Chương 120: Con trai liên minh (2)
Ba ngày, Vô Ưu một ít đầu mối đều không tìm được. Cho nên chỉ có thể đi đến chi nhánh tập đoàn‘ Thiên Linh ’ ở Đài Loan, tìm Đường Tiếu muốn cậu bỏ qua cho. Cô vốn nghĩ nếu thư ký Bùi là mẹ của Đường Tiếu vậy có nghĩa là bọn họ có quan hệ, như thế “Thiên Linh’ sẽ đồng ý hợp tác cùng “Phách Nghiệp”.
"Tôi muốn gặp tổng giám đốc Đường Tiếu của công ty!"
Vô Ưu định nói như vậy nhưng có một cô gái chen lên trước nói.Cô nhân viên lễ tân nhìn cô gái kia hỏi:"Tiểu thư xin hỏi cô họ gì, có hẹn trước không?"
Cô gái kia sảng khoái nói: "Không có! Cô giúp tôi chuyển lời có một cô gái muốn găp, nếu anh ta không muốn gặp thì coi như xong!"
Ách!
Cô gái này thật tự tin nha!
Cô nhân viên lễ tânnghe nói như thế sững sờ, không biết phải làm sao. Vô Ưu nói: "Gọi điện thoại đi, tôi cũng tìm Đường Tiếu!" Cô lễ tân nhìn người tham gia náo nhiệt như Vô Ưu hỏi "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Vô Ưu nhìn cô nhân viên lễ tânnhe răng cười một tiếng, nói: "Không có! Cô nói với cậu ta chị gái cậu ta tới. Nếu cậu ta dám không xuống, cậu ta nhất định ch.ết không tử tế!" Sau khi nói xong nhìn về phía cô gái kia, cô gái kia cũng nhìn Vô Ưu. Hai người liếc nhau một cái, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
"Hai vị tiểu thư. . ."
Cô lễ tân nhìn hai người, trong lòng suy nghĩ nếu hai vị kia tự tin như vậy nếu cô làm khó liệu có bị sa thải hay không. Nhưng là, hai người kia cũng không để ý tới cô, mà lại nhanh chóng bắt đầu trò chuyện. . .
"Cô là Vô Ưu?"
Cô gái kia nhìn Vô Ưu hỏi, mà Vô Ưu vui mừng nói: “ah, làm sao cô biết?" Cô gái kia cười rực rỡ một tiếng, nói: "Đêm hôm đó, anh ta cứ gọi tên cô nha." Sau khi nói xong, vẫn không quên mập mờ nháy nháy mắt. Mà Vô Ưu suy nghĩ một chút, còn lại là kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn nàng nói: " cô là…. Là Đông?"
Cô gái kia gật đầu một cái. Mà Vô Ưu còn lại là vội vàng đem trong túi lá thư lấy ra. Sau đó cho cô gái kia nhìn, cô gái kia gật đầu một cái, sau đó giới thiệu mình: "Tôi tên là Tiểu Đồng!"
Vô Ưu nhìn Tiểu Đồng, trên mặt là lộ ra nụ cười lớn. Đây thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu a!
. . . . . .
"Không cần cô gọi!"
Vô Ưu nhìn vẻ mặt khó xử của cô nhân viên lễ tân nói, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi Đường Tiếu. Vừa có người nghe máy, lập tức nói: "Trong vòng ba phút, xuống đây cho tôi!" Sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại.
"Giúp tôi đưa cái này cho cậu ta, nói với cậu ta chị cậu ta đã tới."
Người tìm được, sau này cô chính là chị của Đường Tiếu rồi. Tiểu Đồng thoải mái nhận lấy lá thư, gật đầu một cái, nhìn Vô Ưu hào phóng nói: "Đường Tiếu đối với cô là đơn phương ?" Vô Ưu không biết cô tại sao hỏi như thế, chỉ là thành thực nói: "Tôi có người trong lòng rồi. Hơn nữa tôi coi Đường Tiếu là em trai.”
Tiểu Đồng vui vẻ cười một cái, nói: "Tôi tới là muốn anh ta chịu trách nhiệm! Cho nên, cô là chị anh ta, cũng chính là chị tôi rồi. Chị gái tốt. Chị chuẩn bị đi tham gia hôn lễ nhé!" Vô Ưu sững sờ, cười nhìn Tiểu Đồng nói: "Tốt. Ha ha, tôi đi đây!"
Ha ha ha a. . . Ha ha ha a. . .
