Chương 15
Chẳng mấy chốc đã đến ngày làm việc, lượng khách hàng trong thẩm mỹ viện giảm đi trông thấy, sau khi giải thích với quản lý, Trịnh Vãn xin nghỉ ba ngày và mua vé quay về Nam Thành.
Hai ngày sau là ngày giỗ của Trần Mục.
Ba mẹ cô cũng ở Nam Thành, cô nên quay lại thăm và đưa họ đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ. Dù da dẻ ba mẹ cô vẫn hồng hào nhưng cô vẫn không dám lơ là, sau khi Trần Mục mất, cô càng quan tâm đến những người thân ít ỏi xung quanh mình hơn. Cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự mất mát nào nữa.
Vào buổi tối, sau khi dùng bữa tối, Trịnh Vãn xem dự báo thời tiết ở Nam Thành trước khi sắp xếp đồ đạc.
Đông Thành có khí hậu hoàn toàn khác biệt khi so sánh với Khí hậu Nam Thành. Sau khi vào thu, người ở Đông Thành đã phải mặc một chiếc áo khoác dày, nhưng có vẻ như Nam Thành vẫn còn đang là hè, nhiệt độ cao gần ba mươi độ.
“Con không về với mẹ thật à?” Trịnh Vãn nhìn con gái đang giúp mình thu dọn hành lý, lại hỏi con.
Trịnh Tư Vận lắc đầu: “Con không có thời gian đâu mẹ. Sau khi có kết quả kiểm tr.a đợt trước, gần như là con đã rớt khỏi ra khỏi top 10 trong lớp rồi. Chắc chắn cô giáo Triệu sẽ không cho xin nghỉ phép, tránh làm chậm trễ tiến độ học tập.”
“Vậy thì thôi.” Trịnh Vãn nghe vậy cũng không ép: “Mẹ đưa thẻ cho con nhé?”
Trước kia, khi cô phải đi công tác để học tập, cô cũng phải xa con gái mình vài ngày.
Nhưng đó là lúc họ vẫn còn ở Nam Thành, khi cô không có ở nhà thì ba mẹ cô sẽ giúp cô chăm sóc con gái.
Cô thực sự không yên tâm, nhưng không thể không quay về Nam Thành.
Trịnh Tư Vận nói với vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ, con vẫn còn rất nhiều tiền tiêu vặt, dùng không hết được đâu. Hơn nữa, mấy ngày nay con sẽ ở trong ký túc xá của trường, cơm ăn trong nhà ăn của trường cũng rẻ mà mẹ.”
“Thật ra, cô giáo Triệu của con từng nói chuyện với mẹ rồi, cô nói là nền tảng của con rất vững chắc.” Trịnh Vãn do dự vài giây, sau đó quay đầu lại và hỏi: “Con không về với mẹ thật à? Dì Giản rất nhớ con, Phương Lễ cũng vậy nữa, hôm qua, lúc gọi điện thoại nói chuyện còn hỏi thăm con, hỏi tại sao con không trả lời tin nhắn của cậu ấy nữa đấy.”
May mắn thay, Trịnh Vãn đang gấp quần áo nên cô không nhìn thấy Trịnh Tư Vận – người đang ở đằng sau cô, cách cô không hề xa, cô ấy đang có biểu cảm khuôn mặt u ám không hợp với tuổi tác của mình.
“Tư Vận?”
Thấy con gái không nói năng gì, Trịnh Vãn bèn quay đầu lại.
Một giây trước khi cô quay đầu lại, Trịnh Tư Vận đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cô ấy bĩu môi: “Con không có thời gian lên mạng để trả lời anh ấy đâu, mà mẹ ơi, mẹ là phụ huynh thật ạ? Con thấy ba mẹ mấy học sinh khác đều nóng lòng muốn con cái đến trường đi học, còn hủy bỏ cả ngày nghỉ cuối tuần và ngày lễ nữa cơ, họ còn thấy tốt nhất là không nên nghỉ giải lao một tiếng đồng hồ nào, nhưng còn mẹ thì hay ghê, thậm chí mẹ còn khuyến khích con xin nghỉ phép nữa chứ, cô giáo Triệu mà nghe thấy mẹ nói vậy thì chắc là cô ấy giận lắm!”
Trịnh Vãn cười cười, vén tóc của con gái ra sau tai, nói: “Mẹ sợ con mệt quá thôi.”
