Chương 103: Làm hỏng cuộc cầu hôn (3)

Phương Đông Dạ nhìn hai người Tiểu Hạ và Vô Ưu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ cười cợt, đột nhiên có cảm giác lạ thường, nhất là khi anh nhìn thấy Tiểu Hạ đang cố gắng để làm cho Vô Ưu vui vẻ, lần đầu tiên trong lòng anh nảy sinh cảm giác áy náy.


"Vô Ưu, chúng tôi định ở trên biển chơi vài hôm, cô có muốn ở lại không?"
Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu cười hỏi. Phương Đông Dạ hiểu rõ đây là Tiểu Hạ muốn đuổi Vô Ưu đi. Trong khi Vô Ưu lại hoàn toàn không biết gì, ra vẻ khó xử nói:
"Bé Diễm ở nhà một mình, tôi..."


Vô Ưu nói đúng như suy đoán của Tiểu Hạ, vì vậy Tiểu Hạ cười bao dung nói:
"Vậy cô về trước đi. Sau khi tôi trở về sẽ qua thăm Bé Diễm."
Vô Ưu cười vui vẻ nói:
"Được, vậy chúng tôi về trước nha."
Mười ngón tay đan xen, lúc này tình bạn giữa hai người càng thêm thắt chặt.
...


Thạch Thiên Kình đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy Tiểu Hạ đi ra, trong lòng bắt đầu bất an. Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ vậy hắn định đứng dậy vào trong xem, nhưng vừa quay người lại thì nhìn thấy ba người đang đi ra. Tiểu Hạ và Vô Ưu đang cười vui vẻ, nhưng Phương Đông Dạ lại có vẻ mặt rất trầm tư.


Đã có chuyện rồi!
Thạch Thiên Kình không cần suy nghĩ đã có luôn nhận định như vậy. Bởi vì mặc dù Tiểu Hạ đang cười, nhưng lại chỉ nhìn Vô Ưu mà không hề liếc nhìn hắn lấy một cái.


"Thạch Thiên Kình, anh phải đối xử tốt với Tiểu Hạ đó. Nếu anh dám lừa gạt Tiểu Hạ, coi thường lời của cô ấy, tôi sẽ, tôi sẽ bảo Phương Đông Dạ đánh anh."


available on google playdownload on app store


Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ anh tuấn, đẹp trai, lại nhìn Thạch Thiên Kình tràn đầy khí phách, nói xong có chút chột dạ. Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu như Phương Đông Dạ và Thạch Thiên Kình đánh nhau thì sẽ là cái hình ảnh thảm hại đến cỡ nào nữa!


Thạch Thiên Kình gật đầu nắm tay Tiểu Hạ, như là hứa hẹn nói:
"Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời."


Hắn nói xong cảm nhận được bàn tay Tiểu Hạ đang run lên, sau đó cô còn dùng lực để thoát khỏi tay hắn. Thạch Thiên Kình nắm chặt lại, sức lực rất lớn, giống như đang nói, cho dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng quyết ‘không buông tay’.
"Vậy thì tôi chúc hai người hạnh phúc. Chúng tôi phải đi đây."


Mặc dù Vô Ưu nhìn Thạch Thiên Kình vẫn không thấy vừa mắt, nhưng Tiểu Hạ thích, hơn nữa nếu đúng như lời Tiểu Hạ nói là hắn tốt với cô, thì Vô Ưu cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người thôi. Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói thế trên mặt cũng xuất hiện nụ cười chúc phúc:


"Tổng giám đốc, chăm sóc tốt cho Vô Ưu nha. Cô ấy đáng được anh quý trọng."
Phương Đông Dạ gật đầu, nhìn Tiểu Hạ nói chân thành:
"Bạn bè không cần khách khí như vậy, gọi tôi là Phương Đông Dạ giống như Vô Ưu là được rồi."


Tiểu Hạ gật đầu, sau khi suy nghĩ một lúc, nhìn hộp tiền đang đặt trên sàn tàu, cười nói:
"Vậy đã là bạn bè thì cũng không cần khách khí với anh nữa. Số tiền kia coi như là tiền tạ lỗi nha. Tôi sẽ nhận nó."
Một triệu? Nếu đúng như lời Vô Ưu nói thì đã đủ mua tự do của cô rồi!