Vô Ưu vừa đi vừa cười không ngừng. Tiểu Đồng này vừa phóng khoáng lại xinh đẹp. Vô Ưu vừa cười vừa thầm nghĩ. Đường Tiếu tiểu tử này nhất định sẽ bị ăn hết đấy!
"A!"
Vô Ưu vội vã muốn chia sẻ tin vui này với Phương Đông Dạ, nhưng khi vừa đến cửa văn phòng lại bị hình ảnh trước mặt dọa ngây người. Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người đang ôm nhau! Hơn nữa mặt của Phương Đông Dạ lại có một chút hồng! Vô Ưu vội vàng dụi mắt, hai người thấy vậy vội vàng buông nhau ra. Nhưng vẻ lung túng trên mặt Phương Đông Dạ cũng không có rút đi.
"Anh… anh ….cửa?"
"Ha ha, tôi còn có chuyện, đi trước."
Vô Ưu lời nói còn chưa nói hết, Đông Cung Phi đã cười nói tạm biệt. Hơn nữa còn không quên nghiêng đầu nhìn Phương Đông Dạ, ghê tởm nói: "Dạ, tôi đi nha. Buổi tối gặp ở chỗ cũ, không gặp không về nha." Sau khi nói xong, vẫn không quên nháy mắt với Phương Đông Dạ!
Ác!
Vô Ưu nhìn bộ dạng này của Đông Cung Phi, tóc gáy đều dựng lên. Cô trước kia đã từng gặp anh ta, lúc đó bộ dạng anh ta cũng không như thế này! Đông Cung Phi đi tới cửa, liền quay lại hướng Vô Ưu, cười nói: "Chăm sóc tốt cho Dạ nha tôi nha. Tôi đi trước!" Sau khi nói xong vòng qua Vô Ưu rời đi.
Hi hi hi hi!
Đông Cung Phi đi qua Vô Ưu, trên mặt là xuất hiện nụ cười xấu xa giống như mèo vừa được ăn vụng! Mà Phương Đông Dạ thấy biểu tình quái dị trên mắt Vô Ưu, hối hận đến xanh ruột! Trong lòng bắt đầu hoài nghi, không biết tên Phi này muốn giúp anh hay hại anh đây!
“Phương Đông Dạ, anh…..anh. . ."
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, thật muốn hỏi, anh đồng tính sao. Nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể thốt ra được. Phương Đông Dạ dương đôi mắt vô tội ra nói: "Anh...anh thế nào?" Vô Ưu lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Sau khi nói xong, vội vàng nói: "Tôi...tôi chợt nghĩ đến tôi còn có chuyện…. xin nghỉ, tôi xin nghỉ." Vô Ưu sau khi nói xong,nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chẳng lẽ biến khéo thành vụng, đem Vô Ưu dọa chạy mất!
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chạy trốn, hận , có không đêm Đông Cung Phi đến dọn dẹp chuyện này! Anh cầm điện thoại lên gọi cho Đông Cung Phi. . .
"Này, Dạ, mới vừa tách ra, nhanh như vậy lại muốn tớ à? Có phải sợ tớ quên ước hẹn buổi tối không! Yên tâm đi, người ta làm sao sẽ quên!"
Điện thoại vừa mới thông, tên Đông Cung Phi kia liền nói một đống lời ghê tởm. Khiến Đông Phương Dạ tóc gáy đều dựng lên, khiến nah nhịn không được mà rống lên nói: "Nếu như Vô Ưu bị cậu dọa chạy, cẩn thận tớ làm thịt cậu!" Sau khi nói xong, pằng một tiếng nặng nề cúp điện thoại!
Điên rồi! Đúng là điên rồi !
Anh vẫn cho rằng bạn bè anh không đến nỗi quá tệ, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy tên Đông Cung Phi này thạt biến thái! Quá biến thái!. Theo đuổi người ta không được liền giả bộ đồng tính? Dù chỉ là giả bộ nhưng cũng thật ghê tởm, có việc đi tìm Vân hoặc Triết là được rồi, sao lại tìm cậu ta chứ!
. . . . . .
"Tiểu Diễm! Mẹ đã trở về!"
Vô Ưu vừa vào cửa, điên cuồng hét lên . Mà bên trong nhà Tiểu Diễm nghe được tiếng hét điên cuồng của Vô Ưu,vội chạy ra khỏi phòng. Nhìn Vô Ưu hỏi "Mẹ. Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?" Vô Ưu cuồng thở hổn hển mấy cái, giật mình nói: " Phương Đông Dạ …anh ta, Phương Đông Dạ…. anh ta. . ."
"Cha thế nào?"
