cô ấy đâu. Con có thể ở đây nghe luôn."
Không bình thường đi!


‘Lão Phật gia’ cảm thấy hứng thú với bạn gái của anh từ lúc nào vậy? Mẹ trước kia chẳng phải đều dạy anh: chơi đùa thì có thể, nhưng không nên thật lòng. Bởi vì, mẹ sẽ chọn cho con một người phụ nữ tốt nhất, phù hợp với con nhất.


Mặc dù nghi ngờ, nhưng Nhạc Khải cũng không thể không đưa điện thoại di động cho mẹ. Không chỉ đơn giản vì bà là mẹ anh, mà vì bà chính là một ‘lão phật gia’ cực kỳ nguy hiểm. Nếu bà muốn biết chuyện gì, nhất định sẽ biết được. Cho nên, so với việc ngoan cố để mẹ tự biết, thì ngoan ngoãn nghe lời, chính là lựa chọn tốt nhất.


...
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...


Vô Ưu từ sáng sớm đã không ngừng nhìn điện thoại. Cô đang đợi điện thoại của Nhạc Khải, nhưng vẫn không thấy anh gọi lại. Cô muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến anh. Cho nên, cứ như vậy cầm điện thoại ngẩn người. Mãi đến lúc 3h chiều, điện thoại rốt cục cũng đổ chuông rồi.
"Alô, Khải!"


Giọng nói Vô Ưu tràn ngập vui mừng, giống như là của những người đang yêu nhau cuồng nhiệt, làm cho Hạ Mỹ Hà không khỏi sửng sốt, lập tức cười nói:
"Cô là Nhạc Vô Ưu, Nhạc tiểu thư phải không."


Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, làm Vô Ưu rất bất ngờ, không nhịn được nhìn lại màn hình, trên đó ghi là ‘Khải’ không sai nha!
"Xin chào. Tôi là Nhạc Vô Ưu. Xin hỏi bà là…?"
Vô Ưu lễ phép hỏi, Hạ Mỹ Hà bên kia cười nói:


"Ta là mẹ của Khải. Muốn mời Nhạc tiểu thư tối ngày mai cùng ăn một bữa cơm, không biết Nhạc tiểu thư có vui lòng hay không!"
Với lời mời bất ngờ này, không nói đến Vô Ưu, ngay cả Nhạc Khải cũng phải lộ ra vẻ mặt không dám tin. Hoài nghi không biết có phải mẹ đang bị nóng đầu không đây.


Vô Ưu cười xấu hổ, sau đó nói:
"Đương nhiên được ạ."
Nói là như vậy, nhưng vẻ mặt cực kỳ xấu hổ. Cô không hiểu, bọn họ không biết nhau, sao lại mời cô đi ăn chứ.
"Được. Cứ như vậy đi. Lúc đó ta sẽ bảo Khải đi đón cô."
"Vâng."


Đợi đến lúc Vô Ưu phục hồi, thì Hạ Mỹ Hà đã vui vẻ cúp điện thoại rồi. Dưới ánh mắt khó hiểu của Nhạc Khải, bà ta cười nói:
"Con không còn nhỏ nữa, cũng chưa từng chính thức dẫn bạn gái về nhà. Đây là lần đầu tiên, mẹ phải bảo nhà bếp chuẩn bị thật tốt mới được."


Vừa nói, vừa đi vào bếp, đi được nửa đường, quay đầu lại nói:
"Con yên tâm đi. Nhất định sẽ không để cho con thất vọng đâu. Con bây giờ đi hẹn hò đi, vừa nãy cô ấy còn tưởng là điện thoại của con, nên rất vui mừng đấy."


Nhạc Khải thấy vẻ nhiệt tình, vui vẻ, rất chờ mong của mẹ, có cảm giác rất không thực, không tin được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?






Truyện liên quan