Tiểu Hạ nghĩ vậy, nhìn thấy trong mắt Vô Ưu có sự lo lắng thì hỏi:
"Sao thế? Không nỡ hả?"
Vô Ưu lắc đầu, nói:
"Tôi chỉ cảm thấy hình như cô không vui. Tiểu Hạ, cô không có chuyện gì đó chứ?"
Vô Ưu nhạy cảm, Tiểu Hạ xúc động cười nói:


"Chỉ là có chút không nỡ xa cô, vừa mới gặp cô đã phải đi rồi."
Phương Đông Dạ không đợi Vô Ưu mở miệng, vội vàng nói:
"Hay thế này đi, chờ sau khi cô trở về, nếu như cô bằng lòng thì trở lại công ty làm việc. Đến lúc đó, mỗi ngày đều gặp nhau rồi."


Tiểu Hạ nghe xong, không tỏ rõ ý kiến, còn Vô Ưu lại nói:
"Oa, ý kiến hay nha, dù sao phòng làm việc của tổng giám đốc cũng rất rộng nha, kê thêm một chiếc bàn nữa cũng không sao cả."
Ạch!
Vô Ưu định đem phòng làm việc của tổng giám đốc thành nơi công cộng sao?


"Ha ha, bây giờ tôi có một triệu nha. Có nhiều tiền như vậy còn đi làm, tôi là con ngốc hả?"


Tiểu Hạ nói như vậy cũng là một cách từ chối khéo lời đề nghị của Phương Đông Dạ, nhưng khéo quá lại thành không khéo, đã đánh luôn vào điểm yếu của một người. Người này thật sự ngốc nghếch như thế mà.


Phương Đông Dạ nghe xong, cười khổ nhìn Vô Ưu. Quả nhiên vẻ mặt Vô Ưu đầy lúng túng, xấu hổ. Sau khi cô tự hỏi một lúc, nhìn Tiểu Hạ hỏi:
"Có một triệu vẫn đi làm, thật sự là rất ngốc sao?"


Vô Ưu ngốc nhưng Tiểu Hạ cũng không ngốc! Cô liếc mắt một cái đã hiểu luôn tình hình lúc này, cho nên khôn ngoan nói:
"Cũng không phải tất cả đều là ngốc. Nếu như là cô thì không phải như thế!"
Vô Ưu mở to hai mắt nhìn Tiểu Hạ hỏi:
"Tại sao là tôi thì sẽ không ngốc?"


"Bởi vì mục đích đi làm của cô không phải là để kiếm tiền, mà điều quan trọng là giúp Phương Đông Dạ giảm bớt gánh nặng nha! Cho nên đây mới là bạn chí cốt, có nghĩa khí!"
Tiểu Hạ nói xong cười vui vẻ. Mà Vô Ưu nghe thấy thế cũng gật đầu nói:


"Đúng vậy nha, công việc của anh ấy rất cơ mật, cho nên đương nhiên tôi phải giúp anh ấy rồi."
Cô nói xong, trên mặt lại xuất hiện nụ cười rạng rỡ. Người ngốc có cái phúc của người ngốc, đơn thuần cũng có cái sướng của đơn thuần. Xem ra đúng là như thế rồi!
...


Phương Đông Dạ vừa dẫn Vô Ưu đi Tiểu Hạ liền gạt tay Thạch Thiên Kình ra.
"Tiểu Hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Thạch Thiên Kình giữ chặt người Tiểu Hạ, để cô đối mặt với mình. Tiểu Hạ cũng không giãy giụa, chỉ lạnh lùng nói:


"Số tiền dưới đất coi như là tiền tôi trả nợ anh, buông tôi ra, sau này chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa!"
Không còn liên quan gì!


Mới vừa rồi còn ôm nhau thắm thiết, dự định sẽ tay nắm tay đến suốt đời, bây giờ lại nói ‘không còn liên quan gì’. Điều này sao Thạch Thiên Kình có thể tiếp nhận được đây? Hắn chẳng những không buông Tiểu Hạ ra, còn ôm cô vào trong ngực, nói:
"Anh sẽ không để em rời đi, không bao giờ."