Tiểu Diễm lo lắng nhìn Vô Ưu hỏi. Mà Vô Ưu sau khi cố găng đè nèn cuồng loạn trong lòng lại, sau đó nói: "Anh ta hình như là người đồng tính !" Sau khi nói xong, vác bộ mặt cầu cưu nhìn Tiểu Diễm. Tiểu Diễm sau khi nghe xong, cười “xì” một tiếng. Sau đó nói;"Mẹ. Mẹ từ chỗ nào nghe được?"
Vô Ưu chỉ mắt của mình, nói: "Mẹ tận mắt thấy!"
"A, con đi ngủ!"
Tiểu Diễm quay lưng về phía Vô Ưu nói. Vô Ưu vội kéo Tiểu Diễm lại, nói: "Thật! Mẹ thật sự tận mắt thấy . Người đàn ông kia con cũng biết!" Vô Ưu những lời này, khiến Tiểu Diễm có chút thấy hứng thú, hỏi "Là ai à?"
"Đông Cung Phi! Chính là người chúng ta gặp lúc đi mua trang sức!"
Giả trư ăn cọp!
Tiểu Diễm đương nhiên nhớ anh ta, chỉ là không biết ai dạy anh ta chiêu theo đuổi này! Chỉ là, giả bộ đồng tính luyến ái, hình như là có chút hơi quá. Kiểu này chắc chắn là không theo đuổi được cái người tên chị Như kia?
"Tiểu Diễm, vậy phải làm sao bây giờ ?"
Vô Ưu nhìn Tiểu Diễm, vẻ mặt như muốn khóc lên. Tiểu Diễm nhìn mẹ mình nói: "Đều tại mẹ làm hại. Nhất định là mẹ đối với cha không rõ ràng, cũng không đồng ý cầu hôn của cha. Cho nên, thời gian lâu dài, khuynh hướng giới tính mới xảy ra vấn đề." Nghe Tiểu Diễm nói, Vô Ưu phản bác: "Không thể nào, hai ngày trước anh ta còn cầu hôn mẹ mà!"
Ai!
Tiểu tử kia cố tình thâm trầm thở dài, sau đó nói: "Ngày hôm qua trên TV không phải còn nói rồi, đàn ông cũng có lúc rất yếu đuối!" Được con trai nhắc nhở như vậy, Vô Ưu cũng nhớ tới ngày hôm qua trên TV cũng có nói qua như vậy. Cô gái kia cứ chờ đến lần cầu hôn thứ một trăm của anh ta. Kết quả người đàn ông kia cầu hôn đến lần thứ chin chín. Cho là cô gái kia thật không thương anh ta, cho nên liền cưới người con gái khác!
Chẳng lẽ! Chẳng lẽ Phương Đông Dạ cũng đối với cô tuyệt vọng. Cho nên. . .
"Tiểu Diễm, vậy mẹ hiện tại phải làm sao?"
Vô Ưu không nghĩ được biện pháp nào tốt. Tiểu Diễm lại nói: "Đương nhiên là làm hết sức thay đổi cha a! Có lẽ đồng ý gả cho cha là một chủ ý tốt!" Tiểu Diễm vừa nói vừa không quên gật đàu một cái.
Gả cho anh?
Vô Ưu nghe lời nói của Tiểu Diễm, sửng sốt. Tiểu Diễm hỏi "Thế nào? Mẹ ghét bỏ cha con sao? Không muốn gả cho cha rồi, có đúng hay không?" Tiểu Diễn hoài nghi nhìn Vô Ưu, Vô Ưu nói: "Không phải, mẹ đương nhiên nguyện ý giúp đỡ anh ta. Nhưng là, hiện tại tình huống này, dù mẹ đồng ý gả cho anh ta,anh ta cũng không muốn lấy mẹ! hiện tạ anh ta thích đàn ông!"
Thích đàn ông!
Tiểu Diễm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình, trong lòng cũng cười đến nội thương. Cậu làm bộ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu nói, nói: "Mẹ. Mẹ bây giwof chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi còn lại phải tùy ý trời vậy!"
"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."
Vô Ưu sau khi nói xong, chợt nghĩ đến hai người kia buổi tối có hẹn, cho nên lập tức nói: "Không được, mẹ còn muốn về công ty. Mẹ phải nghĩ biện pháp khiến bọn họ đêm nay không thể gặp nhau, tối mẹ không về ăn cơm."
"Được, hẹn gặp lại. Chúc mẹ nhiều may mắn! Cố lên nga!"
Tiểu Diễm cổ vũ Vô Ưu thể hiện sự tức giận để nhanh chóng giải quyết mội chuyện. Vô Ưu gật đầu một cái hiểu nhầm ý Tiếu Diễm, đi! Không thành công cũng có thể thành nhân!