“Vậy con càng không nên lười biếng. Con muốn thi đậu vào một trường trung học tốt và vào được ngôi trường đại học tốt nhất!” Trịnh Tư Vận mang dép lê rồi bước vào, giọng nói trong trẻo: “Mẹ, con đi học bài đây. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi nhé ~”
“Đừng học quá muộn, coi chừng hư mắt.”
Trịnh Tư Vận dựa vào khung cửa, thè lưỡi và cười tinh quái: “Ba mẹ không cận thị, chắc chắn con cũng sẽ không bị đâu.”
Sau khi đóng cửa lại.
Trịnh Tư Vận dựa vào cửa một cách đầy vô cảm, cô nhìn lên trần nhà đã bị nứt.
Vết nứt đó giống như là một vết sẹo vậy.
Nếu để cô trùng sinh trở về thời điểm khi cô còn đang học cấp ba, có thể tâm lý cô sẽ trở nên vặn vẹo và trở thành một con quái vật chỉ biết trút hết những cảm xúc bên trong của mình ra.
Cô sẽ khiến cho tất cả những ai đã từng làm tổn thương cô phải trả giá.
Cho dù có phải làm đến mức như châu chấu đá xe, cho dù có phải lấy trứng chọi đá, cô cũng sẽ không ngần ngại gì.
Nhưng, bây giờ cô đã được trở lại lúc mẹ cô vẫn còn sống.
Mẹ cô vẫn còn sống, sao cô có thể lãng phí thời gian và cuộc sống quý báu của mình cho một người không đáng?
Quý Phương Lễ không liên quan gì đến cô.
Cô chỉ chúc anh ta và người anh ta yêu trăm năm hạnh phúc.
Và, cô có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.
…
Sáng hôm sau, hai mẹ con chia tay nhau ở bến xe buýt.
Trịnh Vãn đến nhà ga, Trịnh Tư Vận đến trường với chiếc cặp trên lưng.
Học sinh nội trú ở trường cấp trung học cơ sở số 3 không quá nhiều, phần lớn đều là học sinh ngoại trú, sau khi Trịnh Vãn giải thích tình hình với cô Triệu, cô Triệu bèn báo lại với ký túc xá, tạm thời Trịnh Tư Vận có thể ngủ lại ở phòng trống.
Chỉ có một con đường duy nhất để đến toà nhà ký túc xá, Nghiêm Dục vô tình nhìn thấy Trịnh Tư Vận đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá nữ vào buổi sáng hôm sau.
Lúc đầu cậu cũng không nhận ra, nhưng khi trở lại lớp học, Nghiêm Dục bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng phải Trịnh Tư Vận là học sinh ngoại trú ư? Chẳng phải nhà của cô ở Đông Thành ư? Tại sao bây giờ cô lại sống trong ký túc xá của trường?
Đã xảy ra chuyện gì rồi à?
Nếu là trước kia, cho dù cô giáo Triệu có ở lại ký túc xá, thì cậu cũng sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ thì lại khác, cậu hết gãi đầu rồi lại gãi tai, lòng cứ không yên cho được, cậu bồn chồn mãi.
Cứ nghĩ nghĩ về điều này, sau đó cậu bèn kéo Đặng Mặc Ninh đến một góc yên tĩnh sau khi lớp học kết thúc, cậu do dự một lúc lâu rồi nói: “A cái gì, giúp tớ một việc đi.”
Đặng Mặc Ninh thấy cậu là lạ: “Vay tiền à?”
“Vay ba cậu đó chứ vay.” Nghiêm Dục mắng một tiếng.
“Được rồi.” Đặng Mạc Ninh uể oải nói: “Tớ cho cậu mượn ba tớ, cậu cho tớ mượn chú của cậu đi nhé. Tớ chỉ còn thiếu một ông chú quốc dân giàu có thôi.”
Nghiêm Dục: “…”
“Tớ không nói nhảm với cậu nữa.” Cậu hạ giọng xuống rồi nói: “Giúp tớ tìm hiểu vì sao Trịnh Tư Vận lại ở trong ký túc xá của trường đi.”
Cuối cùng Đặng Mặc Ninh cũng nhìn cậu, cậu ấy đứng thẳng người dậy, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cậu làm sao đấy?”
“Vẫn chưa chịu từ bỏ à?” Đặng Mặc Ninh hỏi.
Nghiên Dục vẫn chưa hiểu, khi tỉnh táo lại thì lòng đau khổ đến nỗi không thể nói ra thành lời.
Thà hiểu lầm cậu còn hơn liên lụy đến chú.