Tiểu Hạ nói:
"Tôi sẽ rời khỏi anh, cho dù có phải ch.ết."
ch.ết!
Thạch Thiên Kình nghe thấy từ đó, ánh mắt ngập tràn đau đớn. ch.ết! Lại là ch.ết! Tại sao những người hắn quan tâm đều muốn ch.ết? Đều muốn rời khỏi hắn? Không! Hắn quyết không cho phép như thế. Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng nói:


"Được! Em ch.ết đi, anh sẽ chôt tất cả những người em quan tâm cùng với em!"
"Anh dám?"
Giọng Tiểu Hạ vì sự sợ hãi, không dám tin, mà có chút chói tai. Thạch Thiên Kình khẳng khái trả lời:
"Em biết anh có dám hay không mà!"


Chỉ một câu nói đã khiến Tiểu Hạ giống như không còn nguyên khí, sức chống cự cũng mất đi, cô khóc rống lên trong lòng Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình nghe thấy tiếng khóc của cô, đau đớn nhắm chặt hai mắt lại.
Hạnh phúc – chẳng lẽ thật sự cách xa bọn họ đến thế sao?
...


"Phương Đông Dạ, Tiểu Hạ đã tha thứ cho anh rồi hả?"
Sau khi lên thuyền, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ gật đầu trả lời:
"Đúng vậy, cô ấy tha thứ cho anh rồi."


Mặc dù Phương Đông Dạ chưa nói lời xin lỗi, nhưng anh cũng đã dùng chính phương thức của mình để biểu đạt. Anh nghĩ, Tiểu hạ chắc cũng đã cảm nhận được.
Ùng ục… ùng ục...
"Em đói!"
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười hì hì nói. Phương Đông Dạ cũng cười nói:


"Thật ra anh cũng đói."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười. Lần này Phương Đông Dạ có chuẩn bị, cho nên rất nhanh liền xách một đống đồ ăn đặt lên trên bàn.
"Uhm, ăn ngon ngon! Thật hạnh phúc nha..."


Vô Ưu vừa ăn thỏa thích, trong miệng còn không quên lẩm bẩm. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Sau khi trải qua chuyện của Hoắc Lãng và Tiểu Hạ, rút cuộc anh cũng đã hiểu, thì ra đôi khi dùng nụ cười để giải quyết vấn đề, có thêm nhiều bạn thật sự tốt hơn nhiều so với tạo ra nhiều kẻ địch.


Sau khi ăn uống no say, hai người làm tổ trên ghế salon. Vô Ưu thoải mái dựa vào ngực Phương Đông Dạ, nhìn biển rộng xa xa qua cửa sổ, cảm nhận khoảnh khắc hạnh phúc khó có được này.
"Vô Ưu, gả cho anh được không?"
Không có phản ứng phải không ngừng cố gắng. Phương Đông Dạ tiếp tục nói:


"Vô Ưu, gả cho anh được không? Chuyện trước kia anh thật sự đã biết mình sai rồi, sau này anh sẽ không tái phạm nữa, được không em?"
Vẫn không có phản ứng gì. Kiên trì tới cùng, thề không buông tha. Phương Đông Dạ cố chấp nói:


"Vô Ưu, anh thật sự muốn ở cùng một chỗ với em, gả cho anh được không? Sau này em bảo anh làm gì, anh sẽ làm theo vô điều kiện không được sao?"
Vô Ưu càng ngày càng kiên định hơn rồi. Phương Đông Dạ đã nói đến như vậy, nhưng cô vẫn không mảy may động lòng.


Kiên trì sẽ thành công! Chỉ cần có lòng, có công mài sắt có ngày nên kim. Phụ nữ sợ đàn ông quấn lấy!