. . . . . .
"Cha, chiêu này của cha thật cao tay nha! Ha ha ha. . ."
Vô Ưu vừa mới đi, Tiểu Diễm liền lộ ra bộ mặt phản bội, gió chiều nào che chiều ấy. Cũng chính là cú điện thoại này, khiến người mới vừa còn ảo não hận không bóp ch.ết được Đông Cung Phi Phương Đông Dạ, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
. . . . . .
"Này, không phải em xin nghỉ sao?"
Phương Đông Dạ thấy bộ dạng vội vã chạy đến của Vô Ưu, trong lòng rõ ràng vô cùng vui vẻ, nhưng thái độ lại giả vờ e dè, Vô Ưu lúng túng, có cười một tiếng, nói: "Tôi...tôi có chuyện chưa xử lý xong, cho nên trở lại làm việc!"
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu thở hổn hển, cười nhạt mà gật đầu nói: "A, như vậy sao”. Vừa nó vừa dọn dẹp mấy thứ trên bàn làm việc. Vô Ưu vừa mới ngồi xuống, Phương Đông Dạ đã nói: "Vô Ưu, hôm nay anh có hẹn, một mình em về nhà không có chuyện gì chứ?"
Cái gì?
Cô vừa ngồi xuống, anh đã muốn đi!
Không được! Tuyệt đối không được!
Vô Ưu nghĩ như vậy, vội vàng nói: "Không được! Tôi không thể tự về nhà." Vô Ưu sau khi nói xong, cảm thấy mình có chút kích động, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa, nói: "Tôi không muốn về nhà một mình. Tôi không muốn ngồi xe buýt!"
"Được, vậy anh bảo tài xế đưa em về!"
Phương Đông Dạ liền nói. Vô Ưu vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần, tôi có thói quen ngồi xe của anh!" Đông Phương Dạ vẫn như cũ nói: "Này, anh đi xe khác, anh bảo tài xế đến đưa em về!" Vô Ưu lần nữa gây khó khăn nói: "Không cần, tôi muốn anh lái xe!" Vô Ưu giống như đứa bé khó chịu nói. Nhưng Vô Ưu cũng không để ý, trong Lòng Phương Đông Dạ đang vô cùng cao hứng.
Rốt cuộc quan hệ của bọn họ có khởi sắc rồi!
"Vậy làm sao bây giờ à? Nếu không anh đưa em về , sau đó sẽ đi đến chỗ hẹn?"
Đông Phương Dạ khổ não nghĩ một lúc lâu, sau đó hào phóng nói. Vô Ưu lại lần nữa lắc đầu mà nói: "Không cần, tối nay tôi muốn ăn cơm với anh." Nếu là lúc trước Phương Đông Dạ nhất định sẽ vui vẻ đồng ý! Thế nhưng lần này lại khó khăn nói: "Vô Ưu, không phải buổi trưa chúng ta vừa ăn cùng nhau rồi sao?"
Xong rồi! anh thật sự không còn hứng thú với phụ nữ nữa rồi!
Trước kia Phương Đông Dạ sẽ vội vàng đồng ý đi ăn cùng cô, mà hận không thể cùng ăn một ngày ba bữa. Hiện tại nói cái gì? Buổi trưa không phải vừa cũng ăn rồi sao?
Xong rồi, xong rồi!
Vô Ưu nghe được lời nói của Phương Đông Dạ, nước mắt doanh tròng. Cô kiên định nhìn Phương Đông Dạ nói: "Không được, hôm nay tôi muốn ăn cơm cùng anh." Vô Ưu kiên trì khiến Phương Đông Dạ mở cờ trong bụng. Cô càng kiên trì thì cảng chứng tỏ tình cảm của cô đối với anh càng sâu sắc.
Bộ mặt Phương Đông Dạ làm như rất khó khăn, nói: "Này, hay em theo chúng tôi đi ăn đi!" Vô Ưu vội vàng nói: "Tốt. Cứ quyết định như vậy." Phương Đông Dạ vừa nói xóng Vô Ưu liền vộ vàng đồng ý, làm như rất sợ Phương Đông Dạ hối hận sẽ đổi ý. . .
. . . . . .
"Vậy em dọn dẹp một chút sau đó chúng ta cùng đi."
Phương Đông Dạ hưng phấn nói, vội vã đi ra cửa. Vô Ưu nhìn bộ dạng của anh như thể‘ vội vã không kịp chờ ’ hỏi: "Bây giờ còn chưa đến giờ cơm chiều, hiện tại liền đi sao? Anh có việc gì gấp à?"Phương Đông Dạ hạnh phúc cười một cái, sau đó nói: " Đến chỗ hẹn nha anh muốn đi thay quần áo!"