Cậu thẳng thắn thừa nhận: “Muốn lắm nhưng không kiềm chế được.”
Cậu nói thật mà.
Lý trí bảo cậu đừng hỏi về nó, dù chỉ là một dấu chấm câu.
Nhưng cậu không thể kiểm soát được bản thân mình.
Đặng Mặc Ninh: “?”
Cậu ấy hơi lui về phía sau, cách Nghiêm Dục xa hơn một chút: “Cây vạn tuế biết nở hoa rồi à?”
“Tớ đang bước đi trên con đường không thể quay lại.”
Cậu thực sự có cảm giác như vậy, cuối con đường không thể quay lại này chính là người chú đang nhìn chằm chằm, chỉ cần nghĩ đến thôi là chân tay cũng mềm nhũn hết ra.
Nhưng phải làm sao bây giờ!
“Chỉ là, bởi vì năm nay tớ chỉ mới mười lăm tuổi.” Cậu khẽ giọng nói: “Tớ còn rất nhỏ tuổi, tớ biết mình không nên làm, nhưng tớ nhất định phải làm. Tớ nói cho cậu nghe, tớ không hề muốn để ý đến Trịnh Tư Vận, không muốn một chút nào đâu, nhưng tớ càng không muốn nghe ngóng về cô ấy, tớ càng muốn coi cô ấy như không khí, thì tớ lại càng thấy tò mò.”
Đặng Mặc Ninh lùi lại vài bước.
“Tránh xa tớ ra đi, tớ sợ cậu nhảy vào bể tình rồi bắn nước lên người tớ lắm.”
“Vậy cậu có giúp tớ tìm hiểu không?”
Đặng Mặc Ninh: “… Thấy chưa.”
Cậu ấy xắn tay áo lên: “Tớ đã nổi da gà tới mức này rồi thì không thể để nó nổi lên một cách vô ích được.”
Nghiêm Dục: “.”
…
Trịnh Vãn quay lại Nam Thành, thành phố mà cô đã sinh sống hai mươi năm.
Ba mẹ cô đã chuyển đến Nam Thành để sống từ lâu. Khi trở về nhà và nhìn thấy hai người lớn tuổi đang hưởng thụ cuộc sống, cô thấy vô cùng yên tâm. Thật vậy, so với Đông Thành, Nam Thành thích hợp với cuộc sống của người cao tuổi hơn hẳn.
Cô chỉ nghỉ ba ngày, dành hai ngày đi đường.
Sau khi quay trở về, cô nghỉ ngơi một chút rồi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa, sau đó lại đi đến nghĩa trang – nơi chôn cất Trần Mục, lòng cô thanh thản vô cùng b
Người đàn ông trong bức ảnh trên bia mộ vẫn dịu dàng, tao nhã như trong trí nhớ của cô.
Cô nhìn anh ấy chăm chú.
Cô vẫn nhớ như in cái ngày mà anh ấy gặp tai nạn, thời tiết cũng đẹp như hôm nay vậy, cô giúp anh ấy thắt cà vạt vào, anh ấy hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Khi nào anh làm xong việc này thì anh sẽ dẫn em và Tư Vận đi chơi. Ra đảo nhé?”
“Bị cháy nắng.”
Anh ấy chỉ cười. Trước khi ra ngoài, anh ấy đã ngoái lại nhìn cô vài lần.
Chớp mắt một cái đã qua sáu năm.
Cô nhìn về phía ngôi mộ trống trải ở bên cạnh.
Sau khi cô ch.ết, cô cũng sẽ an táng ở nơi đây, coi như là đã hoàn thành lời hứa năm đó.
ch.ết trong cùng một hố.
“Tư Vận rất ổn.”
“Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
“Năm sau em sẽ quay trở lại.”
Cô thầm nói với anh ấy như thế. Nhìn anh ấy một lần sau cuối, cô đứng dậy và rời khỏi nghĩa trang.
Trước khi trở về Nam Thành, cô bận đến nỗi chân không thể chạm đất, để không gây ra phiền toái cho đồng nghiệp, cô đã lo liệu mọi việc ở thẩm mỹ viện, mấy ngày đó cô tăng ca đến tận khuya, cơ thể thì mệt nhừ sau khi ngồi xe một quãng đường dài, về đến nơi còn không được nghỉ ngơi hẳn hoi.
Khi cô cảm thấy chóng mặt, nhiệt kế cho thấy nhiệt độ cơ thể cô đã tăng lên đến ba mươi chín độ.