Phương Đông Dạ nghĩ ra một đống triết lí tự an ủi cho chính mình, để lấy dũng khí chuẩn bị tiếp tục không ngừng cố gắng, không ngờ lại nghe thấy tiếng thở đều đều của Vô Ưu! Không phải là cô đã ngủ thiếp đi đó chứ? Phương Đông Dạ không dám tin nghĩ, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Vô Ưu đang nhắm chặt mắt vẻ mặt rất mệt mỏi. Xem ra chạy tới chạy lui lâu như vậy, cô thật sự đã mệt rồi.


Nhìn vẻ mặt Vô Ưu đang ngủ, lúc này Phương Đông Dạ cũng cảm giác được cơn mệt mỏi đang ập đến, hơn nữa còn buồn ngủ sâu sắc, cho nên anh cũng không kìm được nhắm hai mắt lại.
...
Những cơn sóng dâng trào làm thuyền lay động dữ dội.
"Không được lắc!"


Trong lúc ngủ mơ, thuyền bị lay động khiến Vô Ưu có chút bực mình. Cô vung tay muốn ngăn cản người đang quấy rầy giấc ngủ của mình, không ngờ lại vỗ trúng vào mặt Phương Đông Dạ. Bốp! Một tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
"Gì vậy?"


Phương Đông Dạ mở mắt ra, sau khi biết là chuyện gì đã xảy ra, rất nhanh anh ôm lấy Vô Ưu, sau đó cố gắng duy trì sự thăng bằng, bế cô vào phòng nghỉ trên thuyền. Anh chỉ sợ cô bị ngã xuống nền, còn cẩn thận dùng gối chặn hai bên sườn cho cô.
Sao lại có gió lốc thế này?


Phương Đông Dạ cau mày nghĩ, rất nhanh đi tới khoang điều khiển, nhìn thấy bên trong là một mảnh hỗn loạn.
"Đã được bao lâu rồi?"
Phương Đông Dạ nhìn người thuyền trưởng riêng của mình hỏi. Người thuyền trưởng nhã nhặn đáp:
"Hơn một giờ rồi ngài Phương Đông."


Sau khi Phương Đông Dạ nghe thấy câu trả lời, thế mới biết thì ra mình đã ngủ say như vậy, xảy ra gió lốc mà cũng không biết. Anh gật đầu, nhìn thuyền trưởng nói:
"Vất vả cho ông rồi."


Thuyền trưởng Bối Nại Bối Đức là người nước Pháp, đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm lái tàu trên vùng biển quốc tế, cho nên Phương Đông Dạ khá yên tâm về ông. Chưa có loại sống gió nào mà ông chưa gặp qua cả, loại gió lốc nhỏ nhoi này, có thể nói chỉ là chuyện vặt vãnh.


"Ngài Phương Đông, tôi nghĩ nếu không vội, ngài không ngại thì chúng ta tìm một cái cảng nào đó nghỉ ngơi một đêm, nếu không sóng gió ầm ĩ có thể làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiểu thư."


Bản thân là người Pháp, người Pháp trời sinh thân sĩ, trong máu đã có tế bào lãng mạn. Phương Đông Dạ nghe xong, gật đầu nói:
"Y kiến hay lắm." Phương Đông Dạ nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng điều khiển.
...


Vô Ưu bị lắc lư, mơ thấy mình trở về lúc nhỏ, nằm ngủ trong chiếc nôi, mẹ vừa đung đưa nôi cho cô, vừa nhẹ nhàng hát ru cô ngủ. Cảm giác này rất đẹp, Vô Ưu không nhịn được, nụ cười ngọt ngào tràn đã lan đầy trên mặt.
"Mẹ..."


Cô cảm giác thấy một bàn tay đang vuốt dịu dàng trên mặt mình, cho nên làm nũng cọ cọ vào chiếc tay kia. Cô mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười đang đong đầy trong mắt Phương Đông Dạ.
"Dạ..."


Vô Ưu lẩm nhẩm gọi tên Phương Đông Dạ, hai tròng mắt dịu dàng nhìn anh. Phương Đông Dạ động tình cười, sau đó cúi đầu.
Nụ hôn xảy ra bất ngờ, nhưng cũng vô cùng tự nhiên!
Vì thế mà một đoạn tình cảm mãnh liệt, ở tại nơi đây - trong một đêm gió lốc, đã diễn ra rất tự nhiên.