Phụ nữ ăn mặc là vì muốn cho người mình yêu nhìn!
Mà đàn ông chau chuốt như vậy, khẳng định cũng không có lý do nào khác!
Vô Ưu nghĩ như vậy, tròng lòng liền cảm thấy bất an. Cô vội vã nói: " Phương Đông Dạ, nhưng chúng ta còn phải làm việc nha! Mà tôi là người có công trong hợp đồng của “Phách Nghiệp” Đường Tiếu đã đồng ý hợp tác hơn nữa cậu ta còn nói rõ vì đồng ý hợp tác là do tô là chị của cậu ta nha"
Ô ô. . .
Vô Ưu sau khi nói sau trong lòng gấp đến muốn khóc, đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
"Nhanh lên một chút, nếu không anh đi một mình!"
Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt ảo não của Vô Ưu nói. Vô Ưu nghe giọng gấp gáp không kip chờ đợi của anh, cực kỳ tức giận nói: "Đi, đi, đi. Tôi có nói không đi sao. Anh cái gì mà gấp!" Vừa nói vừa dọn dẹp đồ trên bàn. Mà tốc độ này có thể hình dung là “chậm như rùa”.
Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .
Phương Đông Dạ vốn mấy lần cầu hôn bị cự tuyệt rất buồn bực, nhưng chuyện hôm nay thật sự khiến cho tâm trang của anh vô cùng vui vẻ!
"Vô Ưu, nhanh lên một chút được không?"
Lần này Phương Đông Dạ không đợi được mà vội vàng thúc giục cô, cứ dọn dẹp kiểu như cô: khép lại một sấp tài liệu, mở ra hai. Sợ rằng đời này cũng dọn dẹp không xong!
Vô Ưu đối với sự thúc giục của Phương Đông Dạ, lạnh lùng liếc anh một cái. Sau đó tức giận nói: "Nhiều đồ như vậy, tôi đương nhiên muốn dọn từng chút từng chút rồi!" Cô không thấy Phương Đông Dạ phản bác, tiếp tục nói: "Chê tôi làm cho chậm, vậy anh làm đi!"
Vô Ưu nói như vậy, đa phần là do tức giận, nhưng không nghĩ, Phương Đong Dạ thật sự bước nhanh đến chỗ cô. Sau đó không nói câu nào, thuần thục dọn dẹp, mấy giây sau đã đem bàn làm việc của cô dọn gọn gàng!
Vô Ưu thấy mới mấy giây mà đã dẹp sạch như vậy trợn tròn mắt. Phương Đông Dạ lại cười nhạt, nói: "Bây giờ có thể đi được chưa!" Đã như thế này Vô Ưu còn gì để nó nữa đâu, đành gật đầu một cái: "Ừ, có thể!"
. . . . . .
Làm thế nào? Làm thế nào đây?
Vô Ưu trong lòng rối thành một đống, lo lắng suy tư. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ trên mặt luôn treo nụ cười rang rỡ hạnh phúc, nhưng anh càng vui vẻ Vô Ưu lại càng bất an. Hai người bọn họ cuối cùng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của đối phương rồi.
"Phương Đông Dạ, mau nhìn xem bên kia là một đại mỹ nhân nha!"
Vô Ưu chợt chỉ vào người phụ nữ bên ngoài xe, Phương Đông Dạ đối với biện pháp này của Vô Ưu trong lòng không kìm được muốn cười. Không ngờ phương pháp này mà Vô Ưu cũng nghĩ ra được. Anh vốn không có hứng thú với nữ sắc hơn nữa lần này giả bộ đồng tính. Cho nên, anh lười biếng quay ra không có hứng thú nói: "Ngươi này sao. . .ăn mặc như vậy muốn hấp dẫn người khác sao…..”
Phương Đông Dạ không có hứng thú lắc đầu. Vô Ưu nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên. Nói: "Nếu như tôi ăn mặc như vậy, anh sẽ thích sao?" Đông Phương Dạ suy tư một chút, mãi mới nói: "Có lẽ nha…."
Một chút cơ hội cũng không thể bỏ qua nha!
Vô Ưu nghĩ được như vậy, hạ quyết tâm, lát nữa mang Phương Đông Dạ đi mua quần áo, cô cũng muốn mua một bộ thật mát mẻ. Vì để Phương Đông Dạ khôi phục lại bình thường! Cô liều mạng!