Cô an ủi ba mẹ rồi bình tĩnh gọi xe đến bệnh viện.
Mấy năm nay, có nhiều việc cô làm trông như rất đỗi bình thường, nhưng cũng có lúc cô cảm thấy mệt mỏi.
Bước những bước đi khập khiễng, cô được y tá đỡ lên giường và chuẩn bị được truyền dịch.
Nhắm mắt lại, lời thì thầm của ba mẹ vẫn còn thoảng bên tai…
“Bà trở về đi, mình tôi ở đây là được rồi.”
“Ông nói bậy nói bạ cái gì đó? Tiểu Vãn không khỏe thì ông có giúp con bé lau người được không? Hay là ông có giúp con bé đi vệ sinh được không? Ông nhanh đi về hầm canh đi, ngày mai mang qua đây cho con nó bồi bổ.”
“Mấy năm con nó không bị bệnh, e là lần này hơi nghiêm trọng, có cần tôi nói cho Tư Vận biết không?”
“… Thôi ông cứ nói đi, chắc chắn ngày mai Tiểu Vãn không thể về được, nếu như nó không về mà chúng ta cũng không nói nguyên nhân ra, e là Tư Vận sẽ càng lo lắng hơn nữa. Đứa bé này thông minh lắm, chúng ta không thể lừa nó được đâu, chẳng thà chúng ta cứ nói sự thật cho con bé nó nghe đi.”
Trịnh Vãn nghĩ thầm: Phải sớm khỏe lại.
Cô phải quay lại Đông Thành, càng sớm càng tốt.
Cô không thể xin nghỉ thêm nữa để công việc bị chậm trễ, không thể khiến cho Tư Vận lo lắng.
Suy nghĩ ngày càng nặng nề, cả thế giới quay cuồng, chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Cô đã có một giấc mơ.
Từng khung ảnh cứ in hằn vào trong tâm trí cô, cô như đang xem một bộ phim dài tập.
Nhìn thấy con mình gào khóc trong nhà tang lễ, lao đến trước quan tài lạnh lẽo, khóc lớn đến mức suýt thì ngất lịm đi…
“Đừng! Mẹ ơi! mẹ đừng bỏ con một mình!!”
“Đừng đốt mẹ tôi!!”
“Mẹ đau, đừng mà, đừng mà! Mẹ ơi!”
Nhìn thấy con của mình phải lòng cậu bạn thuở thơ ấu có gia cảnh đặc biệt, mới được gia đình giàu có đón về.
Nhìn thấy con mình bị nhà bạn hoạnh hoẹ, bắt bẻ, nhìn thấy con mình vất vả phấn đấu, nỗ lực hơn bất cứ ai hết trên cõi đời này để trở thành một người tốt hơn.
Nhìn thấy con mình bị bạn trai cũ – người trước kia không ngừng nói lời yêu thương, xua đuổi một cách lạnh lùng…
“Tư Vận à, anh chỉ coi em như em gái của anh mà thôi. Trước đây anh đã sai. Anh cứ nghĩ rằng anh thích em. Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rồi, người anh yêu chính là cô ấy.”
Họ đã trải qua vô vàn những thử thách với tư cách là nam nữ chính, cuối cùng thì tâm đầu ý hợp, nhưng đứa con của cô lại như một kẻ thất bại, con cô có kết cục thảm hại, sống không bằng ch.ết.
Có lẽ bọn họ sẽ không nghĩ tới việc “trừng phạt“ con bé, nhưng gia đình họ lại vô cùng giàu có và cao sang, dù họ chỉ thấy hơi hơi không vui, thì thứ cảm xúc ấy cũng như là ngọn núi có thể áp chế một cô gái mồ côi có gia cảnh bình thường.
Khi ấy, tất thảy sụp đổ, con gái cô chẳng còn khả năng tự bảo vệ chính mình nữa.
Trịnh Vãn nhìn thấy con gái giãy giụa trong tuyệt vọng, thấy người khác giậu đổ bìm leo, nhưng thân thể cô lại mềm nhũn, không sao nhấc nổi thân mình lên được, đôi mắt đỏ hoe, chỉ biết nhắm chặt đôi mắt lại, chua xót khôn nguôi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, rơi xuống và thấm vào gối.
Phải làm sao?
Làm sao đây?
Đừng làm hại con tôi. Xin đừng làm tổn thương con tôi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chín giờ sáng mai vào xem, mong các bạn ủng hộ nhiều.
Chương này tiếp tục thả một trăm bao lì xì nhé.