...
"Vô Ưu, gả cho anh được không?"
Lúc ở trên giường, thông thường sẽ là nơi người phụ nữ muốn người đàn ông hứa hẹn, nhưng vào giờ phút này Phương Đông Dạ lại vội vã cầu hôn. Vô Ưu nằm sấp trên giường, chôn mặt vào trong gối, dùng hành động để tỏ vẻ cự tuyệt của mình!


"Vô Ưu, gả cho anh được không?"
Phương Đông Dạ tới gần, đặt tay lên lưng cô vẽ các vòng tròn, hy vọng có thể khiến cho cô quay lại nhìn mình. Vô Ưu lắc lắc người, ngăn cản bàn tay Phương Đông Dạ đang tiếp tục làm càn, cô buồn bực nói:


"Em không muốn. Không phải em đã nói rồi sao, bây giờ còn chưa đến lúc."
Đối mặt với việc Vô Ưu lại cự tuyệt một lần nữa, Phương Đông Dạ không biết làm thế nào, chỉ có thể hỏi:
"Vậy thì đến lúc nào mới được hả?"
Vô Ưu lật người, sau đó nhìn lên trần nhà, nghiêm túc nói:


"Đợi đến khi anh cư xử thẳng thắn, thành thật với em, mà em cũng cảm thấy anh đủ tốt thì mới được."
Cư xử thẳng thắn, thành thật? Cũng đủ tốt?
"Bây giờ anh còn chưa đủ thẳng thắn, thành thật sao? Còn chưa đủ tốt?"


Phương Đông Dạ vừa nói vừa từ từ đi tới gần Vô Ưu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Vô Ưu liền phòng bị nói:
"Anh làm gì vậy?"
Phương Đông Dạ nói hiển nhiên:
"Đương nhiên là anh “cư xử thẳng thắn, thành thật” rồi, để chứng minh với em là anh đủ tốt!"


Phương Đông Dạ nói xong còn không quên nháy mắt đưa tình. Vô Ưu nghe anh nói thế, lại nhớ đến cảm xúc mãnh liệt lúc nãy, mặt cô thoáng cái đã đỏ lên.


Vô Ưu cúi đầu, sau khi nhìn thấy phản ứng “thẳng thắn, thành thật” của cơ thể Phương Đông Dạ, vội vàng nhắm chặt mắt lại, ngượng ngùng hô lên:
"Phương Đông Dạ, anh là một tên lưu manh, là tên dê xồm, ưm…. ưm…..."
…………….
"Vô Ưu, gả cho anh nha?"
"Không muốn."


"Có phải vẫn muốn anh chứng minh lần nữa. Chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ ‘thẳng thắn, thành thật’? Còn chưa đủ ‘tốt’? Vậy anh lại phải tiếp tục cố gắng rồi."
"Anh là tên lưu manh, anh dám. Trời ơi… Đừng nữa mà… ưm…… ưm..."
...
"Vô Ưu, gả cho anh đi?"
"Vô Ưu, gả cho anh đi?"


Sau ba lần, Vô Ưu đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong khi Phương Đông Dạ vẫn tiếp tục mê mệt oanh tạc, nhìn nụ cười lén lút của anh, qua nhiều lần liên tiếp, cơ thể đã có xu thế sụp đổ rồi.
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu thật sự đã mệt đến cực điểm thì hào phóng nói:


"Vậy thì trước hết cứ ngủ đi đã, sáng mai lại tiếp tục."
Anh nói xong, ôm Vô Ưu nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa. Anh làm không biết mệt mỏi như vậy, không chỉ đơn giản là để Vô Ưu đồng ý, mà trên thực tế, anh biết rõ sự kiên định của cô.


Mặc dù Vô Ưu hơi ngốc nghếch một chút, nhưng một khi cô đã quyết định, muốn làm cô thay đổi mà không tìm ra được điểm mấu chốt - điểm yếu của cô, thì sẽ không thể có khả năng! Vì vậy, anh quyết định đi theo đường khác!!!


Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Phương Đông Dạ càng thêm đắc ý. Anh không nhịn được nhìn về phía bụng Vô Ưu, nghĩ đến có thể đã có sinh mạng nhỏ bé trong bụng cô, nụ cười trên mặt anh càng thêm đắc ý. Ha ha, chỉ cần cô có thai thì nhất định cô sẽ gả cho anh! Đây là suy nghĩ của anh, chỉ có điều, rõ ràng anh không nhớ đến còn có một câu nói, là “người định không bằng trời định”.


...
"Ah! Tôi muốn ch.ết!"
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc đang lơ mơ ngủ, đột nhiên Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Vô Ưu, anh vội vàng mở mắt ra, hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vô Ưu nước mắt lã chã, nhìn Phương Đông Dạ đầy lên án, nói:
"Anh, anh..."
Làm sao vậy?


Phương Đông Dạ lo lắng nhìn Vô Ưu, sau đó đưa tay ra định chạm vào người cô, kết quả là cô phát ra tiếng kêu bài xích:
"Ah! Anh không được qua đây, anh là một người xấu!"
Phương Đông Dạ cau mày, vội vàng dừng động tác trên tay lại, uy nghiêm nói:


"Vô Ưu, nói cho anh biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không phải là anh cố ý nghiêm khắc với cô, mà rõ ràng, nếu như anh không hỏi cô như thế, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể có được kết quả.


Vô Ưu hay nói lòng vòng sang chuyện khác, mãi lâu sẽ không nói ra được trọng điểm, Phương Đông Dạ đã được lãnh giáo rồi, cho nên lần này anh mới phải cố ý “uy nghiêm” với cô, để cô còn nói luôn vào trọng điểm. Nhưng lần này Vô Ưu lại đỏ mặt, mặt cô càng lúc càng đỏ hơn. Đã qua ba phút mà cô vẫn không nói gì cả.


Không hợp lý! Bất bình thường!
"Vô Ưu, nói cho anh biết, rútt cuộc là em sao vậy?"


Phương Đông Dạ thấy ‘uy nghiêm’ không được, lại chỉ có thể dùng cách dụ dỗ. Nhưng Vô Ưu vẫn như cũ, vẻ mặt đầy khó xử, mãi lâu vẫn chẳng nói gì. Anh nhích lại gần cô, muốn nhìn xem rút cuộc cô không bình thường ở chỗ nào, kết quả Vô Ưu kích động nói:


"Ah! Anh không được lại đây!"
Phương Đông Dạ đành dừng sự ‘tiến công’ lại, mệt mỏi nhìn cô.


Anh vốn tưởng rằng, sau khi tỉnh dậy nghênh đón anh sẽ không chỉ là tấm thân thơm ngát của Vô Ưu trong lòng, mà sẽ là một Vô Ưu tươi cười của thường ngày, thậm chí còn có một đợt sóng tình cảm mãnh liệt khác nữa, lại không ngờ là cái tình trạng như lúc này. d‿đ⊹l⊹q‿đ Vô Ưu nhìn anh không ngừng la hét chói tai, giống như anh là người xấu vậy. Vẻ mặt phòng bị, ra lệnh của cô khiến cho bao nhiêu khó chịu trong lòng Phương Đông Dạ đều tuôn ra hết.


"Tối hôm qua em cũng không đụng vào rượu, em đừng nói với anh là em đã quên hết những chuyện xảy ra tối qua đấy."
Phương Đông Dạ giận tái mặt nhàn nhạt nói. Vô Ưu đỏ mặt trả lời:
"Em… em mới không quên."
Phương Đông Dạ thấy rút cuộc Vô Ưu đã nói chuyện, nên thừa thắng xông lên, hỏi:


"Vậy em kêu cái gì?"


Nhắc tới đề tài này, Vô Ưu lại “ô ô, a a”, ấp a ấp úng, nói không nên lời. Nhưng bây giờ Phương Đông Dạ đã tìm ra được điểm đột phá của vấn đề. Anh nhìn thấy trên chiếc chăn Vô Ưu đang đắp có vết máu lộ ra. Trong đầu anh kêu “ong” một tiếng, bất giác nghĩ, chẳng lẽ mình đã làm cô ấy bị thương?






Truyện liên quan